“Đừng nói chuyện này cho người khác biết, anh rõ chưa?” Trần Uyển Nhi đe dọa.
"Cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang, tôi đi nói cho người khác làm gì chứ, trời đã sáng rồi, thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi."
Lâm Mộc nói xong liền đứng dậy mở cửa lều.
Vù vù vù!
Bên ngoài tuyết đã tạnh còn gió vẫn thổi, nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với đêm qua.
Sau khi hai người ra khỏi lều, Trần Uyển Nhi đi gọi những người khác, Lâm Mộc đứng ở cửa lều, nhìn những ngọn núi tuyết trắng tuyệt đẹp.
Có lẽ bởi vì độ cao, ánh nắng ban mai đặc biệt chói lọi, những ngọn núi tuyết được bao phủ sáng ngời, phong cảnh vô cùng đẹp.
Bốn người còn lại nhanh chóng được Trần Uyển Nhi gọi dậy.
“Thật là một phong cảnh đẹp.” Thôi Tuyết Đình và Khương Nghi Nghi đều hào hứng lấy máy ảnh ra chụp.
"Thật tiếc khi một nơi đẹp như vậy lại không được phát triển thành một danh lam thắng cảnh. Khi chúng ta lên đến đỉnh, tôi sẽ đi kiểm tra ngọn núi tuyết Tịch Lĩnh này, sau khi trở về, tôi sẽ nói bố đầu tư vào ngọn núi tuyết này và phát triển nó thành một thắng cảnh núi tuyết lớn nhất tỉnh Giang Nam!” Lương Tiểu Binh nói.
“Nhưng em nghe nói cũng có người từng muốn phát triển núi tuyết Tịch Lĩnh này nhưng vì nơi này là nơi bảo vệ động vật quý hiếm nên cuối cùng dự án đã thất bại.” Khương Nghi Nghi nói.
Tống Cát ngạo nghễ nói: "Chuyện này không có gì khó? Lương Tiểu Binh, chuyện này tôi có thể giúp, sau khi về, tôi sẽ nhờ bố tôi mở lời, với sự giúp đỡ của bố, tôi nhất định sẽ giành được quyền khai thác ngọn núi tuyết này cho tập đoàn của anh! Bên cạnh đó, việc phát triển thành công dự án núi tuyết cũng có thể thúc đẩy kinh tế địa phương rất nhiều, đây không phải là chuyện xấu."
"Được rồi! Vậy thì tôi xin cảm ơn anh Cát trước, nếu như lần này dự án phát triển núi tuyết được phê duyệt, tôi sẽ dành cho anh Cát 20% cổ phần!” Lương Tiểu Binh cảm ơn anh ta một lần nữa.
Khương Nghi Nghi cũng mỉm cười và khen ngợi: “Anh Cát mà phối hợp với Lương Tiểu Binh nhà chúng em thì thật là tuyệt!”
Nghe xong, Lâm Mộc mới nhận ra bọn họ đến ngọn núi tuyết này để ngắm cảnh chỉ là một phần, hóa ra là bọn họ còn muốn đi khảo sát thực tế.
Lương Tiểu Binh nhìn Lâm Mộc nói: "Lâm Mộc, anh có kỹ năng tốt, sau này dự án núi tuyết khai thác thành công, tôi có thể để cho anh ở đây làm đội trưởng đội bảo vệ của ngọn núi, anh thấy sao?”
Lâm Mộc không trả lời mà mặc kệ anh ta.
Nếu hiện lại là ở trong thành thành phố, Tống Cát và Lương Tiểu Binh chắc chắn sẽ trở mặt với Lâm Mộc.
Nhưng trong lòng Tống Cát biết Lâm Mộc quả thật có kỹ năng vô cùng tốt, trường hợp trên đường gặp phải thú hoang, còn phải dựa vào Lâm Mộc, cho nên bây giờ trở mặt là không thích hợp.
Nhìn thấy bầu không khí khó xử, Trần Uyển Nhi lập tức nói: "Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là leo lên ngọn núi tuyết trước, mọi người ăn chút gì đó đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ lên đến đỉnh trong vòng hai ngày!"
Mọi người ăn uống đơn giản một chút, sau đó lại khởi hành.
Thời gian đã đến buổi chiều.
Phía trước một tảng đá.
Vì nơi này có thể cản gió cho nên mọi người đã chọn nghỉ ngơi ở đây.
Trong giờ nghỉ, Tống Cát và Lương Tiểu Binh vẫn trò chuyện về dự án núi tuyết, cả hai trò chuyện rất sôi nổi. “Lương Tiểu Binh, anh Cát, nhìn qua bên đó đi, hình như... Hình như có người!” Khương Nghi Nghi đang chụp ảnh đột nhiên kêu lên và chỉ về một hướng. “Đừng có hét lớn, trên núi tuyết đáng lẽ không nên có người mới phải chứ?” Lương Tiểu Binhvừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.