Lẳng Lơ Tao Nhã

chương 277-2: xin chào vi cô, tìm quân cờ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Khấu Nhi nói:

- Vi tỷ à, muội đã nghe con Hắc Vũ Bát Ca suốt ngày kêu cái gì rồi, hóa ra không phải "Tìm quân cờ", hì hì.

Ngày hôm qua Vương Vi dẫn Tiết Đồng và Huệ Tương đến Tương Chân Quán, Tiết Đồng mang theo cả con Hắc Vũ Bát Ca về đây. Hiện giờ con Hắc Vũ Bát Ca không kêu lên "Tha mạng" nữa mà lại kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ ". Dù sao con Hắc Vũ Bát Ca kêu không rõ lắm, lúc đầu Lý Khấu Nhi nghe nó kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " cứ nghĩ là Vương Vi chơi cờ vây bị rơi mất một quân cờ nên bảo bọn họ cùng Tiết Đồng đi tìm. Huệ Tương nghe thấy con Bát Ca kêu "Tìm quân cờ", thì nhìn Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng nói không phải là quân cờ đâu, Lý Khấu Nhi liền hỏi không tìm quân cờ chứ tìm cái gì? Huệ Tương lại không nói ra chỉ mỉm cười, hiện giờ thì Lý Khấu Nhi đã biết rõ rồi. ( chữ “Trương Giới Tử” trong tiếng trung đọc gần giống với “tìm quân cờ”).

Vương Vi mặt đỏ bừng lên nói:

- Muội con nít thì biết gì, lo mà học hành đi.

- Được, được, muội đi.

Lý Khấu Nhi vừa nói xong liền đi ra ngoài, ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại quát to một tiếng:

- Vương Vi Cô đang nhớ thương Trương Giới Tử.

Vừa dứt lời, nhanh chân chạy trốn, vừa chạy vừa cười khanh khách.

Vương Vi bước đến cạnh cửa, nhìn theo bóng dáng Lý Khấu Nhi đã không thấy đâu, nàng gọi với theo:

- Muội nhanh chân thì chạy cho thoát bàn tay ta, ta mà bắt được sẽ khâu miệng của muội lại cho biết!

Bỗng cô nghe cách đó không xa một âm thanh vang dội kêu lên:

- Xin chào Vi Cô tìm quân cờ, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.

Đúng là tiếng hát của con Hắc Vũ Bát Ca rồi, con Hắc Vũ Bát Ca này thấy Lý Khấu Nhi nói như vậy nên cũng kêu lên. Đúng là con vẹt, chỉ kêu sao lập tức kêu y vậy.

Lý Khấu Nhi một tay vịn cây ngô đồng, một tay chóng nạnh cười đến không đứng thẳng lên được.

Vương Vi xoay người lại không thèm để ý, như vậy là tốt nhất, càng phản ứng cô ta càng khoái chí hơn.

Con Hắc Vũ Bát Ca kia kêu lên mấy tiếng "Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " rồi cũng im bặt. Sau giờ Ngọ, Tương Chân Quán cũng rất im lặng, Vương Vi nhìn ra vườn ngô đồng thấy trời đang mưa phùn, hai hàm răng trắng xóa khẽ cắn môi thầm nghĩ:

"Con chim chết tiệt kia, mình có dạy nó kêu Trương Giới Tử khi nào đâu, chỉ dạy nó xin chào Vi Cô, con chim này còn tự tiện thêm ba chữ Trương Giới Tử nữa, giờ không sửa được".

- Vi Cô, Huy Châu Uông tiên sinh đến chơi, chính là vị Uông tiên sinh gặp ở Tây Hồ đó.

Tiết Đồng chạy vào, miệng la to khiến cho Vương Vi giật cả mình, nói:

- Là Uông tiên sinh ư, mau mời vào.

Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm, là người giàu có luôn hào hiệp trượng nghĩa, tiêu tiền như nước. Hàng năm đều đến Tây Hồ câu cá, đầu năm Vương Vi cũng đến Tây Hồ nên quen biết. Uông Nhữ Khiêm từng tặng cho Vương Vi chiếc lược nhưng Vương Vi khéo léo chối từ. Uông Nhữ Khiêm không giận, cũng không gây rối vô cớ với nàng, đúng là có khí phách danh sĩ.

Uông Nhữ Khiêm mang theo hai người hầu cùng một cậu bé đi vào Tương Chân Quán, Vương Vi ra ngoài nghênh đón. Gặp nhau ở phía trước sảnh, ân cần hỏi thăm, Uông Nhữ Khiêm liền hỏi:

- Tại hạ nghe nói Đàm Hữu Hạ, Mao Chỉ Sinh đang ở Kim Lăng nên muốn đến đây tìm gặp mặt, hai người ấy đã đi rồi sao?

Vương Vi nói:

- Đàm Sư cùng Mao Sinh ở Kim Lăng hơn mười ngày, nhận được thư của Viên Tiểu Tu biên nên ngày mười sáu tháng trước đã rời khỏi Kim Lăng đi đến Hoàng Châu dạo chơi rồi.

- Tiếc thật....Tiếc thật, cứ tưởng là đến kịp không ngờ đã trễ mất rồi.

Uông Nhữ Khiêm tuổi đời chưa quá ba mươi, diện mạo hơn người, lại có bộ râu rất đẹp. Nhìn con người y rất tự nhiên phóng khoáng, vừa bước vào sảnh liền đến ngồi vào chỗ của mình... Khi tiểu tỳ vừa mang trà lên, Uông Nhữ Khiêm hỏi:

- Tu Vi cô nương vì sao lại đến đây? Nàng có U Lan Quán mà, sao lại đến đây ở.

Vương Vi chần chừ một lát liền mang chuyện hậu duệ của Tề Vương bức bách nàng như thế nào kể ra. Uông Nhữ Khiêm xúc động nói:

- Tu Vi cô nương chớ lo, việc này để ta giải quyết cho, tuyệt đối không để nàng bị oan ức.

Vương Vi có chút cảm động, thấp giọng nói:

- Đa tạ Uông tiên sinh... Chỉ có điều những người này rất khó đối phó, Uông tiên sinh là người bên ngoài, chỉ sợ......

Uông Nhữ Khiêm vê râu nhíu mày, trầm ngâm một lúc nói:

- Nàng nói cũng đúng, những người này ỷ thế con cháu Hoàng tộc, ngay cả quan phủ cũng không dám nghiêm trị bọn chúng. Ta mặc dù có chút tiền có thể lo tạm lúc này, làm sao biết chắc chắc được sau này bọn chúng không đến quấy rầy nàng nữa!

Vương Vi im lặng, cô nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngoài lá trúc nghe xào xạc, nhíu mày lo lắng.

Uông Nhữ Khiêm nhìn nhan sắc Vương Vi đẹp tựa như vẽ, chậm rãi nói:

- Tu Vi cô nương, nàng trí tuệ hơn người, khác biệt với những cô gái bình thường khác... Nhưng dù sao cũng là một cô gái, chuyện của U Lan Quán một mình nàng làm sao chèo chống được, sao Tu Vi cô nương không nghĩ sẽ nhường một bước?

Vương Vi suy nghĩ rất nhạy bén, sao không hiểu ngụ ý của Uông Nhữ Khiêm chứ! Uông Nhữ Khiêm muốn nạp nàng làm thiếp... Mang theo nàng về Huy Châu. Uông Nhữ Khiêm là thương nhân buôn bán rất giàu có kiêm danh sĩ, lại chỉ mới ba mươi tuổi, là người cũng tốt. Hầu hết các cô gái đều cầu mong được như nàng còn không được nữa là, nhưng Vương Vi lúc này không có ý muốn tá túc vào một ai đó, không muốn trở thành một con chim trong lồng. Cô muốn tự do bay lượn dù có gặp phong ba bão táp nhưng cũng có một chút tự do. Nếu phải gả cho một người thì Vương Vi vẫn muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với nàng, hiểu nàng, quý trọng nàng và quan trọng nhất chàng trai ấy làm cho nàng nể phục. Uông Nhữ Khiêm tất nhiên không phải là người trong mộng của nàng, hơn nữa khi Uông Nhữ Khiêm đưa ra đề nghị đầy ẩn ý kia đã làm cho nàng cảm thấy không thỏa mái, thất vọng vô cùng. Y giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mới đưa ra ý kiến như vậy.

Đúng lúc này Lý Tuyết Y đi ra chào Uông Nhữ Khiêm, nàng ra lệnh chuẩn bị tiệc rượu. Lúc này là cuối giờ thân, trời nhá nhem tối chượt ngoài hiên nghe giọng Lý Khấu Nhi vang lên:

- Tu Vi, Tu Vi.....Tuyết Y tỷ tỷ, Từ Tam Thúc đã trở về.

Vương Vi và Lý Tuyết Y nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

Khi Trương Nguyên từ biệt Lý Tuyết Y, đã cùng với ba người Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc đi qua phố Thành Hiền, đã gặp Phùng Hổ từ trong hẻm chạy ra,Trương Nguyên hỏi y ở đây làm gì? Phùng Hổ nói tam thiếu gia bảo y chờ ở đây, nếu thấy quan viên đến thì phải chạy ngay vào Thính Thiện Cư cấp báo. Tiêu Nhuận Sinh tướng công đang chờ ở Thính Thiện Cư hỏi chút chuyện.

Không biết khi nào Lý Thượng thư đến, ở Quốc Tử Giám đợi thì rất nhàm chán. Trương Nguyên cùng Mục Chân Chân và vài người nữa đi về phía Thính Thiện Cư trước, sai Phùng Hổ đến phố Thành Hiền ngồi đợi khi nào có chiếc xe ngựa lớn, có tùy tùng theo hầu thì lập tức hồi báo. Thính Thiện Cư cách Quốc Tử Giám bên này một dặm đường, chắc là kịp.

Trương Nguyên đi đến Thính Thiện Cư, Tiêu Nhuận Sinh tò mò hỏi Trương Nguyên gặp Hình Công công có chuyện gì?

Trương Nguyên thầm nghĩ:

"Tam huynh thật nhanh, chuyện gì cũng biết cả".

Liền nói:

- Hình thái giám và Chung thái giám là bạn của nhau, tháng trước Chung thái giám đi ngang qua có mời đệ đến gặp Hình thái giám nên đệ nhận lời.

- Tam thiếu gia, Giới Tử thiếu gia, đến rồi, đến rồi.

Phùng Hổ chạy như bay đến, ở đằng xa đã nghe hô to.

Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh liền đứng dậy nhanh chân chạy đến Quốc Tử Giám. Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư Lý Duy Trinh, kiệu vừa mới đến trước cửa, Lý Duy Trinh gọi Trương Nguyên và Tiêu Nhuận Sinh đến trước kiệu hỏi mấy câu. Hai người Ti Nghiệp Tống Thì Miễn và Mao Giám Thừa còn có mấy vị tiến sĩ cũng đã ra ngoài cửa Hiền Môn nghênh đón.

Hai người Tống Thì Miễn, Mao Giám Thừa thấy Trương Nguyên đứng trước kiệu Lý Thượng Thư trong lòng thấp thõm không yên. Hai người Tống, Mao không hiểu chuyện gì cả, thấy Đông Xưởng Thất phẩm chưởng ban xuất hiện mà tinh thần bất định, nhất là Mao Giám Thừa y lại chỉ là tên quan có vị trí thấp kém, bị Đông Xưởng chưởng ban đánh một bạt tai mà đã hoảng sợ suốt cả ngày, lúc này thấy Lý Thượng Thư đến. Y ra nghênh đón từ sớm, thấy Trương Nguyên đứng ở trước kiệu thì đã dự đoán được Lý Thượng Thư đến vì việc của Trương Nguyên. Lúc này Mao Giám Thừa cảm thấy bất an vô cùng, chính vì vậy y luôn quan sát sắc mặt của Tống Ti Nghiệp. Ánh mắt của Tống Ti Nghiệp trừng lên hung tợn nhìn y, gã bước lên chào Lý Thượng thư, trong lòng gã lúc này đang tức giận trách Mao Giám Thừa. Nếu lúc ấy bắt được Trương Nguyên mà y dùng hình thẩm vấn, chưa biết chừng Trương Nguyên sẽ nhận tội, vậy thì sẽ không bị động như hiện giờ.

Lý Duy Trinh nói thẳng:

- Hôm nay, Bản viện đến đây là vì việc của Trương Nguyên, vào nhà hết cả đi.

Đoàn người đi qua ba lần cửa hướng Di Luân đường bước vào, Trương Nguyên thấy Tống Thì Miễn và Mao Lưỡng Phong đang thì thầm với nhau, Mao Lưỡng Phong liên tục gật đầu. Trương Nguyên thầm nghĩ:

"Tên Mao Lưỡng Phong này bị ôn quan Tống Thì Miễn dùng làm vũ khí sử dụng, Tống Thì Miễn cho rằng bản thân mình có thể không phải chịu trách nhiệm gì sao!"

Lý Duy Trinh đi thẳng đến Quốc Tử Giám vào nha môn của Tế Tửu, ngồi vào vị trí của Cố Khởi Nguyên thường ngồi nói:

- Cố Tế Tửu ra ngoài rồi... Hôm nay bổn viện sẽ thay mặt Tế Tửu hỏi về vấn để Trương Nguyên làm gì mà phạm vào môn quy, Tống Ti Nghiệp ngươi có gì muốn nói không?

Tiếng nói của nàng cực kì dịu dàng, giọng nói của nàng khiến người nghe không thể chối từ được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio