Hệ thống cách âm của ngôi nhà quá chắc chắn. Trạch Nhu lóng ngóng cả buổi ngoài cửa cũng không nghe được gì. Chính Phong kiên nhẫn nhìn cô làm trò điên khùng. Đêm qua Vy đã kể trước sự việc nhưng tận mắt chứng kiến lại khó tin được, Vũ Minh thích trẻ con sao?
“Đừng cố nghe nữa, ra phòng khách đợi sẽ tốt hơn” Anh tốt bụng nhắc nhở
Trạch Nhu ủ rũ đi theo sau lưng Chính Phong đến phòng khách. Từ lúc đặt chân vào Trịnh gia đã nhận ra sự hiện diện của anh ta chẳng qua chưa có cơ hội trực tiếp hỏi. Hỏi vì sao nơi này lại đột ngột có mặt một chàng trai cuốn hút kì dị như ảo ảnh thế.
“Nè anh, anh là ai?” Hai người cùng ngồi trên sô pha nhưng mỗi người một đầu cách xa nhau
“Ngô Chính Phong”
A! Cả mặt cũng không thèm ngẩng lên mà trả lời, so với Vũ Quân còn kênh kiệu hơn. Ngô Chính Phong? Nói vậy anh ta không phải người nhà họ Trịnh.
“Anh là gì trong nhà này?”
“Cháu rể”
“Hả?” Trịnh gia có cháu kết hôn? Theo cô được biết ông Trịnh chỉ có hai người cháu gái mà người kia lại là cháu ngoại năm nay chỉ vừa tuổi.
“Anh... Anh đừng nói chị Tề Vy là vợ của anh” Cô thất thanh kêu lên
“Nếu cô ấy là vợ tôi thì có gì sai sao?”
“Nhưng... Sao sao... Chuyện này...” Trạch Nhu cảm nhận rõ đầu lưỡi mình líu lại từng đợt. Ngôi sao nổi tiếng bí mật kết hôn rất nhiều nhưng Tề Vy lại là một trường hợp khác, chị ta mới tuổi thôi đã vậy tin đồn hẹn hò, tình ái tràn ngập khắp báo, bài phỏng vấn trước đây còn ngụ ý bản thân còn độc thân nay lại xuất hiện một người tự xưng là chồng chị ta?
“Anh đang đùa đúng không?”
“Tôi không việc gì đi đùa với cô, tin hay không do cô quyết định”
Hồi sau hai người chìm vào yên lặng như tờ. Trạch Nhu xụi lơ suy nghĩ về Tề Vy song song nghĩ đến chính mình. Cô muốn nghe tin từ Trịnh lão gia nửa không muốn nghe gì hết vì cô biết chắc ông sẽ phản đối. Quả thật là vậy, Trịnh lão cho gọi cô vào phỏng chỉ để mắng một trận thậm tệ, Vũ Quân đứng cạnh cũng cảm thấy thừa thải mà bỏ mặc cô hứng “phong ba bão táp“. Từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu có người dám mắng Trạch Nhu như vậy, nước tràn đầy hốc mắt của cô trực trào ra ngoài
“Đừng bày bộ dạng uỷ khuất! Tôi có chết cũng không chấp nhận cô! Vũ Minh nó tốt bụng mới bị cô lừa, tôi thì không đâu, tốt nhất cô tự mình giải quyết mọi chuyện”
“Con cũng nói cho ngài biết con không từ bỏ anh ấy! Ngài đuổi con đi thì cháu ngài cũng không ở cạnh ngài đâu!” Cô nhịn không nổi khóc nấc lên, lời lẽ to gan bật lại Trịnh lão
“Cô ăn nói với bề trên như thế à? Cô đang uy hiếp tôi đúng không? Tốt! Nếu nó muốn theo cô thì tôi cho cô biết kết cục của nó luôn ngay bây giờ, tập đoàn cùng thương hiệu nó cai quản là một tay tôi nhường lại cho nó, đưa nó lên được thì cũng đem nó xuống được!” Trịnh lão tức xanh mặt vì thái độ của Trạch Nhu, con bé này còn cả gan hơn Tề Vy trước đây.
“Không cần ngài phải làm nhiều việc, anh ấy tài giỏi nhất định một mình xây dựng được nhiều thứ. Ngài nghĩ anh ấy thích những thứ ngài ban cho lắm sao? Ngài chỉ giỏi ép buộc người khác, có bao giờ ngài quan tâm xem Vũ Minh cần gì chưa? Còn nữa, con có rất nhiều tiền! Anh ấy không nuôi con được thì con nuôi anh ấy!” Nói xong cô bưng mặt đầy nước mắt chạy ra khỏi phòng ông
“Trời... Con nhỏ này” Trịnh lão ngơ ngác nhìn bóng lưng Trạch Nhu. Người bướng bỉnh to gan ông gặp nhiều nhưng to gan đến buồn cười như cô là lần đầu gặp. Dám lớn tiếng bảo sẽ nuôi cháu nội thay ông, cô ta thiệt biết nói chuyện.
____________bg-ssp-{height:px}
Về đến nhà vẫn thấy mọi người cười nói như thường khiến Vy bở ngở chút ít. Cô chạy nhanh lên phòng chộp lấy Chính Phong mà dò chuyện. Trông dáng vẻ như gà mắc tóc của cô anh nhịn không nổi mà cười lên vài tiếng, mặc khác bắt cô phải tắm rửa thư thái xong mới bàn đến việc phát sinh lúc chiều. Tề Vy bình thường rất hay ở lì trong phòng tắm đêm nay thì chưa đến phút đã chạy ra, tóc cũng không thèm sấy, từng giọt nước ứ đọng thi nhau rơi xuống áo ngủ có phần mỏng manh trên người. Phong nhìn cô đến đờ đẫn hồi lâu mới mở miệng cẩn thận thuật lại sự việc.
“Thật không đơn giản chút nào” Cô không lên ghế mà tuột cả người nửa quỳ nửa ngồi dưới thảm, hai tay đặt lên đầu gối Chính Phong. Anh nhàn nhạ nhìn cô như đế vương nhìn tì nữ.
“Ừm”
“Vậy còn Vũ Minh? Anh ấy có hay tin không? Có đến đây không?”
“Không đến nhưng tôi nghĩ anh ấy biết tin” Phong đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô
“Anh đừng coi em như thú cưng mà” Cô nũng nịu gạt tay anh đi
“Vậy lên đây!” Anh vỗ vỗ lên đùi mình, hất cằm tràn ngập quỷ dị
“Kì quá đi, em mệt cần đi ngủ” Cô đứng phắt dậy liền bị anh kéo lại ép cô ngồi lên đùi mình, vòng tay mạnh mẽ đem cô khoá chặt trong lòng.
“Chưa được giờ, em không muốn nhìn mặt tôi đến vậy à?” Anh tì cằm lên vai cô, nhắm mắt hít lấy hương sữa tươi trên da thịt nõn nà
“Không”
“Vậy thì sao?” Cô vừa cất lời anh lập tức hỏi dồn dập
“Anh cứ hay làm những việc khiến em xấu hổ quá đi” Tề Vy nhăn mặt lườm anh
“Tôi là chồng em, muốn em ngồi lên đùi mình để ôm cũng khiến em xấu hổ sao?” Anh mở mắt dí mũi lên má cô tinh nghịch nói
“Chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ... Anh vốn đâu có tình cảm với em” Tề Vy vòng vo cũng chỉ muốn nghe Chính Phong nói anh ta cũng có tình cảm với cô
“Nhưng em có với tôi” Ngược lại lời này của anh đã tổn thương lòng tự trọng của cô một cách trực tiếp. Anh nói không sai nhưng sao cô nghe ra rất nhiều ý châm biếm trong đó, khó chịu đến cấm khẩu.
Cô ngồi yên không tí cảm xúc như thế lại khiến Chính Phong chán nản mà buông tay ra. Cô ghét anh chạm vào người đến vậy sao? Người khác có thể còn anh thì không được sao? Nực cười. Cô thà đi an ủi chăm sóc một người say trong khi nói chuyện với anh vài câu thì tìm cách tránh đi.
“Em mệt thì đi nghỉ đi, tôi xuống nhà” Anh đẩy cô ngồi qua một bên rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh lão rất thích nuôi cá, ông đầu tư hẳn một phòng lớn với nhiều bể cá lớn nhỏ, còn ba mặt của căn phòng đều trong suốt chứa nước mênh mông, hơn một nghìn loại cá điềm nhiên bơi lội. Gọi đúng hơn đây là một thuỷ cung tại gia. Người hầu quá quen với việc Chính Phong tự do đi lại cười nói, một số người có tuổi trong nhà còn giữ ý nghĩ của thời đại xưa nên không ngừng gật gù khẳng định Chính Phong là nhờ có “hỷ sự” mới bình phục nhanh như thế. Tiến đến cái hồ dài tầm hai mét ở phía bên phải căn phòng, trong hồ đầy rẫy những rặn săn hô quý hiếm, xung quanh có con cá kích cỡ khá nhỏ chỉ tầm - cm đang bơi lội, bề ngoài trông rất bình thường như những loài cá cảnh khác, nhưng thực chất chúng là Bladefin Basslet . Phong chăm chú quan sát bọn cá không ngừng tung tăng đó lại cơ hồ hiện lên bóng dáng của Tề Vy lúc cô dẫn anh đi mua sắm, cũng như cá gặp nước thoả sức cười nói. Sau khi nghĩ kĩ hơn thì thấy không đúng, vui vẻ thì sao? Tự do thì sao? Cô cũng như chúng, bị nhốt trong hồ hưởng tự do “lao ngục“.
___________
loài cá cảnh quý hiếm, vẩy giống một cái sừng phía thân trên. Giá lên đến . usd một con