Lẳng Lơ Tao Nhã

chương 277-1: xin chào vi cô, tìm quân cờ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Nguyên nói:

- Tuyết Y cô nương, tại hạ phải về Quốc Tử Giám ngay không thể ở lại được, hay cô nương lên xe cùng nói chuyện với tại hạ, khi đến Quốc Tử Giám cô nương lại đi xe ngựa về, có được không?

Từ nơi này đến Quốc Tử Giám không có đường thủy.

Lý Tuyết Y khi nghe Trương Nguyên nói liền gật đầu nói:

- Được.

Tiết Đồng nhảy lên bờ giơ tay đỡ Lý Tuyết Y từ thuyền bước lên bờ. Lý Tuyết Y dáng vẻ nhỏ nhắn, vóc người thướt tha trong gió. Chỉ có điều chân nàng rất nhỏ.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Trên thuyền đến Kim Lăng, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy bàn chân của Vương Tu Vi hình như cũng không lớn, nhưng bước đi lại như bay. Chân của Lý Tuyết Y cũng giống chân của Vương sư muội. Bao quanh chân là vải bó chân của Dương Châu, ngón chân chưa bị uốn lệch cho nên không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Trên thuyền lại bước ra một tiểu tỳ đi theo Tuyết Y, Tiết Đồng hỏi:

- Tuyết Y tỷ tỷ, đệ cũng phải đi cùng à?

Lý Tuyết Y chớp chớp mắt nhìn Trương Nguyên nói:

- Cùng nhau đi đi, có lẽ Trương Tướng công có chuyện muốn hỏi đệ.

Lai Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, đã mướn được xe ngựa đến. Trương Nguyên mời Lý Tuyết Y và người tiểu tỳ kia lên xe trước, rồi lại gọi Mục Chân Chân bảo nàng cũng lên xe đi, Mục Chân Chân liền nói:

- Thiếu gia, tỳ nữ đi theo xe cũng được.

Trương Nguyên nói:

- Lên xe trò chuyện cùng Lý Tuyết Y cô nương.

Mục Chân Chân liền leo lên xe, Trương Nguyên ngồi xếp bằng ở cửa xe. Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc trên đường phố để đến thành Kim Lăng. Lai Phúc, Vũ Lăng, và Tiết Đồng bước nhanh đi theo xe ngựa. Trương Nguyên nhìn Lý Tuyết Y nói:

- Tuyết Y cô nương có thể nói cho tôi biết hoàng tộc tôn thất kia xảy ra chuyện gì không?

Lý Tuyết Y là người rất thông minh, nàng ngồi xổm hai tay ôm đầu gối, hỏi với vẻ thăm dò:

- Trương công tử không phải định gây chuyện với người ta chứ?

Trương Nguyên cười nói:

- Tuyết Y cô nương xem Trương Giới Tử tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?

Lý Tuyết Y cười thản nhiên, chân thành nói:

- Tiểu nữ cũng nói với Tu Vi như vậy, nhưng Tu Vi lại không chịu nhờ Trương công tử giúp đỡ, thật sự không đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Sợ Trương Nguyên nghe nói thế mất hứng, liền nhanh chóng chuyển sang nói về Hoàng tộc Tôn thất. Hóa ra người đó là hậu nhân của người con thứ bảy của Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương phong cho con thứ bảy là Chu Phù Vi làm Tề Cung Vương. Đến thời Kiến Văn hoàng đế thì bị phế thành người phục dịch ở Tĩnh Nan, sau đó lại được khôi phục lại vương vị. Năm thứ tư thời Vĩnh Lạc lại vì chuyện làm phản nên bị cách chức giam cầm ở Nam Kinh. Từ đó con cháu của ông ta vẫn được cung cấp đầy đủ lương thực nhưng không có danh vọng gì cả.

Hai trăm năm sau, con cháu Tề Vương ngày càng đông đúc. Đám người này không lo cuộc sống mưu sinh, mà chỉ chơi bời lêu lổng. Chúng tụ tập nhau thành một nhóm lớn hoành hành ở Nam Kinh. Các cửa hàng, quán xá, kỹ viện, chùa miếu chúng đều đến gây rối. Những thứ dân hậu duệ của Tề Vương còn lấy danh tiếng Hoàng tộc để đặt tên cho nhóm đó "Yên tỏa trì đường liễu" chẳng hạn. Bọn chúng dùng tên để biểu hiện cho mọi người biết mình là con cháu hoàng tộc. Một hoàng tộc gì mà lúc trong tay không có một đồng lại đến cửa hàng nhà người ta lấy tiền, người ta không đưa là bọn chúng chửi rủa không ngớt làm cho người ta không có cách nào để buôn bán nhưng cũng không dám đuổi bọn chúng đi. Bọn chúng là dòng dõi hoàng gia cơ mà, có bẩm báo quan phủ quan phủ cũng không làm gì được và lại đây là chuyện nhỏ. Hơn nữa bọn chúng rất ranh ma, không dám chọc quan lại và thương gia lớn, chỉ ức hiếp Hòa thượng, kỹ nữ, tiểu thương, những người bán hàng rong. Bọn chúng thấy Vương Vi còn nhỏ, Mã Tương Lan đã chết, bắt nạn Vương Vi để chiếm U Lan quán làm Vương Vi vì bọn chúng mất khá nhiều tiền.

Xe ngựa chạy không ngừng, Trương Nguyên im lặng nghe Lý Tuyết Y nói xong hỏi:

- Vương Tu Vi hiện giờ ở đâu?

Lý Tuyết Y nhìn sắc mặt Trương Nguyên đáp:

- Đang tạm lánh ở Tương Chân quán, U Lan quán hiện có Diêu thúc và vài người làm nam đóng cửa trông coi. Bọn chúng tuyên bố nếu Tu Vi không lộ diện sẽ vu Tu Vi tội trộm đồ tế tổ của bọn họ. Trương Công tử nghĩ xem, nếu Tu Vi đi báo quan, mặc dù như thế nào thì người phải chịu tủi nhục cũng vẫn là cô ấy, những người này cực kỳ khó đối phó. Trương Công tử nếu có thể hãy giúp Tu Vi.

Nói xong hai hàng lệ chảy ra, có lẽ nàng nghĩ đến chuyện thương tâm của mình?

Trương Nguyên an ủi nói:

- Đừng gấp gáp, ta sẽ nghĩ cách.

Lại hỏi:

- Tuyết Y cô nương người hôm qua mà cô nương phái tới tìm ta nhưng lại bị bắt ở Quốc Tử Giám tên là gì?

Lý Tuyết Y nói:

- Họ Từ, thiếp thân gọi hắn là Từ Tam thúc.

Giờ Mùi hai khắc, xe ngựa chạy đến phố Thành Hiền bên ngoài Quốc Tử Giám, dừng lại ở đầu đường dưới hai gốc cây hoa quế, gió lớn làm hoa quế rơi lả tả trên mặt đường tạo nên một lớp hoa dày đặc. Mùi hoa quế theo gió lan tỏa khắp nơi, hương thơm bay ngào ngạt.

Trương Nguyên và Mục Chân Chân nhảy xuống xe trước, Lý Tuyết Y duỗi đôi chân đang bó ra, cũng định xuống xe, Trương Nguyên nói:

- Tuyết Y cô nương không cần phải xuống xe, ở trên xe trở về đi. Nếu Từ Tam không làm chuyện gì xấu xa thì sẽ được trở về nhanh chóng thôi. Cô yên tâm đi, nếu không có gì xảy ra thì ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đến U Lan Viện tìm hiểu.

Lý Tuyết Y cúi đầu nhìn Trương Nguyên, đôi giày hắn dẫm nát một chuỗi hoa quế dường như làm cho nàng cảm thấy có chút tiếc thương. Nàng lại dời ánh mắt nhìn lên mặt Trương Nguyên dè dặt hỏi:

-Trương Công tử ở Quốc Tử Giám có chuyện gì phiền lòng sao?

Trương Nguyên cười cười nói:

- Ta thì có chuyện gì chứ, nàng không phải lo cho ta, mọi chuyện đều tốt mà. Nhờ cô nương chuyển lời đến Vương Tu Vi bảo cô ấy không nên buồn phiền lo lắng, cô ấy còn có những người bạn tốt xung quanh giúp đỡ như Tuyết Y cô nương đây.

Lý Tuyết Y nghe vậy mỉm cười:

- Thiếp thân thì làm được gì chứ, chỉ có Trương Công tử mới có khả năng giúp cho Tu Vi thôi, chẳng phải Công tử và Tu Vi có tình cảm rất tốt sao?

Trương Nguyên cười khoát tay:

- Ta vào Quốc Tử Giám đây, Tiết Đồng và Tuyết Y quay về đi nhé.

Lý Tuyết Y ngồi trong xe ngựa nhìn bốn người chủ tớ Trương Nguyên đi qua phố Thành Hiền, lúc này mới cho phu xe trở lại cầu Thông Tể. Chiếc thuyền nhỏ vẫn đang đợi bên sông, ba người lên thuyền theo dòng sông trở về Khúc Trung Cựu Viện. Thuyền vừa cập bến thì trời bắt đầu lớt phớt mưa, Lý Tuyết Y lấy chiếc ô màu hồng trong thuyền mở ra, được tỳ nữ đỡ một bên vai giúp nàng bước đi dễ dàng hơn. Còn Tiết Đồng đã nhanh chân chạy lên trước gõ cửa Tương Chân Quán.

Cổng vừa được mở ra liền xuất hiện một cô bé xinh đẹp khoảng mười hai, mười ba tuổi hỏi:

- Tiết Đồng, tỷ tỷ của ta đâu?

Cô bé này là Lý Khấu Nhi em gái của Lý Tuyết Y.

- Đang tới đó.

Tiết Đồng sau khi nói xong liền đẩy cửa bước vào, thấy Vương Vi đang đứng bên khóm trúc ở giữa sân ngoắc nó, nó liền đi đến thì thầm kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

Lý Tuyết Y vừa vào đến cửa thấy Tiết Đồng đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vương Vi, liền cười nói:

- Tu Vi, muội hiểu lầm Trương Công tử rồi. Trương Công tử rất quan tâm đến muội, đối với muội chưa có điều gì không vừa ý cả. Chuyện ở hồ Huyền Vũ, Trương Nguyên không cố ý nói nặng lời với muội đâu, điều này ta đảm bảo. Với lại Trương Nguyên cũng không biết ta và muội phải đi.

Trong lòng nàng lại nghĩ:

"TuVi, muội thật tốt phước, chúng ta không phải là tiểu thư khuê các gì, lại giận những chuyện không đâu, người như chúng ta không tránh được phải chịu ủy khuất... Người như Trương Công tử thì ngươi phải cố gắng lấy lòng người ta mới phải, tên phế Vương kia sắp đến gây chuyện rồi còn không cầu xin Trương Công tử giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục ở đây không phải là cách".

Lại nghĩ:

"Tu Vi trước đây hào hiệp thẳng thắn, lại trách cứ, hờn giận Trương Công tử, thật kì quái... Hay vì yêu nên mới sinh oán giận?”

- Cảm tạ Tuyết Y tỷ tỷ đã vì muội mà chạy vạy khắp nơi.

Vương Vi mang guốc gỗ cao đi tới, mặc quần áo xanh nhạt bị vài hạt mưa thấm ướt, trông càng cảm thấy thanh nhã... Khuôn mặt nàng không chút son phấn, đẹp tựa tranh vẽ, một tay nàng cầm chiếc dù Lý Tuyết Y đưa, một tay cầm tay Lý Tuyết Y kéo đi, thì thầm nói chuyện. Lý Khấu Nhi muội muội của Lý Tuyết Y bước đi phía sau dùng khăn lụa che mưa, vừa đi vừa chú ý nghe tỷ tỷ và Vương Vi nói chuyện. Ba cô gái đi dưới bóng trúc qua vườn cây ngô đồng, quanh co qua các phòng đi vào một phòng khách lớn rất sạch sẽ gọn gàng nhìn rất đẹp mắt.

Lý Tuyết Y và Vương Vi nói chuyện một lúc lâu, Lý Tuyết Y buồn ngủ vào trong phòng nghỉ ngơi trước. Còn lại một mình Vương Vi ngồi suy tư một lúc lâu, sau đó đứng lên đến bên chiếc lư hương bên cạnh tiểu án trước cửa sổ, đốt một nén hương Long Tiên. Nhìn khói hương bay lên lượn lờ, nàng vô cùng hoảng hốt khi làn khói giống như hình khuôn mặt của Trương Nguyên. Vương Vi hốt hoảng la lên một tiếng, mồ hôi toát ra như mưa, nàng nhanh chóng thổi làn khói để hình tượng ấy không còn.

Thiếu nữ mười ba tuổi Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng đi đến, đứng bên cạnh lư hương, nàng thản nhiên nhìn làn khói rồi lại nhìn Vương Vi cười, giống như nàng biết được điều gì bí ẩn bên trong vậy.

Vương Vi định thần lại hỏi:

- Tiểu Khấu, muội làm gì ở đây? Sao không đi tập múa đi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio