Tư Nguyệt nheo mắt, nhìn bộ dạng phỏng chừng là "ôm cây đợi thỏ" của Mạc Khiết Thần, liếc Hạ Lan Tích Vũ một cái : " Khụ, hôm nay thời tiết tốt nên ta muốn đi dạo ngoại thành một chút." Đối với Mạc Khiết Thần, nàng tuy tiếp nhận hắn nhưng so ra vẫn không thể thân thiết được. Biết hắn mười sáu năm vì nàng mà dằn vặt, trong lòng nói không cảm động là nói dối bất quá cảm tình không phải một lúc là có được.
Mạc Khiết Thần tà mị cười : " Ta cũng muốn đi dạo ngoại thành không biết nàng có chê ta phiền hay không a ?" Hắn biết nàng không thích hắn, không sao, hắn sẽ từ từ làm nàng thích chỉ cần nàng không bài xích, từ chối hắn là được.
Tư Nguyệt nhìn Hạ Lan Tích Vũ, Hạ Lan Tích Vũ bất đắc dĩ mỉm cười : " Nếu vậy thì Mạc huynh đi cùng chúng ta cho vui." Hắn nói chúng ta tức là hắn và Tư Nguyệt là một còn Mạc Khiết Thần chỉ là khách. Hạ Trác đã nói với hắn về quan hệ giữa nàng và Mạc Khiết Thần, nghĩ đến một cái lại một cái nam nhân ở bên cạnh nàng, trong lòng có chút đau nhói.
Mạc Khiết Thần tỏ vẻ không để tâm lời nói của hắn, tươi cười đi tới ôm lấy nàng, thấp giọng nói : " Ta đến đây lâu như vậy vẫn chưa có đi ra ngoài chơi, hôm nay phải ngoạn ( chơi ) thật tốt."
Hạ Lan Tích Vũ nhìn cánh tay đặt ở hông của nàng, bàn tay khẽ siết chặt, đáy mắt ẩn ẩn tia tự giễu cùng bi thương.
Khúc Lưu Thương chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, Tư Nguyệt, Hạ Lan Tích Vũ và Mạc Khiết Thần ngồi chiếc xe lớn còn xe nhỏ dùng để chở xe lăn của Hạ Lan Tích Vũ. Vốn đã có thêm Mạc Khiết Thần nên nàng muốn gọi thêm những người khác cùng đi song Mạc Thương bận huấn luyện mười hai vạn quân mấy ngày đều không có về, Hạ Trác thay thế Minh Nguyệt Hải và Tử Thiên quản lý sổ sách và kinh doanh cũng bận tối tăm mặt mũi, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân thì ngày đêm lên đường một người trở về Tử Giai sơn trang chuẩn bị sính lễ, một người đi Thần Mã Cung thông báo cho Thần Mã tướng quân, vì thế cuối cùng chỉ còn lại Hạ Lan Tích Vũ và Mạc Khiết Thần rãnh rỗi.
Tất nhiên không phải hai người bọn hắn không chuẩn bị sính lễ mà là Mạc Khiết Thần có Mạch Xuyên lo liệu, Hạ Lan Tích Vũ dưới thân phận Tam hoàng tử Thương Long quốc vẫn đang đợi đoàn thương sứ của Thương Long quốc đến để Phượng Lâm ban hôn vì thế càng không vội.
Xe ngựa này được Hạ Trác thiết kế rất tốt, thùng xe ngựa rộng, bốn phía đều trải nệm gấm, bên trong còn có một chiếc bàn gỗ trầm để trà và điểm tâm. Mạc Khiết Thần ngồi bên tay phải Tư Nguyệt, nửa ôm nửa dựa vào người nàng, móng vuốt không ngừng lăn qua lăn lại. Hạ Lan Tích Vũ thì nghiêm chỉnh ngồi bên tay trái, thỉnh thoảng liếc Mạc Khiết Thần một cái thầm nghĩ trở về phải hảo hảo thỉnh Hạ Trác chỉ giáo vài cách đuổi đi "tình địch".
Mạc Khiết Thần trên mặt luôn một dạng tươi cười yêu nghiệt nhưng dư quang lại không ngừng đảo quanh Hạ Lan Tích Vũ. Hắn chấp nhận cộng phu nhất thê không có nghĩa hắn đồng ý chia xẻ nàng với nam nhân khác, đơn thuần bọn họ muốn cũng chưa chắc có mạng để chia xẻ ! Nháy mắt mâu quang hắn trở nên ngoan lệ, sát khí dày đặc.
Tư Nguyệt là người nhạy cảm với sát khí nhất, nàng liếc hắn một cái, có phần không rõ đang yên lành tại sao hắn lại nổi lên sát khí. Đối với Mạc Khiết Thần không hiểu sao trong lòng nàng luôn có ý "kính nhi viễn chi", có lẽ bởi vì nàng cảm nhận được sát tâm của hắn tuyệt đối không thua kém nàng.
Mạc Khiết Thần trong lúc nàng lơ đãng khẽ đưa tay lên ngực nàng, Tư Nguyệt chộp lại móng vuốt, nheo mắt nhìn hắn. Hắn ủy khuất bĩu môi, nghĩ nghĩ gì đó lại tươi cười nịnh nọt : " Nguyệt Nhi, ngày là đại hôn của chúng ta rồi."
Nàng không rõ ý định của hắn, chỉ nhàn nhạt gật đầu : " Ân."
Hắn vòng vo mấy tiếng, thổi một hơi nhẹ lên tai nàng, thấp giọng hỏi : " Nàng nói xem nhiều nam nhân như vậy thì nàng muốn động phòng như thế nào ?" Tươi cười trên mặt hắn nở rộ như xuân phong thu thủy, trong lòng lại nghĩ cách làm sao khiến năm người kia không thể động phòng.
Tư Nguyệt đang uống trà nghe vậy chợt phun ra một ngụm, ho khan mấy tiếng : " Khụ, khụ...cái này..." Nàng tuy thành thục hơn so với độ tuổi nhưng chung quy vẫn là tiểu cô nương mù tịt chuyện nam nữ, nàng làm sao có thể trả lời hắn vấn đề sâu xa như vậy !
Mạc Khiết Thần híp mắt cười, liếc nhìn Hạ Lan Tích Vũ một cái rồi khiêu mi nói, mâu quang màu xàm bạc tựa như hai viên thủy tinh đầy mị hoặc : " Ta nghĩ cùng lúc hẳn là nàng không thể chịu được thế nên vẫn là từng người đi. Lại nói tính ra ta là lớn tuổi nhất hành xử ổn trọng, ngày đó ta trước tiên sẽ không khiến nàng khó chịu, nàng thấy thế nào ?"
Hạ Lan Tích Vũ lạnh nhạt nhìn Mạc Khiết Thần, mâu quang âm thầm gợn sóng, cười nhạt nói : " Mạc huynh, chính huynh nói bản thân là đại nam nhân, có câu nam nhân nhịn lâu năm sẽ thành nghẹn nếu là để huynh đầu tiên e là sẽ không tốt cho nàng." Đừng nhìn Hạ Lan Tích Vũ bề ngoài nhu nhược u tĩnh, hắn có thể từ một tam hoàng tử bị vứt bỏ trở thành gia chủ của Hạ Lan thế gia ở Vệ quốc, một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Hải Lâu tất nhiên không phải người dễ dàng khoan nhượng, vả lại đây còn là chuyện ảnh hưởng đến "lợi ích" trực tiếp của hắn.
Mạc Khiết Thần cười phong tình vạn chủng, phượng mâu lóe lên sát ý nháy mắt lại khôi phục bộ dạng bình thường : "Hạ Lan huynh không biết, đã là lâu năm hẳn sẽ có định lực của lâu năm, không giống với mấy người trẻ tuổi không biết tiết chế, một khi đã thượng thì cầm thú còn không sánh bằng."
Hạ Lan Tích Vũ điềm đạm nói : " Có định lực hay không ta thực không dám nói mò bất quá thỉnh Mạc huynh chỉ giáo, ngươi trẻ tuổi đã không biết tiết chế hay người lớn tuổi sẽ kiềm chế được sao ? Hay là...không phải kiềm chế được mà căn bản không "dậy" nổi."
" Khụ !" Tư Nguyệt nhìn Hạ Lan Tích Vũ, bình thường hắn luôn nho nhã, ít nói từ khi nào có thể phát biểu được những vấn đề mang tính suy luận cao như vậy ?
Mạc Khiết Thần ngón tay quấn một lọn tóc trắng, vuốt vuốt cằm vừa suy nghĩ vừa nói : " Hạ Lan huynh nói rất đúng, ta thế nhưng chưa bao giờ gần nữ sắc nên phải thỉnh Nguyệt Nhi xem thử ta có "dậy" nổi không còn Hạ Lan huynh đường đường là Tam hoàng tử Thương Long quốc, hậu viện chắc chắn có không ít nữ nhân, ái chà, ta thấy Hạ Lan huynh lâu nay ăn no hi vọng sẽ thương tình kẻ luôn đói như ta." Dứt lời còn tỏ vẻ ủy khuất, dựa vào Tư Nguyệt càng sâu.
Hạ Lan Tích Vũ bị bôi đen, vẫn là có định lực tốt, nhàn nhạt đáp : " Mạc huynh nói sai rồi, ta nghe nói nữ nhân tộc Bách Vân đều là nhất mạo khuynh thành, Mạc huynh là tộc trưởng xem chừng hưởng thụ không ít."
Mạc Khiết Thần không có nửa điểm ái ngại, tà mị cười : " Nguyên lai Hạ Lan huynh luôn để ý nữ tử khắp nơi trên thiên hạ, nếu Hạ Lan huynh có hứng thú ta sẽ kêu Mạch Xuyên mang đến vài người phỏng chừng Hạ Lan huynh sẽ rất ưa thích. Lại nói trong mắt ta chỉ có mình Nguyệt Nhi là nữ nhân nên cái gọi là nhất mạo khuynh thành phải thỉnh Hạ Lan huynh tự chọn lựa rồi."
Lời nói bị bẻ cong, Hạ Lan Tích Vũ nghẹn.
Tư Nguyệt dở khóc dở cười, khoát tay : " Được rồi, Tích Vũ, đây là bánh quế hoa hồng huynh thích ăn nhất, huynh ăn một ít đi." Nhớ đến lần trước Hành Vân cũng bị Mạc Khiết Thần chọc cho đến nghẹn, nàng âm thầm cảm khái cho Hạ Lan Tích Vũ.
Mạc Khiết Thần đoạt lấy khối bánh trên tay của Tư Nguyệt, nhanh chóng đưa vào miệng, tà tà nói : " Ta cũng rất thích bánh quế hoa hồng, cảm ơn nàng."
Hạ Lan Tích Vũ vừa định nhận lấy khối bánh không ngờ bị Mạc Khiết Thần giữa chừng cướp đi, bàn tay cứng đờ giữa không trung, không nói thành lời.
Tư Nguyệt day day thái dương, đưa khối bánh khác cho Hạ Lan Tích Vũ. Mạc Khiết Thần muốn một lần nữa đoạt lấy nhưng bị nàng liếc một cái đành ủy khuất thu tay lại, đùa nghịch tóc của nàng trong lòng suy nghĩ cách loại bỏ những nam nhân khác. Nghĩ đến Mạc Thương và Hạ Trác, hắn lập tức lâm vào trầm tư. Hắn theo dõi nàng qua mặt giếng cổ tám năm, hắn biết trong lòng nàng hai người bọn họ rất khác biết. Hoặc là nói hắn có thể dung được bọn họ còn những người khác thì tuyệt đối không !
Hạ Lan Tích Vũ cũng đồng loạt suy nghĩ, Mạc Khiết Thần thoạt nhìn luôn tươi cười nhưng loại người luôn tươi cười như vậy mới là cường địch đáng sợ nhất. Hắn không tin Mạc Khiết Thần chấp nhận cùng người khác cộng phu nhất thê nhưng hắn không nghĩ sẽ nói cho nàng biết, đây là cuộc chiến của nam nhân, hắn hoặc những người khác đều rõ ràng một quy luật, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có cường hãn mới có thể được ở bên cạnh nàng.
Tư Nguyệt nhìn hai nam nhân vừa rồi vẫn giương cung bạt kiếm hiện tại lại im lặng trầm mặc, trong lòng không rõ tư vi. Nàng biết mỗi người bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, muốn bọn họ vui vui vẻ vẻ cùng nhau ở bên cạnh nàng tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra nhưng nàng tin tưởng, tin tưởng nam nhân của nàng tuyệt đối đều không phải kẻ vô dụng dễ dàng bị đánh bại !