Lần sau chọn chỗ tốt hơn
Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh sáng ấm áp chiếu rọi chiếc bồn rửa rộng lớn, hắt lên cả tấm lưng cường tráng lấm tấm mồ hôi của người đàn ông. Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn quấn ngang eo anh, trên cổ chân mang một sợi dây lục lạc màu đỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ, những đầu ngón chân con con ra sức cuộn chặt lại.
Chiếc nồi đất trên bếp kêu ùng ục, hơi nước màu trắng cùng hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, nước cháo tràn ra cả kệ bếp nhưng chẳng có ai để ý đến. Đang lúc còn đắm chìm trong cuộc vui, Cố Sanh Sanh chợt giật mình nhớ lại nên với tay ra, định tắt bếp đi.
Thẩm Vọng lại hiểu sai ý, anh đan tay vào bàn tay nhỏ bé của cô, mồ hôi tiết ra càng khiến chúng dính chặt nhau hơn.
Cố Sanh Sanh tức giận cắn vai anh một phát, răng nanh nhỏ mạnh mẽ cắm vào phần cơ bắp săn chắc.
Song không hiểu sao mà hành động này lại kích thích Thẩm Vọng, cổ họng anh phát ra một tiếng trầm khàn thô rát. Eo Cố Sanh Sanh bị anh giữ chặt, cô nức nở lên, lục lạc trên mắt cá chân tiếp tục rung động không ngừng.
…
Cố Sanh Sanh cuối cùng cũng được như ý nguyện, cảm nghiệm cái gọi là “đánh dấu” một cách triệt để. Sau này cô sẽ không tự chuốc lấy đau khổ nữa đâu!
Thẩm Vọng lấy áo sơ mi bao bọc Cố Sanh Sanh, hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô một cái, còn khen cô càng ngày càng dũng cảm hơn.
Cố Sanh Sanh thoi thóp giương mắt nhìn anh: “Anh đang khen em đó hả?”
Thẩm Vọng khiêm tốn học hỏi: “Vậy anh nên khen như thế nào?”
Hai mắt Cố Sanh Sanh sáng rực, cái cằm nhỏ cũng hất lên: “Phải khen em là tiểu yêu tinh quyến rũ cơ.”
Thẩm Vọng mấp máy môi nửa ngày nhưng không tìm ra được từ ngữ để nói, cuối cùng quyết định ôm ngang Cố Sanh Sanh, nhanh chân đi lên lầu tắm rửa.
Nào ngờ lại chạm phải Màn Thầu nhỏ đang canh giữ trước cửa: “Gâu~!”
Cố Sanh Sanh “á” một tiếng, vội vàng giấu mặt sâu vào lòng Thẩm Vọng.
Ngực Thẩm Vọng run lên: “Không có ai hết, đừng sợ.”
Cố Sanh Sanh dừng một chút, cô biết người làm trong nhà không có gan nhìn lén nhưng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, sau cùng mới từ từ ngẩng khuôn mặt nóng ran lên. Cố Sanh Sanh mếu máo: “Đều tại anh hết. Anh không thể chọn địa điểm tốt hơn một chút được sao? Cứ phải ở trong bếp…”
Ánh mắt Thẩm Vọng tối sầm trong phút chốc. Cố Sanh Sanh rất coi trọng nhà bếp, chính vì thế mà cô mới cực kỳ căng thẳng, ngay cả tiếng kêu cũng đè xuống thật thấp như một chú mèo con.
Không thể nghĩ thêm được nữa. Thẩm Vọng xốc Cố Sanh Sanh lên, bước chân có phần gấp gáp hơn: “Lần sau chọn chỗ khác tốt hơn, trên bậc thang thì thế nào?”
“Thẩm Vọng, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!!!”
Hai người vừa liếc mắt đưa tình vừa tiến lên lầu. Màn Thầu nhỏ hấp tấp đuổi theo phía sau, nhưng chân của nó quá ngắn, vật vã lăn lộn nửa ngày mới bò được lên đến nơi. Kết quả đành phải trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại ngay trước mắt.
Nghe tiếng sủa văng vẳng từ bên ngoài, Cố Sanh Sanh nói: “Màn Thầu gọi chúng ta kìa.”
Thẩm Vọng không thèm quan tâm, tiếp tục ôm Cố Sanh Sanh vào phòng tắm.
Rốt cục cái bồn tắm cỡ đại cũng phát huy được công dụng chân chính của nó.
Thời tiết vẫn còn oi bức, Cố Sanh Sanh không muốn tắm chung với Thẩm Vọng, mà anh thì cứ mặt dày chen vào.
Trước kia cũng đã từng có lúc hai người chen chúc trong phòng tắm như thế này, nhưng lúc đó mắt Thẩm Vọng vẫn chưa nhìn thấy, chân thì tàn tật, chỉ có thể ngửi được mùi hương cơ thể thoang thoảng của Cố Sanh Sanh trong không khí, trong bóng tối tinh thần càng bị giày vò, làm gì sánh được với khung cảnh sáng sủa trước mắt.
Cố Sanh Sanh lười biếng tựa vào thành bồn tắm, gò má vẫn chưa hết đỏ, bọt nước lăn dài trên da thịt cô, mái tóc ướt sũng phủ lên làn da trắng muốt, xinh đẹp đến ma mị, hệt như một nàng tiên cá không biết chuyện đời.
Cố Sanh Sanh không an phận chọc chân vào ngực Thẩm Vọng: “Không muốn tắm với anh đâu, anh hôi lắm.”
Thẩm Vọng bắt lấy chân cô cắn một cái.
Cố Sanh Sanh yếu ớt kêu lên, rút chân về lại: “Anh là Màn Thầu hả, cắn người bậy bạ, dính cả nước bọt rồi đây này!”
Không sai, cũng có mồ hôi khắp người nhưng Cố Sanh Sanh vẫn thơm tho ngọt ngào.
Cố Sanh Sanh cố gắng chịu đựng, lên tiếng nịnh nọt: “Em đùa anh thôi, anh không có hôi chút nào.”
Thẩm Vọng chậm rãi xoa bóp chân cô.
Cố Sanh Sanh quả là một mỹ nhân tuyệt thế, đến cả đôi chân cũng đẹp như tác phẩm nghệ thuật. Làn da trắng trẻo mịn màng, ngón chân nhỏ bé, gót chân cũng rất mềm mại, không có chút vết chai hay nứt nẻ nào.
Lúc này ngay bên trên mu bàn chân trắng nõn lại có vết cắn và dấu tay hết sức rõ ràng.
Quá mềm, chạm một chút là để lại dấu vết ngay.
Thẩm Vọng nắm chân Cố Sanh Sanh chậm rãi lau, động tác kiên nhẫn cẩn thận, lặp đi lặp lại trên mu chân cô, đến cả kẽ hở giữa các ngón chân cũng không bỏ qua.
Cố Sanh Sanh bị nhột, lẩm bẩm nói: “Rửa sạch chưa? Em đói rồi.”
Thẩm Vọng xoa bóp chân cô thêm một lúc rồi mới buông ra.
Sau khi tắm xong, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, gió đêm mùa hè man mát thổi qua, tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Chỉ là vừa ra khỏi cửa liền phải đối mặt với một đống mảnh sứ vỡ cùng hoa tươi. Bình hoa cổ Thẩm Vọng vừa mua về đầu tuần này đã bị phá nát, hoa tú cầu vương vãi khắp sàn nhà, nước loang lổ trên mặt thảm, còn có một chuỗi dấu chân nhỏ ướt nhẹp.
Thẩm Vọng đảo cặp mắt sắc bén qua dãy hành lang dài. Cố Sanh Sanh cười phụt thành tiếng: “Đã bỏ chạy từ sớm rồi, sao có thể đứng lại chờ anh đến bắt chứ.”
Rồi tiếc nuối nói: “Đóa tú cầu này vừa mới nở.”
Thẩm Vọng: “Sáng mai hái cho em đóa khác đẹp hơn.”
Nói xong, Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh lên bước qua bãi nước đi xuống lầu.
Lúc đi vào phòng ăn, chị Lý cùng người làm đã dọn cơm xong xuôi.
Đối với những lần Thẩm Vọng quấn lấy Cố Sanh Sanh làm liều, người trong biệt thự đều đồng loạt xem như không có chuyện gì. Thẩm gia dạy dỗ người làm rất nghiêm khắc, ánh mắt chọn người cũng tốt vô cùng. Thời điểm nào nên xuất hiện thì xuất hiện, thời điểm không nên thì tự động biến mất, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ, chính xác là những người làm đạt tiêu chuẩn.
Lúc mới bắt đầu, Cố Sanh Sanh vẫn chưa quen lắm, còn Thẩm Vọng thì lại bình chân như vại. Trước mắt bao người ôm Cố Sanh Sanh trên chân, ăn cơm không thì không có gì để nói, đằng này lại ngấp nhé cháo của cô, cứ đòi nếm thử mãi không thôi.
“Anh không có à?” Cố Sanh Sanh buồn bực đút cho Thẩm Vọng một muỗng cháo.
“…” Thẩm Vọng nuốt cháo xuống, nhìn chằm chằm cánh môi ướt át vì cháo của Cố Sanh Sanh, nhưng lại không nói gì.
Cố Sanh Sanh phân phó chị Lý: “Bình hoa trong hành lang bị Màn Thầu phá hỏng rồi, đổi cái khác đi nhé.”
“Ai da, tuần này đã phá hỏng mấy cái rồi! Bảo sao lúc ăn cơm cũng bỏ trốn mất.” Chị Lý đau lòng, thuận miệng tố cáo Màn Thầu.
Trong núi không có hổ, chó ta lập tức xưng vương, trước đó Thẩm Vọng không có ở nhà vài hôm, đám người làm không một ai dám quản nó, chó Màn Thầu liền bộc lộ tính cách thật, mặc sức chơi đùa. Khi thì phá bể bình hoa cổ, lúc thì đào bới hoa hồng giống quý, chán chê rồi thì trốn vào xó xỉnh nào đó cả ngày trời không xuất hiện, nhìn cả biệt thự vừa khóc lóc vừa đi tìm, tóm lại là ngày ngày giở trò xấu gây sự, khiến cho cả biệt thự không biết phải làm thế nào với nó.
Đến khi Thẩm Vọng về rồi, nhóc Màn Thầu đã bị nuôi thành một chú chó con xấu tính. Kén ăn tham ăn thì thôi đi, hễ có chuyện gì không theo ý nó là lại ăn vạ, sủa inh ỏi vang cả nhà. Có mấy đoạn Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh động tình, bầu không khí vừa vặn thích hợp, Màn Thầu ở bên ngoài lại gào lên, khiến cho Cố Sanh Sanh phải cười sằng sặc một trận.
Lúc này nghe chị Lý tố cáo, Cố Sanh Sanh vội vàng đuổi bà đi, tránh cho gợi lại ký ức đau lòng trong Thẩm Vọng, không thôi anh lại biến nó thành thịt chó bảy món mất.
Canh hạt sen bách hợp nóng hổi trên bàn được chính tay Cố Sanh Sanh nấu, các món ăn kèm còn lại thì do đầu bếp làm. Đầu bếp trong nhà được Cố Sanh Sanh đích thân dạy dỗ, hương vị đồ ăn nấu ra rất tốt. Thẩm Vọng vừa tiêu hao kha khá thể lực, lúc này đang ăn hết sức ngon miệng.
Cố Sanh Sanh ăn một bát cháo đã no, hiện tại biến thành cô vợ nhỏ lột vỏ tôm cho Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vừa nhìn cô vừa ăn cơm. Ngay lúc tình ý lên cao, mu chân bỗng bị một cục thịt chạm vào.
Thẩm Vọng ngừng lại, cúi đầu nhìn nó.
Chính là tội nhân Màn Thầu tẩu thoát. Bộ lông sạch sẽ dính đầy nước, vài chỗ lông khô dựng thẳng đứng lên, nhóc Màn Thầu còn không hiểu chuyện, đặt hai bàn chân núng nính thịt lên chân Thẩm Vọng, ư ử làm nũng.
Đã đến giờ ăn của Màn Thầu, ngày nào đến giờ ăn nó cũng chạy đến làm nũng với Thẩm Vọng, và hầu như lúc nào cũng được cho thêm chút đồ ăn ngon.
Nhưng hôm nay Màn Thầu nhỏ ngồi đợi một lúc lâu mà chẳng thấy đồ ăn ngon đâu. Chú chó nhỏ tức giận đâm đầu vào chân Thẩm Vọng một cú thật mạnh.
Thẩm Vọng giật khóe môi, nhịn không được cười thành tiếng.
Cố Sanh Sanh thả tôm vào chén Thẩm Vọng, hỏi: “Nhìn gì thế?”
Thẩm Vọng ăn hết mấy con tôm, điềm nhiên như không có gì xảy ra: “Không có gì. Ăn xong rồi, chúng ta đi dạo thôi.”
Theo tầm mắt của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh nhìn thấy Màn Thầu nhỏ, cô cười híp mắt nói: “Được, có dẫn Màn Thầu theo không anh?”
Nghe thấy hai chữ “đi dạo”, tai Màn Thầu lập tức dựng thẳng lên.
Thẩm Vọng lui ghế đứng dậy: “Muốn ôm à?”
Nghe thấy từ “ôm”, bốn cái chân nhỏ của Màn Thầu tức tốc chuyển động, ôm con đi ôm con đi!
Nhưng trước cặp mắt đen như hai hạt đậu của Màn Thầu, Thẩm Vọng giang tay bế Cố Sanh Sanh lên.
Không một ai chịu ôm chú chó nhỏ đáng thương như mình hết…
Vừa nãy đánh nhau trong nhà bếp không thèm để ý mình, bây giờ cũng không nốt! Màn Thầu là cục cưng được sủng nhất nhà, sao có thể chịu nổi kiểu cho ra rìa như thế! Thế là chú chó nhỏ lăn lộn trên sàn nhà, sủa vang lên.
Cố Sanh Sanh không nỡ nói: “Đừng đùa Màn Thầu nữa, chúng ta có nên đến dỗ nó không?”
“Tính nó quá xấu, không thể tiếp tục nuông chiều được.” Thẩm Vọng nói một cách nghiêm túc, sau đó quỳ một chân trên sàn nhà, giúp Cố Sanh Sanh mang dép.
Cố Sanh Sanh vô cùng đồng tình với ý kiến này.
Màn Thầu kêu gào hơn nửa ngày nhưng lại chẳng có ai đến ôm nó. Lén lút ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đã nắm tay nhau đi đến cửa rồi.
Màn Thầu vội vội vàng vàng đứng dậy, vui vẻ chạy về phía cửa, nằm dài ra trước mặt Thẩm Vọng, lớn tiếng sủa gâu gâu.
Chú chó nhỏ lật ngửa cái bụng tròn trục, dáng vẻ duỗi thẳng chân tay lén lút nhìn chủ nhân đầy ranh mãnh, khiến cho người khác thật không thể đỡ được. Tiếc là tim Thẩm Vọng sắt như đá, anh vẫn tiếp tục kéo Cố Sanh Sanh ra ngoài.
Dưới ánh trời chiều, chiếc bóng ũ rũ của chú chó con kéo dài trông thật đau thương.
Cố Sanh Sanh lắc tay Thẩm Vọng, ra hiệu anh quay đầu nhìn thử: “Màn Thầu tội nghiệp quá đi.”
Thẩm Vọng ngoảnh đầu lại, thấy chú chó nhỏ đang nằm trên đất, cách một đoạn xa cũng có thể nhìn ra sự tủi thân của nó.
Thấy hai người đều đang quay đầu, nhóc Màn Thầu lập tức ngóc đầu lên, vừa mong chờ lại vừa oan ức sủa một tiếng: “Ẳng!”
Thẩm Vọng đưa tay: “Đi thôi Màn Thầu.”
Màn Thầu xấu hổ trong chốc lát, cuối cùng vẫn ba chân bốn cẳng chạy theo.
Gió biển mang theo hơi mặn phả vào mặt, Cố Sanh Sanh ngồi trên bãi cát, tựa vào vai Thẩm Vọng ngắm trời chiều. Phía chân trời, mặt nhờ đỏ rực từ từ lặn dần xuống.
Bãi cát này thuộc quyền sở hữu tư nhân của Thẩm gia, hạt cát li ti mềm nhẵn vàng óng, cảm giác mịn màng hệt như thảm lông dê. Thỉnh thoảng có thể nhặt được mấy vỏ sò màu trắng, còn có ốc mượn hồn bò qua bò lại nữa.
Chú chó nhỏ mập mạp như vừa được uống nước tăng lực, kích động phi ngang dọc trên bãi cát, đào ra không biết bao nhiêu cái hố lớn nhỏ. Chó ta nhặt được một cành cây, xem như bảo bối chạy đến dâng cho Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng.
Cuối cùng Thẩm Vọng cũng chịu bế Màn Thầu lên. Cục thịt nhỏ mập mạp nóng hổi áp vào ngực anh, hai cái chân nhỏ đè trên áo sơ mi lập tức để lại dấu vết mờ nhạt.
“Gâu gâu! Gâu gâu!” Màn Thầu không hề thù dai, vui đến mức vẫy đuôi không ngừng, còn le lưỡi liếm cằm Thẩm Vọng.
Cái miệng nhỏ liền bị chặn lại.
Cố Sanh Sanh hung hăng công khai đánh dấu chủ quyền: “Thẩm Vọng chỉ để cho một mình mẹ hôn thôi!”
Ý cười tràn lan trong đáy mắt của Thẩm Vọng, anh dùng một tay che mắt chú chó nhỏ trong lòng, nghiêng đầu trực tiếp hôn lên môi Cố Sanh Sanh.