”Lão gia! Tam thiếu gia cùng bạn cậu ấy đến đợi ngài ở phòng khách” Người từ nhà chính chạy xuống hoa viên vội vã báo tin. Thật ra bà ta cũng là đang bị doạ, thiếu gia công tử nhà này chưa từng dẫn con gái về nay lại đem người đẹp đến, mà mặt cô ta trông rất quen nhớ không lầm là nữ chính của bộ phim truyền bà vừa xem hôm qua. Trong phim cô ta bi thương dịu dàng động lòng người mà nay lại búi tóc thành một quả tròn cao, mặc áo phông hình thú cùng quần ngắn, chân mang giầy thể thao nhiều màu... Để diễn tả cô chỉ có thể nói đó là một nữ sinh cấp hai!
Trịnh lão ban đầu giống như bà ta có chút giật mình rồi cũng ngồi ở phía đối diện. Chính Phong đang hướng về phía cầu thang bị ông gọi ngược lại bảo ngồi cạnh ông. Tình thế này thật khiến người ta suy diễn ra cảnh tượng ông nội giúp hai đứa cháu phân xử vì một cô gái.
“Chào ông!” Hai người bên kia cúi đầu chào ông
“Ừm, Vũ Quân cô gái này là ai?” Mặc dù hỏi vậy nhưng ông đã được quản gia nói sơ bộ lí lịch cô nàng
“Dạ con là Văn Trạch Nhu” Không đợi Vũ Quân lên tiếng cô liền lễ phép tự giới thiệu
“Ta hỏi cô sao?” Phản ứng của ông khiến Trạch Nhu muốn khóc thét lên. Chỉ mở đầu thôi mà ông lại hung dữ như thế
“Con...”
“Ông, ông doạ cô ấy sợ đấy” Vũ Quân nhắc nhở ông, Chính Phong cũng khẽ vỗ vỗ lên bắp tay Trịnh lão.
“Hai người có quan hệ gì? Sao con dẫn cô ta đến?” Giọng nói có vẻ mềm dịu hơn nhưng ngữ điệu ông vẫn xa cách, không muốn tạo quan hệ mật thiết.
“Ấy ấy đừng vội đổ qua con, con cũng chỉ giúp người khác chuyển hàng thôi” Vũ Quân một mực phủ định. Trạch Nhu thật muốn lườm anh ta một cái nhưng dù gì Trịnh lão vẫn ở trước mặt
“Nói rõ xem nào”
“Cô ấy là bạn gái của Vũ Minh”
Một lời nhẹ tênh lại mang sức nặng khủng khiếp. Ngoài ba người trẻ ngồi trước bàn trà ra ai nấy xung quanh đều há hốc mồm miệng. Vũ Minh thiếu gia với họ mà nói chẳng khác nào tu sĩ quanh năm chay tịnh lại đi yêu đương với cô gái... Nữ sinh cấp hai này, đã vậy còn là diễn viên - một cái nghề chướng mắt Trịnh lão.
“Cô nói mau, có đúng vậy không?” Trịnh lão thở dốc
“Vâng, đúng là vậy! Con và Vũ Minh yêu nhau ạ” Trạch Nhu cũng khó nhọc hít một hơi
“Sao trước giờ ta chưa nghe nó nói? Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Con năm nay tuổi. Chúng con chỉ vừa bắt đầu thôi ạ”
“Vừa bắt đầu đã vội chạy đến đây? tuổi? Cô nhỏ hơn nó đến tuổi lại có thể quỷ quyệt vậy sao? Tuổi trẻ bây giờ thật không thể nói nổi” Nộ khí trào dâng ông bắt đầu nói năng lộn xộn
“Ông, con không phải như vậy, con...”
“Ai là ông của cô! Xưng hô phải trái còn chưa làm được lại dám làm trò”
“Con... Dạ Trịnh lão gia! Con hoàn toàn không có ý đồ, ông... Ngài đừng hiểu lầm” Tâm tình hoảng sợ, tim cô nhảy mạnh như muốn trào ra khỏi cổ họng.
“Không ý đồ vậy mục đích đến đây làm gì? Hay cô muốn nói mình có thai nên bắt tôi cho phép cô bước chân vào đây?”
“Trịnh lão gia, ngài biết rồi ư? Vũ Minh anh ấy nói với ngài rồi ư? Tốt quá! Con còn lo không biết nên báo tin cho ngài thế nào” Cô mừng rỡ dáng vẻ không khác gì trẻ con nhận được quà
Vũ Quân vỗ trán mình “đét” một cái rõ lớn, anh luôn tin tưởng mắt nhìn của anh trai mình nay lại xoắn não cũng không nghĩ ra vì sao Vũ Minh lại trọn ngay cô ta mà “gieo giống”
“Cái gì? Cô nói cái gì?!!!” Trịnh lão gầm lên, gân xanh gân đỏ nổi hết trên mặtbg-ssp-{height:px}
“Dạ con có mang, hơn tuần rồi ông ạ” Cô hớn hở “khoe chiến lợi phẩm”
“Lão gia!!! Trịnh lão!! Ông nội!!!” Cả tốp người hầu, Chính Phong, Vũ Quân kêu lên khi Trịnh lão không nói một lời mà ngất đi. Riêng Trạch Nhu vẫn mở to mắt xem mình đã nói sai gì. Ông là vui quá nên ngất sao?
____________
Bác sĩ riêng được triệu tập ra ra vào vào phòng Trịnh lão. Quản gia thì như ngồi trên đống lửa không ngừng hỏi han sốt sắn.
“Bác sĩ, ông nội tôi sao rồi?” Vũ Quân đứng trước cửa phòng giờ mới có phản ứng dùng một giọng tiếng Anh cực chuẩn hỏi bác sĩ vừa đi ra, trông anh ta vẫn vậy bình thản như chuyện ăn uống hằng ngày
“Ông ấy do nhất thời kích động mới như thế. Trước đây tôi cũng đã nói nhiều lần Trịnh lão dù trông khoẻ mạnh nhưng tinh thần ông ấy rất dễ kích động. Thiếu gia cậu cùng mọi người tốt nhất đừng chọc giận ngài ấy” Harris Smith - một trong những bác sĩ chuyên về tim mạch cùng huyết áp nổi tiếng nhất thế giới. Thông thường ông ta không ở Singapore, lần này là tình cờ về đây lại chứng kiến Trịnh lão gia - bệnh nhân ông quan tâm, kính trọng nhất bị ngất, tâm tình bứt rứt, lời nói men theo đấy mà mang đầy ý trách cứ.
“Cảm ơn ngài nhắc nhở, khi nào ông nội tôi sẽ tỉnh lại?”
“Bây giờ mọi người có thể vào thăm, trong vòng một giờ ông ấy sẽ khôi phục ý thức”
“Tôi biết rồi, lần nữa cảm ơn ông” Vũ Quân gật đầu sau đó ra lệnh tiễn khách.
“Anh Vũ Quân, cho em vào thăm ông với” Trạch Nhu thấy anh đẩy cửa đi vào liền chạy lại
“Ông ngất là do em gây ra, nay em vào có lẽ ông không tỉnh nổi đâu. Chịu khó ở ngoài đi! Còn nữa, dù sao cũng đang mang thai. Đừng chạy nhảy như con nít nữa cho tôi nhờ” Anh dùng hai ngón tay đẩy nhẹ trán cô ra
“Đáng ghét, làm như em là virus gây bệnh không bằng” Cô xụ mặt đứng qua một bên.
___________
Vũ Quân vừa vào phòng đã phẩy tay cho y tá cùng hộ lí ra ngoài. Nhìn ông nội sắc mặt xanh xao nằm đó anh phải chấp nhận một điều rằng ông ấy đã già thật rồi. Anh đứng đấy quan sát ông, lại phát hiện cơ mặt ông ấy có điều bất thường liền buồn cười nhếch mép.
“Ông nội, tỉnh từ lâu rồi còn muốn nằm đấy doạ con sao?”
“Cái thằng này... Làm sao cũng không qua mặt được con” Định giả đò một lúc lại nghe Vũ Quân lên tiếng vạch trần, ông thở dài mở mắt ra.
“Ông nội, con nghĩ chuyện của anh...”
“Con đừng khuyên ta, có chết ta cũng không chấp nhận con nhỏ đó!”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng đã mang thai rồi, ông à đó là cháu chắt của ông đấy. Trước đây chẳng phải ông luôn thúc giục anh con lập gia đình sao giờ lại một mực phản đối?” Vũ Quân đưa tay ôm ông ngồi dựa vào đầu giường
“Mang thai thì sao? Ai dám chắc đó là con của Vũ Minh? Chưa hết! Sẵn đây ta tuyên bố dù đó là con của Vũ Minh thật đi nữa ta cũng không chấp nhận con nhỏ Trạch Nhu kia, nhìn dáng vẻ cô ta cũng đủ thấy quỷ quyệt, mưu mô cỡ nào. Tuổi nhỏ lại đi làm chuyện không ra thể thống, dùng cái thai để giữ chân đàn ông!” Lời ông nói một lúc một lớn như muốn người bên ngoài nghe được.
“Ông nói vậy khác nào nhìn con nhìn nhận mẹ” Vũ Quân cảm thấy Trịnh lão ngày càng vô lí. Dù ông ghét người trong ngành giải trí cũng không thể làm vậy.
“Ta là muốn như thế đó!”
“Nguyên nhân? Ông cho con lí do hợp lí thì con không xen vào nữa để ông toàn quyền quyết định! Nhưng ông à, nếu lấy thân phận của Trạch Nhu làm cái cớ thì con không chấp thuận. Cô ấy là diễn viên? Phải! Nhưng đâu phải hạng bám chân đàn ông mà đi lên. Ông giả vờ vịt cũng đừng nhập tâm như thế chứ, sinh nhật con bé vài năm trước Văn thị rõ ràng có mời ông, ông cũng đã đến dự nay lại đi ngoảnh mặt tỏ ra không quen. Ông nội yêu quý! Rốt cuộc là vì sao?” Vũ Quân mềm mỏng dần, xu nịnh ôm hai vai ông
“Thất bại và thành tựu lớn nhất đời ta là có đứa cháu như con, lại đây! Chuyện là thế này...” Trịnh lão đầu hàng, thấp giọng kể cho anh nghe ngọn ngành. Càng nghe sắc mặt Vũ Quân càng biến đổi, tâm tư phức tạp cuối cùng “ồ” lên một cái, gật đầu lia lịa ý cười toát lên tận đỉnh đầu.