Kinh thành Thanh Loan quốc ồn ào náo nhiệt, đi khoảng một khắc về cổng thành phía Tây Nam là một cánh rừng trồng đầy hoa mai. Hồng mai xinh đẹp, từng đóa nở rộ kiều diễm nhưng không tục tằng, từ xa nhìn tới tựa như một mảng lửa đỏ thẫm diễm lệ khôn cùng. Thỉnh thoảng gió thổi qua, cánh hoa mai lác đác rơi xuống, một hồi hồng vũ tuyệt luân.
Khúc Lưu Thương đến trước sắp xếp một cái tiểu đình khuất sâu trong rừng mai, thời điểm Tư Nguyệt, Mạc Khiết Thần và Hạ Lan Tích Vũ tới nơi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, dọc đường đi cũng không có gặp ngoại nhân quấy nhiễu.
Tư Nguyệt một tay nâng cốc trà ướp hương hoa mai, một tay lấy nắp sứ phớt nhẹ hương khói, khe khẽ híp mắt, điềm đạm nhấp một ngụm trà. Vị trà đậm đà, ngòn ngọt kèm theo hương hoa thấm sâu vào lòng người, lại ở giữa phong cảnh rừng núi xinh đẹp càng khiến lòng người bình thản, yên ả.
Khúc Lưu Thương đứng sau lưng Tư Nguyệt, cười nói : " Vương gia, đây là cống trà ở Tuyết Lan sơn, mỗi năm bọn họ chỉ tặng đến Bắc Băng Thần Cung một giỏ trúc nhỏ, cho dù là hoàng đế cũng không có cơ hội thưởng thức đâu."
Mạc Khiết Thần tà mị cười : " Ta từng nghe nói Tuyết Lan trà là lá trà ướp hoa tuyết lan chỉ có ở Tuyết Lan sơn, mỗi năm vào canh ba ngày tháng chạp trong vòng nửa canh giờ phải hái xuống hết, lại ngâm trong sương tuyết nửa tháng, công đoạn xao trà phức tạp là trân phẩm khó cầu. Không ngờ hôm nay lại có diễm phúc hưởng thụ," Một hồi gió thổi qua, cánh hoa mai nhẹ nhàng phiến vũ rơi xuống trên người hắn, chỉ thấy dung mạo càng trở nên yêu nghiệt, bất luận nam nữ đều khó có thể kiềm lòng mà không rung động.
Khúc Lưu Thương tươi cười : " Mạc tộc trưởng quả là hiểu biết hơn người." Khúc Lưu Thương cũng là mỹ nam hiếm có nhưng đứng giữa ba người lại dường như bị mờ nhạt không ít.
Mạc Khiết Thần híp mắt, vuốt vuốt sợi tóc mai : " Ngươi cứ gọi ta là Mạc công tử như những người khác không cần phải gọi tộc trưởng, nghe rất xa lạ."
Khúc Lưu Thương đổ mồ hôi, trong lòng cảm khái Cung chủ bọn họ thực uy vũ, đến cả Mạc đại tộc trưởng của Bách Vân tộc cũng phải cam hạ dưới váy, nụ cười nịnh nọt : " Mạc công tử."
Tư Nguyệt nhìn Khúc Lưu Thương chỉ kém không có vẫy đuôi chó, khẽ cười một tiếng : " Được rồi, ngươi cũng tới ngồi đi, đều là người trong nhà không cần câu nệ."
Khúc Lưu Thương biết Tư Nguyệt là người sảng khoái, song liếc nhìn Mạc Khiết Thần và Hạ Lan Tích Vũ một cái thấy nụ cười trên mặt Mạc Khiết Thần càng lúc càng đậm, trong lòng lộp bộp, vội vàng khoát tay : " Ách, cảm tạ ý tốt của vương gia, thuộc hạ đến bên kia ngắm cảnh là được rồi." Nói xong lập tức dùng khinh công chạy đi.
Mạc Khiết Thần âm thầm mỉm cười, vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng bẻ một đóa hồng mai, mai đỏ thoạt nhìn tựa như một đốm hỏa diễm ẩn hiện trên làn da tuyết trắng, hắn cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành : " Hồng mai này không đẹp bằng tuyết mai ở Bách Vân tộc ta." Hắn hướng đôi mị nhãn liếc nhìn Tư Nguyệt, nụ cười càng kinh diễm câu nhân.
Tư Nguyệt có chút thất thần, quả nhiên là yêu nghiệt, cho dù là nhấc tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng, không gì bì kịp. Nhớ tới nàng đầu năm đã chạy tới Bách Vân tộc cầu y sau đó mang theo tộc trưởng bọn họ rời khỏi, hơi áy náy hỏi : " Phải rồi, đầu xuân Bách Vân tộc có tổ chức lễ hội gì hay không ?"
Mạc Khiết Thần thả hoa mai rơi xuống đất, nhích đến ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười : " Trung tuần tháng ba chúng ta có một lễ hội gọi là "cầu yêu", nếu nàng thích lúc đó chúng ta sẽ trở lại để thưởng ngoạn."
Tư Nguyệt đặt tách trà xuống bàn, hứng thú hỏi : " Lễ hội "cầu yêu" ? Có phải là giống mấy lễ hội ghép đôi hay không ?"
Mạc Khiết Thần gật đầu, nhớ lại trong mặt giếng cổ hàng ngày nàng không phải nghị sự thương thuyết đều là huấn luyện giết người, mâu quang hiện lên tia ôn nhu, cười nhẹ : " Tương tự như thế, trong lễ hội "cầu yêu" bất luận là nam hay nữ đều có thể khiêu chiến đối tượng họ yêu thích, nếu họ thắng thì cho dù người kia thích hay không thích đều phải kết nghĩa phu thê với họ."
Hạ Lan Tích Vũ vốn đang chăm chú uống trà, chợt nói : " Ta từng nghe nói Bách Vân tộc nhân sở dĩ mạnh mẽ là vì họ phải bảo vệ cho tình yêu của chính mình. Hóa ra là bắt nguồn từ lễ hội này." Bách Vân tộc là bộ tộc cường hãn và bí ẩn nhất, ngoại trừ biết bọn họ tóc trắng mắt bạc, không ai có thể biết thêm được điều gì về họ. Chỉ nghe tương truyền, cách đây hơn một trăm năm hai nước Tần, Vệ liên hợp xuất ra hai mươi vạn tinh binh tiến đánh Bách Vân tộc. Nào ngờ Bách Vân tộc chỉ với hai ngàn nhân mã đã có thể quét sạch hai mươi vạn đại quân khiến ngũ quốc kinh hồn táng đảm, từ đó về sau không còn ai dám đánh chủ ý lên Bách Vân tộc.
Mâu quang Mạc Khiết Thần lóe lóe, hắn thâm tình nhìn Tư Nguyệt, nụ cười không liêu nhân mị thế mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng : " Hạ Lan huynh nói không sai, Bách Vân tộc chúng ta không phân biệt là nam hay nữ chỉ dựa vào thực lực mới đạt được tình yêu mà họ mong muốn. Mạc Khiết Thần ta cũng như vậy, trừ phi chết nếu không tuyệt đối không buông."
Hạ Lan Tích Vũ nghe ra ẩn ý của Mạc Khiết Thần, đạm đạm tươi cười, đôi mắt thoạt nhìn u buồn ánh lên sự kiên định : " Mạc huynh nói chí phải, Tích Vũ ta cũng sẽ ghi sâu câu nói này vào trong lòng."
Trừ phi tử tuyệt đối không buông !
Tư Nguyệt nhìn cả hai tiếu lý tàng đao, day day huyệt thái dương, nhìn đến phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, nói : " Mang đàn đến đây."
Khúc Lưu Thương đứng phía xa nghe thấy lập tức chạy tới đi vào trong xe ngựa đem một thanh huyền cầm ra. Huyền cầm thoạt nhìn đơn giản nhưng nhìn kỹ mỗi bộ phận đều là vật báu hiếm có. Dây đàn được làm bằng ti thiết ngàn năm, âm thanh du dương, triền miên ba ngày không dứt. Thân đàn được làm bằng gỗ thượng đàn hương hiếm có, chính là Lạc Thanh Dương vạn dặm chu du đến Tây Hạ mang về.
Nàng khẽ nhấc một dây đàn, làn mi đen khép hờ rung lên nhè nhẹ lắng nghe thanh âm đọng lại. Một thân bạch y khinh vân tế nguyệt, tóc trắng như mây, ngồi giữa rừng mai ba nghìn đóa tựa như tiên tử lạc xuống trần thế, như họa như yên khiến người ta chỉ dám nhìn, không dám chạm vào. Nhược liễu phù phong, phong hoa tuyệt đại.
Huyền cầm rung lên, đàn âm văng vẳng. Tiếng đàn mơ hồ như sương khói, biến hóa kỳ ảo. Nốt cao như phi vũ rào rào, nốt thấp tựa nỉ non, đàm sự chuyện riêng. Lúc thì lanh lảnh réo rắt như châu như ngọc, như tiếng chim muôn líu lo ca hát, lúc thì đột ngột róc rách như nước chảy xuống ghềnh khiến người ngẩn ngơ.Vừa như sầu thương, giận dữ lại như mê say đắm đuối rung động lòng người.
Thoạt nghe bi bi thương thương, âm ỉ khôn nguôi lại như tiếng bình bạc vỡ tuôn, rầm rầm như thiết kỵ xuất trận, gióng ngựa xói mòn, mang theo khí phách hiên ngang, giẫm đạp bốn bề, tiếng thấp thanh tao xuất trần, tiếng cao như xé lụa, như tiếng mỹ nhân một nụ cười khuynh thế.
Chờ đợi ai hỡi linh hồn sục sôi ?
Khiến cho non sông phải một lần biến sắc
Là ai sống vì ân oán tình thù
Phiền muộn trong lòng không sao rũ bỏ được
Chính vì thế sự mà viết nên truyền thuyết
Một mình ngang dọc, cứu lấy thế nhân, lòng ôm thiên hạ
Máu nhuộm quân thù, vì người tàn sát. Lẽ nào nghịch thiên đạo là sai ?
Khúc ca bi thán chưa dứt, đáng tiếc làm sao
Sợ năm tháng trôi nhanh, chỉ sống vì một người
Người là bão cát thét gào, người là vách núi sừng sững. Người sau cơn phong ba ngưỡng vọng ánh trăng đêm.
Người là giọt nước thắm sâu, người là hoa rơi u sầu. Người được thế nhân ca tụng, là huyết nhục trầm mặc khóc thương khi bóng xế tà.
Vì người mà đợi, vì người mà bi, mặc cho hậu thế phán xét.
Mạc Khiết Thần lẳng lặng nhìn nàng, bạc mâu âm trầm, thâm thúy, không có tiêu cự. Vì người mà đợi, vì người mà bi, mặc cho hậu thế phán xét ! Hắn không nói cho nàng biết, tộc quy Bách Vân tộc truyền thừa đời đời kiếp kiếp ghi rằng phàm là Bách Vân tộc tộc trưởng, thứ nhất không được can hệ chuyện giang hồ, thứ hai không được dính dáng triều đình ngũ quốc, thứ ba trừ phi là địch nhân nguy hại Bách Vân tộc nếu không tuyệt đối không được giết. Mười sáu năm trước hắn vì nàng phạm tộc quy thứ nhất, mười sáu năm sau hắn lại vì nàng phạm tộc quy thứ hai. Đến bây giờ, vô số bang phái giang hồ năm đó từng xuất quân đều bị diệt môn, hắn phạm tộc quy thứ ba.
Hắn khép hờ mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười phong kiều thủy mị, kinh diễm tuyệt luân. Vì nàng cho dù nghịch thiên đạo hắn cũng không hối hận !