Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

chương 89: thiên nhất mộ thanh vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời Mộ Thanh Vân vừa nói ra, đám võ sĩ Thổ Phiên liền lập tức thay đổi sắc mặt, thứ nhất, chỉ với mấy câu, Mộ Thanh Vân đã đem hết ý đồ của bọn họ đều nói ra rồi, thứ hai… chuyện của động Tà Ma không thể truyền ra ngoài được, bằng không, võ lâm Trung Nguyên cùng nhau tranh đoạt là chuyện tất nhiên, đối với bọn họ sẽ có rất nhiều bất lợi.

Vô Mặc Tử kia cau mày nhỏ giọng nói với Đạt Bố ở bên cạnh “Tiểu vương gia, Mộ Thanh Vân này hình như có biết chút tin tức về Tà Ma động.”

Đạt Bố cũng nhíu mày, hỏi hắn “Làm sao bây giờ?”

“Không nên nhiều lờivới hắn.” Vô Mặc Tử thấp giọng nói “Hơn nữa có hắn ở chỗ này, nếu lại đánh tiếp, thì trừ khi chúng ta đánh lén, nếu không rất khó giành thắng lợi, chìa khóa Minh Linh đao cứ từ từ rồi nói.”

Đạt Bố nghe xong, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng không có biện pháp nào, chỉ đành gật đầu đáp ứng, tạm thời rút lui.

“Các vị.” Vô Mặc Tử tiến lên vài bước, chắp tay với quần hùng võ lâm Trung Nguyên, nói “Hôm nay vốn định đến cùng các vị anh hùng võ lâm Trung nguyên tỉ thí một phen, tiếc rằng vương tử bị thương, mặc dù chưa thỏa ước nguyện nhưng hôm nay chỉ có thể đành dừng lại ở đây, xin cáo từ!” Nói xong liền mang người đi mất.

Quần hùng Trung nguyên thấy đám võ sĩ Thổ Phiên mặt mày xám xịt rút lui liền ồn ào lên, tự cảm thấy sĩ khí tăng cao.

Tà Vọng liếc Nguyên lão gia một cái, cũng không nói thêm gì, mang theo Mạc Tiếu cùng người của Hắc Sơn phái rời đi….

Một hồi luận võ, bởi vì Mộ Thanh Vân đột nhiên đến thăm mà dừng lại, võ lâm nhân sĩ Trung nguyên nửa vui nửa lo, cái thứ nhất là vì đã đánh bại kẻ thù bên ngoài, còn cái thứ hai đại khái là không thể tiếp tục có ý đồ xớ rớ đến Minh Linh đao.

Nguyên lão gia tử thì lại bắt đầu lo lắng, mà phái Hành Sơn cùng Cuồng Đao môn thì rõ là thua thật mất mặt, đặc biệt là người của phái Hành Sơn. Cuồng Đao môn ít nhất còn có thể nhận được một ít đồng tình của võ lâm Trung nguyên, nhưng phái Hành Sơn nháy mắt từ đại môn phái người người kính ngưỡng trở thành bang phái ti tiện ngay cả người qua đường cũng đều nhếch mép cười giễu.

Giang hồ quần hùng hỏi Nguyên lão gia có tiếp tục tỉ võ chọn rể nữa không, Nguyên lão gia khoát tay nói “Ai, quên đi, hôm nay coi như bỏ, hết thảy chi phí Nguyên gia sẽchi hết.”

Cuối cùng, luận võ chọn rể chỉ qua loa cho xong việc, mọi người đều tản đi.

Nguyên lão gia lo lắng tìm đến Triển Chiêu, nói “Hiền chất a, việc này phải làm sao mới tốt đây?”

Triển Chiêu cũng cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại hắn càng thêm hoang mang về một việc khác, vừa mới nghe Mộ Thanh Vân nói đến chuyện này có liên hệ tới Tà Ma động, về sự tồn tại của Tà Ma động, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, hơn nữa theo hắn quan sát, võ lâm Trung nguyên phần lớn cũng đều chưa từng nghe qua, xem ra việc này chắc hẳn đã rất lâu rồi.

“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường hỏi Mộ Thanh Vân “Tà Ma động là chuyện gìvậy?”

Mộ Thanh Vân nghĩ nghĩ, nói “Tìm một chỗ nghỉ chân trước đã rồi nói sau, ta lại sắp đói bụng.”

“Vậy ở lại đây luôn đi!” Nguyên lão gia cũng là người nhiệt tình, nhanh chóng phân phó Nguyên Viện, nói “Tiểu Viện a! Mau, mau chuẩn bị phòng khách cùng đồ ăn! Phải chiêu đãi khách quý a!”

Nguyên lão gia nghĩ, mấy vị khách này mới thật sự là đáng giá, Triển Chiêu đến, mang theo một Bạch Ngọc Đường, lại đưa tới Lạc Đồng Thanh cùng Đường Di, hiện tại ngay cả một trong hai vị thánh của võ lâm là Mộ Thanh Vân cũng mời tới rồi, có vị đại Phật này ở đây, còn ai dám động vào Nguyên gia hắn, tốt nhất là mời được nốt vị thánh nhân võ lâm chí tôn Thiên Nhất kia, vậy mới thật là xa xỉ.

Mộ Thanh Vân nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hoàn cảnh cũng không tồi, mấu chốt là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hình như cóviệc gì đó phải xử lý, dù sao trên người hắn hiện giờ cũng không có tiền, muốn ở đây thì liền ở đây vậy.

Sau đó, họ được Nguyên lão gia đưa vào phòng khách trong viện.

Lạc Đồng Thanh đi sau cùng, có chút không yên lòng, hắn đang lo lắng về sau nên đi đâu. Thần Tinh Nhi thấy hắn cứ ngơ ngơ liền lôi hắn cùng Mộ Thanh Vân vào nhà, nhưng Lạc Đồng Thanh cứ ngập ngừng, hìn như vẫn thật để ý đến Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải, nói với Thần Tinh Nhi “Thần Tinh Nhi…Cứ đi như vậy ư?”

“Sư phụ, người cũng nên hết hy vọng đi, sao mà phải lưu luyến phải Hành Sơnmãi? Bọn họ đối xử với người không tốt chút nào!” Thần Tinh hầm hừ nói “Người cũng không nghĩ đến trước kia bọn họ bát nạt người thành ra cái gì đi… Hiện tại sư tôn tổ cũng đã ở đây rồi, người còn không đi vuốt mông ngựa mau (nịnh nọt, lấy lòng)?”

Lạc Đồng Thanh thấy khó xử nói “Ta… sẽ không vuốt mông ngựa đâu, con cũng biết rồi mà.”

“Sao lại không?” Thần Tinh Nhi nói “Sư tôn tổ là nhân vật thần tiên, cao nhân trước mắt, không vuốt mông ngựa thì chính là đồ ngốc! Việc này làm thì có sao đâu? Người phải hướng chỗ cao mà lên, nước sẽ hướng chỗ thấp mà chảy, vì tiền đồ của bản thân, chúng ta không trộm cũng chẳng cướp, có gì sai chứ?”

“Ta…” Lạc Đồng Thanh ngọng nghịu, làm sao nói lại Thần Tinh Nhi, chỉ đành thở dài gật đầu, nói “Con nói… cũng có lý.”

“Đi!” Thần Tinh lôi hắn vào, đã thấy Mộ Thanh Vân, Bạch Ngọc Đường, và Triển Chiêu đã vào trong sân ngồi xuống, Đường Di cũng đến rồi.

Thần Tinh Nhi đi qua, quỳ xuống dập đầu trước Mộ Thanh Vân, nói “Sư tôn tổ.”

Mộ Thanh Vân sửng sốt, nhìn Thần Tinh Nhi, lập tức há miệng cười, nói “Tiểu tử nàylàm sao thế, không lẽ ta ăn của sư phụ ngươi một chén cơm, còn có thể ăn miễn phí sao?”

Thần Tinh thầm nghĩ, Mộ Thanh Vân thật lợi hại, nói: “Không phải, đừng nói là để sư tôn tổ ngài ăn một chén cơm, cho dù ngàn vạn chén cơm cũng không có vấn đề gì, chỉ là, sư tôn tổ, ngài thu sư phụ con đi, chỉ điểm ông ấy chút công phu, khai sáng cho ông ấy chút đi.”

“Ừm.” Mộ Thanh Vân nâng cằm, nói “Sư phụ ngươi sao, thiên phú cũng không đến nỗi nào, nhưng so với Ngọc Đường nhà ta thì còn kém nhiều lắm, diện mạo tư chất đều không bằng, nhưng mà… làm người không tệ, mấu chốt là nấu ăn rất ngon.”

Thần Tinh Nhi nói “Sư tôn tổ, lời này của ngài không đúng rồi, thiên phú lmỗi người một loại, con cảm thấy chỉ là loại hình không giống nhau, không thể quơ đũa cả nắm được.”

“Loại hình không giống chỗ nào?” Mộ Thanh Vân tựa hồ có chút hứng thú, hỏi “Nói nghe xem?”

“Ngài cùng tằng sư thúc tổ là cùng loại, còn sư phụ con là một loại khác, luận diện mạo, có người thích loại như các ngài vậy, nhưng cũng có người cảm thấy như sư phụ con dễ nhìn hơn, mấu chốt là, có người nói sư phụ con đẹp, một vài người cũng nói là không tồi, nhưng mà không có ai nói sư phụ con xấu cả!”

Mộ Thanh Vân chắc là bị Thần Tinh Nhi nóiđến mức đầu óc xoay mòng mòng, chỉ đành nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu — Thần Tinh Nhi, nói, rất có lý!

“Còn nữa, con cảm thấy thiên phú của sư phụ con không tồi, ngốc xíu cũng không nhất định là ngu, luyện công phu ấy à, phải thử một chút mới biết được, có vài người trời sinh là ngọc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, nhưng thật ra còn có vài loại ngọc tốt là nằm trong đá, không xẻ tảng đá ra, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy, ngài nói xem có đúng hay không? Không bằng như vầy đi, sư tôn tổ dẫn sư phụ con theo bên người, ngài cũng không cần thu ông ấy làm đồ đệ, có thể để ông ấy giúp ngài làm cơm, sau đó ngẫu nhiên chỉ điểm ông ấy một chút, nếu sau một năm, ông ấy thật sự không có tiền đồ, ngài liền đạp ông ấy đi, nếu có tiền đồ, ngài hãy thu ông ấy làm đồ đệ!” Thần Tinh nói chuyện có đạo lý rõ ràng, một đường lý lẽ tuôn trào như thác đổ, Mộ Thanh Vân sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn thấy, nói: “Sư phụ, Lạc Đồng Thanh cũng có thiên phú dị bẩm, chỉ là rất khác với con, không bằng người cứ thử xem?”

Thần Tinh cảm kích liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm nói, vuốt mông ngựa đúng lúc, tằng sư thúc tổ này đã đạt đến trình độ nào rồi?!!!

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nói “Mộ lão tiền bối, nếu người mang Lạc Đồng Thanh bên người, sư phụ ta nhất định sẽ bị khinh bỉ.”

“Vậy sao?” Mộ Thanh Vân lập tức tỉnh táo tinh thần, hỏi Triển Chiêu “Vì sao lại bị khinh bỉ?”

Triển Chiêu cười nói “Người nghĩ xem, sư phụ thường lấy việc nấu ăn ra để chèn ép người, hiện tại người có Lạc Đồng Thanh rồi, y liền không thể chèn ép người được nữa, trái lại người còn có thể chèn ép y!”

“Ừm.” Mộ Thanh Vân vừa nghe thấy liền động tâm, gật đầu nói “Chuyện này nghe có vẻ hay.”

Nghĩ đến đây, xoay mặt nhìn Thần Tinh Nhi, nói “Tiểu tử, xem ra ngươi cũng thông minh lắm… Ta nếu bảo ngươi ra ý kiến làm sao khiến một người tức chết, ngươi có làm được không?”

Thần Tinh Nhi che miệng, nói “Sư tôn tổ, đừng nói tức chết một người, cho dù tức chết một đám người cũng được, đây là sở trường của ta mà!”

“Tốt lắm!” Mộ Thanh Vân vỗ lên bàn, nói “Vậy thu các ngươi, giúp ta làm tên Thiên Nhất kia tức chết!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mi nhìn Triển Chiêu — Miêu nhi, ngay cả sư phụ mà ngươi cũng bán?

Triển Chiêu cười tủm tỉm nháy mắt với hắn mấy cái — Không phải làông ấy không ở đây sao.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, con mèo này, đen từ trong xương đen ra nhá!

Ở chân núi Lư Sơn, Thiên Nhất đang chuẩn bị lên núi tìm Mộ Thanh Vân… đánh cái hắt xì, đưa tay xoa xoa mũi, bất đắc dĩ thở dài.

“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường thấy Nguyên lão gia từ tự mình dâng trà cho Mộ Thanh Vân, liền hỏi “Nói chính sự đi, Tà Ma động là cái gì?”

Mộ Thanh Vân suy nghĩ, nói “Ừm, phải nói từ đâu nhỉ, từ Tà Dịch kia đi, kỳ thật hắn cũng được xem như là một nửa chú đao sư (người rèn đao), một nửa vu sư (thầy đồng, phù thủy).”

“Vu sư?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, nhíu mày — Vu sư… có quan hệ đến những người này liền phiền toái hơn nhiều, hơn nữa, hai người đồng thời nghĩ đến chuyện Thuyền Ma.

“Ở thời Đường, xuất hiện Vu quốc, ở ngay tại biên giới của Thổ Phiên và Đại Tống, bọn họ biểu dương vu thuật, giết hại dân chúng một phương.” Mộ Thanh Vân nói tiếp “Sau đó, Đường Thái Tông phái Đại tướng quân tiêu diệt Vu quốc, hơn nữa còn bắt sống được mấy trăm hoàng tộc Vu quốc cùng Vu sư, đều đem chôn dưới nền đất.”

“Đó là chuyện rất lâu về trước.” Triển Chiêu nói “Vãn bối đã từng nghe qua chuyện này một lần.”

“Vì chôn sống những Vu sư này mà phải tạo ra một phần mộ thật lớn, hơn nữa xây phần huyệt mộ này là dùng tiền tài của dân chúng Vu quốc… Chôn sống ở bên trong với người còn có vàng bạc châu báu nhiều vô số kể, đợi cho vị Đại tướng quân đó rời đi, cả Vu quốc đều bị san bằng.” Mộ Thanh Vân nói tiếp: “Thế nhưng, nghe nói lúc đó có Vu sư không chết, mở được địa huyệt trốn thoát, cái địa huyệt kia có một cửa vào, đặt tên là Tà Ma động.”

“Có chút kỳ lạ.” Đường Di nhịn không được xen mồm “Vì cái gì… Không đem bảo vật đều thu lại mà đem mai táng cùng Vu quốc?”

Lúc này, sân bên ngoài truyền đến một thanh âm trả lời Đường Di “Bởi vì Vu quốc khi đó đều hạ chú, vàng bạc châu báu là không thể động vào, bằng không sẽ mang đến tai họa.”

Thanh âm trầm thấp, nhưng cũng rất dễ nghe, xem chừng tuổi cũng không lớn.

Triển Chiêu sửng sốt, Mộ Thanh Vân vừa nghe liền nhíu mày, nói “Ngọc Đường, không được để hắn vào đây, ta không muốn thấy hắn, đuổi hắn đi đi!”

Bạch Ngọc Đường co rút khóe miệng, nói “Sư phụ, con đánh không lại y.”

Mộ Thanh Vân liếc trắng mắt “Thật vô dụng, ta dạy ngươi làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói thầm “Chính người cũng đánh không lại y còn gì.”

“Ngươi nói cái gì? Không phải chỉ là so kiếm thua hay sao? Nếu so đao ta thắng đó! Còn có, khinh công không hơn kém nhau lắm, Như Ảnh Tùy Hình của ta không bằng Yến Tử Phi của hắn hay sao!” Vừa nói, vừa đưa tay véo Bạch Ngọc Đường.

“Tê…” Bạch Ngọc Đường nhe răng, trốn sang một bên, dựa vào Triển Chiêu ngồi xuống, xoa xoa cánh tay của mình, Triển Chiêu liếc mắt, có chút đau lòng, sao lại véo người ta đau như thế nha.

“Ngươi lớn như vậy rồi, lại đi khi dễ một tiểu bối.” Lúc này, chỉ thấy từ bên ngoài sân, một hắc y nhân đi vào, y phục trên người màu đen, tóc buộc tùy ý ở phía sau, lại nhìn bộ dáng… Đường Di cùng Lạc Đồng Thanh theo bản năng liếc nhau — người này anh tuấn kiêu ngạo, nhưng là… quá tà khí!

“Sư phụ.” Triển Chiêu đứng lên, hành lễ với người mới tới, người nọ gật đầu, cười nói “Ừm, không gầy đi, béo chút mới tốt.”

Triển Chiêu cười cười, kéo ghế mời Thiên Nhất ngồi, nói “Sư phụ, mời ngồi.”

Thiên Nhất đi đến, ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên hướng y hành lễ “Thiên Nhất lão tiền bối.”

“Ừm, Ngọc Đường vất vả rồi.” Vừa nói, Thiên Nhất vừa nhìn Mộ Thanh Vân ở bên cạnh vẫn còn đang cáu kỉnh, Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi — quả thật rất vất vả.

Mộ Thanh Vân trừng Bạch Ngọc Đường “Ai cho ngươi hành lễ với hắn? Hành lễ sai rồi? Còn có, gọi cái gì lão tiền bối, kêu lão bất tử!”

“Hừ…” Thiên Nhất vừa thấy Mộ Thanh Vân “Không phải nhiều hơn một thìa giấm chua sao (ghen chăng),sao lại tức giận lâu như vậy?”

Mộ Thanh Vân trừng y, có chút hung hãn, Thiên Nhất mỉm cười, cũng tràn đầy tà nịnh, đưa tay qua bắt lấy bàn tay hắn, Mộ Thanh Vân rụt tay, trừng y.

Thiên Nhất ngượng ngùng cười cười, nói “Ngoan, chút nữa theo ta trở về.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu run lên … Ngoan?

Mộ Thanh Vân nheo mắt, quơ tay “Ngọc Đường, đưa đao cho ta, ta làm thịt hắn!”

Bạch Ngọc Đường co rút khóe miệng nói “Sư phụ, nghiêm túc đi, lo việc công trước, việc tư để sau.”

Đường Di vỗ nhẹ Triển Chiêu, tò mò hỏi “Này, sư phụ ngươi thoạt nhìn tuổi thực trẻ, vì cái gì sớm kêu Thiên Nhất là lão nhân?”

Triển Chiêu nhìn nhìn hắn, nói “Bình thường mà, ông ấy gần tám mươi rồi, nên kêu là lão nhân thôi.”

“A~~…” Đường Di mở to hai mắt, Lạc Đồng Thanh cùng Thần Tinh Nhi cũng suýt chút nữa thì đem chén trà ném xuống đất, Thần Tinh theo bản năng hỏi Bạch Ngọc Đường “Sư thúc tổ, sư tôn tổ bao nhiêu tuổi?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai “Hai người bọn họ bằng tuổi nhau.”

Đường Di không khỏi nuốt nước miếng, hai người này thoạt nhìn tuổi không quá ba mươi, Mộ Thanh Vân có vẻ còn trẻ hơn, mặt khác, lão nhân hôm nay… Thật chính là sư phụ của Triển Chiêu sao? Triển Chiêu thoạt nhìn ôn nhuận nhã nhặn, nhưng Thiên Nhất tuấn mỹ lại mang theo vài phần tà khí, cặp mắt kia lạnh lùng tận xương tủy, một đôi con ngươi màu xám nhìn chằm chằm người ta một cái, đãkhiếnngười ta cả người phát lạnh, khó trách là võ lâm chí tôn, khí thế thật đúng là áp đảo chúng sinh.

“Sư phụ, người cũng biết chuyện Tà Ma động sao?” Triển Chiêu hỏi.

Thiên Nhất nhíu mày, nhìn Mộ Thanh Vân “Sao lại nói chuyện về Tà Ma động với bọn nhỏ?”

Mộ Thanh Vân nhíu mày “Bọn họ muốn hỏi, hơn nữa ta trên đường đến đây nghe được người qua đường nói đếnThuyền Ma.”

Thiên Nhất nói “Thuyền Ma?”

“Sư phụ, ngươi có biết chuyện Thuyền Ma không?” Triển Chiêu hỏi “Hoặc là nói, Thuyền Ma kia cùng Tà Ma động có quan hệ?”

Thiên Nhất gật đầu, nói “Năm đó, sau khi Tà Ma động bị phủ kín, năm tháng xoay chuyển, trải qua vài lần gió lốc cùng động đất, không bao lâu… Cái động kia liền biến mất.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Nhiều năm sau, người ta đã không còn nhớ rõ chuyện Tà Ma động, nhưng chỗ kia lại xuất hiện một ít dị trạng. Sa mạc kia, nguyên bản là con đường kinh thương của người Thổ Phiên và người Hán, nhưng sau đó lại liên tiếp phát sinh chuyện thương nhân ở sa mạc trông thấy Thuyền Ma màu đen, hơn nữa thương nhân đều chết ở nửa đường, không bao lâu sau, nơi đó liền trở nên hoang vu.”

“Khó trách.” Nguyên lão gia tử gật đầu “Chúng ta năm đó đi đến Thổ Phiên, nơi đó đều dùng hàng rào vây lại, phảiđi đường vòng!”

“Nói như vậy, Thuyền Manày xuất hiện sớm nhất là ở trong sa mạc?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày “Ở trong sa mạc làm sao có thuyền được?”

“Tà Dịch kia, giống như là hậu nhân của Vu sư năm đó, hắn lặng lẽ xâm nhập cấm địa, thiên tân vạn khổ rốt cuộc tìm được cửa động Tà Ma trong truyền thuyết… Còn phát hiện bí mật mà Vu quốc lưu lại.”

“Bí mật?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời nói “Bí mật gì?”

Mộ Thanh Vân bĩu môi “Ngu ngốc, đều đã nói là bí mật rồi, ai mà biết chứ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau — vô lực.

“Bản đồ Tà Dịch khắc trên thân Minh Linh đao, mà Minh Linh đao này… Chỉ dùng để mang đồ vật trong Tà Ma động ra ngoài, về phần là cái gì, ta cũng không rõ, chỉ biết là, Minh Linh là một cây đao thần bí, người dính tới nó phần lớn đều chết không rõ ràng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio