Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

chương 145

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Vọng, em yêu anh

Tiếng ve kêu im ắng dần trong không trung, hương thơm hoa quế ngọt ngào càng lúc càng nồng nàn, báo hiệu mùa thu đã đến.

Giải thưởng phim truyền hình Kim Bôi tổ chức mỗi năm một lần vừa được khai mạc tại thành phố A. Trong hai năm trở lại đây, số lượng phim truyền hình có chất lượng cao liên tiếp nổi lên, năm nào cũng cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tiêu chí để tranh cúp đương nhiên cũng rất cao. Năm nay lại có mấy dự án hot lớn, còn có một loạt tiểu hoa đán tham gia diễn xuất, đặc biệt là đỉnh lưu Tạ Tử Khanh và Cố Sanh Sanh mới nổi lên dạo gần đây, sức hút của giải Kim Bôi lần này đã chạm đến độ cao chưa từng có trước đây.

Đám cư dân mạng đã yên vị trước TV hoặc máy tính từ sớm để chờ xem truyền hình trực tiếp, cũng như bình chọn cho diễn viên và tác phẩm yêu thích của mình.

Đầu bên kia, ông cụ Thẩm và lão quản gia đang trực chờ trước TV. Ba Cố mẹ Cố cùng bạn bè thân thích cũng cùng nhau bỏ phiếu trợ lực cho Cố Sanh Sanh. Trong biệt thự của Thẩm gia, chị Lý lãnh đạo đám người làm và vệ sĩ, trên tay ai cũng nắm chặt điện thoại.

“Vì danh dự của phu nhân chúng ta, không được nhấn sai biết chưa!”

Chương trình vẫn chưa bắt đầu, Cố Sanh Sanh đang ở trong phòng trang điểm. Mái tóc dài đen nhánh của cô được uốn gợn sóng, trên người mặc một bộ váy dài đỏ tươi hở lưng, kiều diễm như đóa hoa hồng mới nở vào sáng sớm. Tiếc là hoa hồng có gai, đẹp nhưng không phải ai cũng chạm vào được.

Hai người Tịch Tuyết Nhi và An Hà biết bọn họ chỉ đến góp vui, tâm trạng đều khá thoải mái, một trái một phải đùa giỡn Cố Sanh Sanh: “Cậu cười lên chút xem nào, không thôi tí nữa bị người ta chụp lại rồi mang tiếng làm cao bây giờ.”

An Hà nhìn sắc mặt Cố Sanh Sanh, nói: “Chắc chắn Thẩm Vọng sẽ đến kịp lúc cậu nhận giải mà.”

Cố Sanh Sanh phẫn nộ: “Chuyện của tớ không quan trọng sao? Quan trọng như thế mà anh ấy chỉ biết lo công việc!”

Tịch Tuyết Nhi liếc mắt: “Thẩm Vọng họp tiếng thôi mà, còn cậu thế nào rồi?”

Cố Sanh Sanh rầm rì: “Hôm nay tớ đẹp như thế, không tự đến nhìn người thật cho tiếc chết anh ấy luôn…”

Thật ra là Cố Sanh Sanh có hơi mất bình tĩnh. Thẩm Vọng không có mặt bên cạnh cô trong trường hợp như thế này, lỡ cô căng thẳng quên luôn bài phát biểu thì phải làm sao đây?

Đang định nổi cáu, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó mở ra.

Cố Vân Yên đứng trước cửa nói: “Chị Sanh Sanh…”

Dạo gần đây, mỗi lần Cố Vân Yên xuất hiện đều có phần tàn tạ hơn lần trước, cô mặc lễ phục qua quýt, chân mang đôi giày cao gót mảnh, lớp trang điểm cũng không thể che đậy nổi vẻ tiều tụy của cô.

Cố Sanh Sanh thực sự có chút bội phục Cố Vân Yên. Không hổ danh là nữ chính trong nguyên tác, bị đẩy tới tình cảnh này rồi mà vẫn có thể ngoan cường tranh thủ cơ hội lộ mặt trong những dịp trọng yếu.

Không đợi Cố Sanh Sanh mở miệng, Tịch Tuyết Nhi đã cướp lời trước: “Tôi nhớ cô không có thư mời mà? Làm sao cô trà trộn được vào đây?”

Cố Vân Yên yếu ớt mỉm cười: “Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với chị Sanh Sanh.”

Cố Sanh Sanh nghi hoặc: “Tôi với cô còn gì để nói?”

Cố Vân Yên tranh thủ đáp: “Em mơ một giấc mơ liên quan đến chị.”

Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh, đừng để ý cô ta, cẩn thận cô ta lại giở trò xấu đó.”

An Hà cũng nói: “Sanh Sanh, đừng tin cô ta.”

Cố Vân Yên vẫn nhìn chằm chằm Cố Sanh Sanh, dáng vẻ như nắm chắc chiến thắng trong tay. Cố Sanh Sanh hơi động tâm, nói với Tịch Tuyết Nhi và An Hà: “Các cậu ra ngoài trước đi, yên tâm, tớ không sao đâu.”

Tịch Tuyết Nhi và An Hà không còn cách nào khác, trước khi ra ngoài còn liên tục dặn dò: “Bọn tớ và vệ sĩ ở trước cửa, thấy có gì không đúng phải lập tức đập ly ra hiệu ngay, biết chưa?”

Dứt lời còn trừng mắt cảnh cáo Cố Vân Yên, sau đó mới đóng cửa rời đi.

Bên trong phòng hóa trang chỉ còn lại Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên.

Bầu không khí hết sức yên tĩnh, hai người bên ngồi bên đứng, nhìn nhau qua tấm gương.

Cố Sanh Sanh bắt chước dáng vẻ của Thẩm Vọng, bình tĩnh đối mặt với Cố Vân Yên.

Im lặng được mấy phút, Cố Vân Yên nhịn không được mở miệng trước: “Chị Sanh Sanh, bây giờ chị thay đổi nhiều quá, nhiều đến mức như… biến thành người khác ấy.”

Cố Vân Yên nói xong thì khom lưng áp lại gần Cố Sanh Sanh, nhìn thẳng vào mắt cô trong gương.

Cố Sanh Sanh siết chặt nắm tay, cảm xúc trên mặt không hề thay đổi: “Đừng vòng vo nữa, muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”

Cố Vân Yên không vội nói ngay mà nhìn bốn phía xung quanh: “Phòng trang điểm này rộng thật. Người đến tham dự lễ trao giải đông đúc, bấy nhiêu đó người chen chúc trong một phòng trang điểm chung, một mình Sanh Sanh chị lại có thể độc chiếm một phòng như thế này.”

Cố Sanh Sanh: “Không phục thì chết đi.”

“…” Biểu cảm của Cố Vân Yên sụp đổ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã được điều chỉnh lại, cô ra vẻ buồn bã nói: “Mấy ngày nay tôi có một giấc mơ, giấc mơ rất dài…”

“Trong mơ, căn phòng trang điểm này, cao ốc Vân Hạc, vị trí cháu dâu của Thẩm gia, còn cả giải thưởng đêm nay nữa… Tất cả những gì chị có ở hiện tại đều thuộc về tôi. Là chị cướp đi mọi thứ của tôi.”

“Tôi cướp mọi thứ của cô?” Cố Sanh Sanh suýt chút cười thành tiếng, “Những thứ này vốn phải thuộc về Cố Sanh Sanh. Vợ chồng Cố gia đối xử với cô không tốt ư? Cô lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều do cô tự gieo gió gặt bão mà thôi.”

Cố Vân Yên nhạy bén chú ý đến cách xưng hô khác biệt của Cố Sah Sanh, ngữ khí dồn dập hẳn lên: “Vì sao tôi lại mơ giấc mơ như thế? Chị Sanh Sanh, chị không hiếu kỳ sao?”

Ý tứ thăm dò rõ ràng như thế. Cố Sanh Sanh vốn chẳng hề sợ Cố Vân Yên. Có Thẩm Vọng ở đây, Cố Vân Yên biết được sự thật từ giấc mơ thì thế nào? Việc mà cô ta làm được ở đời này chỉ có thể là mơ mà thôi.

Cố Sanh Sanh hờ hững nghịch tóc: “Ban ngày suy nghĩ, đêm đến mơ thấy, vọng tưởng là bệnh, cần được chữa trị đó nha.”

Cố Vân Yên cười một tiếng: “Giấc mộng đó thật sự quá chân thật. Hết thảy trong mơ đều rõ mồn một trước mắt, từng chi tiết nhỏ tôi đều nhớ chính xác không sai. Tôi còn nhớ trong mơ mắt và chân Thẩm Vọng không được chữa khỏi, mà anh ta càng không hề yêu chị dù chỉ là một chút.”

Cố Sanh Sanh đột nhiên nhấc mắt lên.

Cái nhìn lạnh lùng khiến nụ cười của Cố Vân Yên cứng đờ trên khuôn mặt, đang lúc hồi hộp bỗng nghe Cố Sanh Sanh chậm rãi lên tiếng: “Cô biết ba cô bây giờ đang ở nơi nào không?”

Một câu hỏi tưởng chừng như chẳng có chút liên quan nào đến câu chuyện, nhưng Cố Vân Yên lại ngây người ra đó. Kể từ hôm cô tuyên bố quan hệ cha con giữa mình và Ngô Quân trước mặt mọi người, về sau không còn liên lạc được với ông nữa. Nếu không khoảng thời gian này của cô cũng không trôi qua một cách bi thảm như vậy.

Biết rõ mình bị rơi vào thế bị động, Cố Vân Yên vẫn cố gắng hỏi tới: “Chị… chị biết ba tôi đang ở đâu?”

“Nói cho cô biết cũng chả sao.” Cố Sanh Sanh chọc nhẹ ngón tay lên cằm, “Ông ta bị Hoàng Phủ phu nhân tống vào bệnh viện tâm thần rồi.”

“Không thể nào! Ba tôi không hề bị bệnh! Sao có thể…” Giọng Cố Vân Yên càng lúc càng yếu dần.

Qua lần này có thể thấy thủ đoạn của Hoàng Phủ phu nhân ghê gớm đến mức độ nào. Một người phụ nữ đáng sợ như thế, bị chồng phản bội sẽ làm ra những chuyện gì, không cần nói cũng biết rõ. Nghĩ đến dạo gần đây không thấy tin tức từ ba mình nữa, sắc mặt Cố Vân Yên trắng bệch hẳn.

Cố Sanh Sanh ngước cằm từ từ thưởng thức biểu cảm của Cố Vân Yên, cô có hàng lông mi dày, một đôi mắt trong veo lấp lánh nhưng lại mang chút gì đó ngây thơ cay nghiệt: “Nghe nói bệnh tâm thần sẽ di truyền. Cô…”

“Chị! Tôi không có bệnh!” Cố Vân Yên bỗng lùi lại mấy bước, trừng mắt nhìn Cố Sanh Sanh như thấy quỷ: “Chị không thể làm như vậy được! Chúng ta cùng nhau lớn lên, sao chị có thể độc ác như thế chứ!”

“Đúng đó, tôi vốn là một người phụ nữ độc ác, bây giờ cô mới biết à?” Cố Sanh Sanh cong cánh môi đỏ mọng lên, khóe mắt quyến rũ cũng nhướn nhẹ, nụ cười tùy ý lại nguy hiểm vô cùng.

So với Cố Sanh Sanh trong trí nhớ của Cố Vân Yên hoàn toàn giống nhau.

Có điều chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Cố Sanh Sanh quay đầu, cặp mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Còn dám nói thêm một câu Thẩm Vọng không yêu tôi nữa thì tôi sẽ cho cha con cô toàn tụ ngay. Biến đi.”

Trên đường ra sân khấu, Tịch Tuyết Nhi líu ríu hỏi: “Vừa nãy Cố Vân Yên cứ như gặp ma, chạy rơi cả giày, cậu đánh cô ta à?”

Cố Sanh Sanh ngẩng cao cổ, phong thái hết sức kiêu ngạo: “Là cô ta mang giày không vừa chân, không liên quan gì đến tớ hết.”

Hội trường truyền hình trực tiếp tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Tịch Tuyết Nhi và An Hà được sắp xếp chỗ ngồi ở phía sau, Cố Sanh Sanh ngồi ở hàng thứ hai. Hàng ghế đầu tiên dành cho nghệ sĩ tiền bối lão làng và các giám đốc tai to mặt lớn. Chỗ có dán tên dành cho Thẩm Vọng ngay phía trước mặt Cố Sanh Sanh vẫn còn trống không.

Cố Sanh Sanh mở to mắt nhìn cái ghế trống kia.

MC trên sân khấu ra vẻ thần bí kéo dài giọng điệu, đèn chiếu lướt một vòng xung quanh, khiến cho trái tim của các minh tinh cũng theo đó mà lắc lư theo. Tuy vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn khá thận trọng, nhưng ngôn ngữ cơ thể cứng nhắc không thể nào qua mắt nổi ánh mắt sắc bén của cư dân mạng.

Khoảnh khắc được đèn chiếu soi sáng trên người tuyệt vời như có vạn người chú ý, tâm trạng liền lâng lâng như đang trên mây.

Khó trách ai cũng muốn hot, muốn đứng trên vị trí cao.

Mãi cho đến lúc lên sân khấu, Cố Sanh Sanh vẫn còn ngóng trông về một nơi nào đó. Cô chỉ nhớ xung quanh có tiếng vỗ tay giòn giã, Tịch Tuyết Nhi và An Hà liều mạng nhào đến ôm cô, vô số người quen và không quen chen đến xin bắt tay, cuối cùng là Tạ Tử Khanh nắm tay cô, rảo bước trên thảm đỏ bước lên sân khấu.

Hàng loạt ống kính đen ngòm nhắm thẳng vào Cố Sanh Sanh, cô theo phản xạ cong môi lên, ý cười hết sức miễn cưỡng, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm trong đám đông.

Camera với độ sắc nét cao đã ghi lại toàn bộ biểu cảm của Cố Sanh Sanh một cách chân thực nhất, khuôn mặt đó như được tạo hóa đặc biệt ưu ái, bị ống kính phóng đại lên mà vẫn xinh đẹp đến kinh động lòng người.

Bình luận trên các kênh phát sóng trực tiếp tăng lên gấp đôi, nhiều đến mức phủ kín cả màn hình.

【Trời ạ, khuôn mặt này có thật sao!】

【Tôi cạn lời rồi, đẹp chết người luôn ấy.】

【Tôi không giống mọi người, tôi thích nhìn body cơ. Chân của chị gái này không phải là chân người, là bờ sông Seine mới đúng.】

【Cục cưng Sanh Sanh đêm nay xinh đẹp quá đi mất! Sao không cười nữa, không vui hả chị yêu?!】

【Cậu thì biết cái gì, như này gọi là thận trọng đấy!】

【Thận trọng gì chứ, chảnh ch thì có.】

Khói lửa dần dần bốc lên ở khu vực bình luận, ngay tại lúc cuộc chiến diễn ra hết sức căng thẳng, hai mắt Cố Sanh Sanh bỗng sáng lên, chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập ý cười.

Một nụ cười như nút bấm tạm ngừng, khiến truyền hình trực tiếp dừng lại khoảng giây.

【Sanh Sanh thấy gì rồi sao!】

【Là đại boss đúng không, chắc chắn là boss rồi!!!】

【Nhà đài muôn năm!!!】

Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng ở phía xa. Anh vẫn mặc bộ tây trang cũ, hiển nhiên là vừa từ công ty đến. Lúc này đang ngồi ngay ngắn tại ghế dành riêng, không hề thấy nửa điểm gấp gáp vội vã trên người anh. Cặp mắt phượng nhìn Cố Sanh Sanh chằm chằm, bên trong chứa đựng sự yêu thương nóng bỏng mà cô luôn hằng trông ngóng.

Âm thanh hò hét ầm ĩ xung quanh trong phút chốc liền biến mất, Cố Sanh Sanh yên tâm hơn, đón nhận micro từ MC, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng đã học thuộc lúc ở nhà. Như thông lệ, cô cảm ơn đạo diễn và các nhân viên công tác, cảm ơn đồng nghiệp trong đoàn làm phim, đến cuối cùng bỗng dừng lại một chút.

“Lời cuối cùng tôi muốn nói không phải là cảm ơn, mà chính là…”

Gò má của Cố Sanh Sanh đỏ lên, hai mắt phát sáng nhìn thẳng xuống khán đài: “Thẩm Vọng, em yêu anh.”

Tiếng nói ngọt ngào được micro khuếch tán rộng rãi, truyền vào tai của những người đang ngồi trong hội trường.

“Thẩm Vọng là ai vậy?” MC cố ý trêu chọc cô: “Chà, Sanh Sanh đang nhìn ai thế?”

Khóe môi màu hồng của Cố Sanh Sanh khẽ cong lên: “Tôi nhìn ông xã của tôi.”

Sự thành thật của cô khiến cho MC dày dặn kinh nghiệm phải nghẹn họng trong chốc lát.

Các minh tinh trong hội trường cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, tiếng cười và tiếng vỗ tay của họ suýt chút nữa bật tung cả nóc nhà. Tịch Tuyết Nhi và An Hà dẫn đầu đứng dậy vỗ tay, cao giọng reo hò, chỉ thiếu bước nhảy thẳng lên ghế nhún nhảy mà thôi.

Khán giả hiếu kỳ đến nổi điên, bình luận lướt qua vùn vụt.

【Tôi sợ mấy người nhử sao! Tôi sợ sao!】

【Tôi muốn xem! Cho tôi xem đi!】

【Rốt cuộc cười vì chuyện gì vậy! Aaaaa điên mất thôi!!!】

Thả mồi đủ rồi, đạo diễn ở hiện trường cuối cùng cũng rủ lòng từ bi, camera men theo ánh mắt của Cố Sanh Sanh quay đến hàng ghế đầu tiên. Giữa một đám người ganh đua nhan sắc và danh lợi, người đàn ông trầm tĩnh với bộ vest đen có khí chất cao quý vẫn hết sức nổi bật.

Người này chính là đại boss trẻ tuổi, bá đạo, anh tuấn, khí thế át người trong truyền thuyết.

Lúc này anh đang ngắm nhìn Cố Sanh Sanh trên sân khấu, băng tuyết trên mặt tan rã sạch, chỉ còn lại ôn nhu ngập tràn.

Camera dường như cũng rất ưu ái anh, nụ cười đầy cưng chiều kia đã được ghi lại một cách hoàn hảo.

Bình luận ngưng trệ trong nháy mắt, tiếp theo đó liền nổ ra, hỗn loạn chưa từng thấy trong lịch sử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio