Editor : BlackObs
------------------
Phương Nhan nén cười, "Đúng vậy, cậu nên học hỏi chị đây một ít, à...về chuyện tên sát nhân, chị nghĩ chúng ta sẽ phá án sớm thôi". Nàng không nói người đàn ông kia là chồng mình, nếu như nói ra, dựa theo tính khí của Lý Bân Bân, hắn chắc chắn sẽ đè Chung Vĩ Triết xuống đất đập cho một trận.
Đương nhiên, nàng cũng không tha cho Chung Vĩ Triết đơn giản như vậy. Nếu Chung Vĩ Triết dám làm trái ước định hôn nhân, nàng sẽ dùng phương pháp của mình khiến hắn phải trả một cái giá thật lớn.
Nên làm thế nào để Chung Vĩ Triết cảm thụ đến khắc cốt ghi tâm đây? Phương Nhan không khỏi rơi vào trầm tư, nhưng khoé miệng nàng lại giương lên nụ cười, giống như lâu rồi không gặp được chuyện vui đến vậy.
Lý Bân Bân không biết, tưởng Phương Nhan có phát hiện trọng đại gì về tên sát nhân, vội vàng dò hỏi: "Học tỷ, chị có manh mối gì về hung thủ sao?".
Phương Nhan hoàn hồn, kể cho Lý Bân Bân nghe về nghi phạm. Lý Bân Bân lập tức phân phó đội viên bắt đầu điều tra, nhưng kết quả không mấy khả quan.
Tìm một người ở thành phố hơn triệu dân giống như mò kim đáy biển vậy, hơn nữa kẻ sát nhân hết sức giảo hoạt, hắn không bao giờ xuất hiện trước camera. Dù đã có vân tay cùng DNA, nhưng công cuộc tìm kiếm vẫn gặp trở ngại rất lớn. Vấn đề lớn nhất chính là dòng chảy nhân khẩu ở phố thiên sứ lưu động quá mạnh. Nhân viên điều tra như bị giáng một gậy vào đầu, ai nấy đều hận không thể một phát đem tất cả vân tay lưu vào kho dữ liệu, hiện tại chỉ có thể tra thủ công trực tiếp từ thẻ căn cước.
Phương Nhan thấy sắc trời dần tối, nàng nói: "Chị phải đi làm việc đây".
Lý Bân Bân lập tức đứng dậy tiễn Phương Nhan, bọn họ đang ở một căn cứ gần khu thiên sứ, chỉ cần mấy phút là có thể đến con phố kia.
"Lý đội phó, vẫn tiếp tục bố trí chứ?" Một cảnh viên thận trọng dò hỏi.
Lý Bân Bân không vui nói: "Đương nhiên vẫn phải tiếp tục...". Nét mặt mọi người lập tức méo xệch, như là vừa nghe tin dữ.
Xem tình hình trước mắt, Phương Nhan lên tiếng: "Hôm nay tạm thời mọi người về nghỉ ngơi đi".
Mọi người nghe vậy vừa cảm kích lại vừa nghi hoặc.
"Nếu tôi đoán không sai, sau một thời gian gây án liên tiếp, hắn sẽ tạm ngừng, chờ đợi cơ hội thích hợp cho lần xuất hiện tiếp theo". Phương Nhan nói ra phân tích của mình.
Sát nhân gái điếm ra tay tàn nhẫn tuy nhiên tuyệt đối không phải loại giết người cảm tính, hắn đều có mục tiêu.
"Chúng ta vẫn là nên làm việc thôi! Lỡ mà phán đoán sai sẽ có thêm người vô tội bị hại mất". Phương Nhan lấy lui làm tiến ngược lại khiến mọi người càng thêm lo sợ, đã có năm gái điếm và một người đi đường bỏ mạng trong vụ này, nếu lại có thêm người chết, e là tổ trọng án đặc biệt được lập ra cho vụ này cứ như vậy liền rã đám.
"Cứ tin tôi".
"Vậy Phương cảnh quan có thể xác định thời gian chứ?".
"Bảy ngày sau...trong khoảng mười một đến mười hai giờ đêm". Phương Nhan suy tư một chút, cho ra đáp án.
"Vì sao?".
Phương Nhan mỉm cười, tiếp tục giải thích: "Đây là kết quả đã qua thống kê một cách khoa học, nói ví như, cậu muốn từ bỏ một thói quen xấu nào đó, ngày đầu tiên, cậu thử khắc phục, ngày thứ hai, cậu cảm giác mình chịu không nổi, ngày thứ ba, cậu sẽ cố gắng dùng những phương thức khác để giảm bớt, rồi ngày thứ tư...thẳng đến ngày thứ bảy, cậu phát hiện mình không thể chịu đựng được nữa rồi".
"Vậy là cùng nguyên lý với việc tôi cai thuốc a...kẻ giết người cũng sẽ có loại khống chế như vậy sao?".
"Có thể coi như là thói quen cá nhân, xem qua hồ sơ vụ án từ lúc bắt đầu, tôi thấy tần suất của hắn đều là bảy ngày...". Phương Nhan tiếp tục phân tích, mọi người gật đầu nhưng thật ra bọn họ tự biết không phải vì họ tin tưởng lý do mơ hồ của Phương Nhan, chẳng qua là do muốn mau về ngủ mà thôi.
Phương Nhan cũng thừa biết bọn họ không mấy tin, bất quá đây không phải chuyện trọng yếu mà nàng quan tâm. Nàng nghĩ các đồng nghiệp cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ thần kinh bọn họ quá mức căng thẳng, căn bản cũng chẳng thể suy nghĩ lý trí.
"Nếu như giữa chừng hắn lại gây án thì..."
"Yên tâm, mục tiêu kế tiếp của hắn là tôi..."
Mọi người bày ra bộ mặt khó hiểu, Phương Nhan mở tập hồ sơ, chỉ vào một tấm ảnh chụp, nói: "Đây là thư mời hắn gửi đến tôi...".
Trong ảnh chính là hai cánh tay bị chặt của cô gái lầu trên, nó được tạo hình như là trái tim, ở giữa còn dùng máu viết chữ Y, giống như là ký hiệu của Viên Viên, lại giống như đang ám chỉ chữ Nhan trong tên Phương Nhan. Bất kể là thế nào, đây chính là muốn hướng về Phương Nhan biểu đạt điều gì đó.
"Dù hắn có gây án sớm hơn thì cũng sẽ tìm tôi...cho nên các cậu yên tâm về nghỉ đi". Phương Nhan cười cười, toát ra đầy vẻ tự tin. Mọi người không thể không bội phục sự can đảm và quyết đoán của Phương Nhan, không ai đưa ý kiến gì nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc họp để về nhà.
"Học tỷ, em đi cùng chị..." Lý Bân Bân vẫn chưa đi, hắn muốn đưa Phương Nhan về.
"Cậu nên giữ khoảng cách với chị đi!".
"Sao cơ?".
"Không thôi lát nữa con cọp kia lại tới ăn thịt chị mất". Phương Nhan vỗ vai hắn một cái, mỉm cười đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, Phương Nhan trôi qua rất nhẹ nhàng, đúng như nàng nói tên sát nhân có lẽ đang cực lực kiềm nén, mà Giang Tê Ngô cũng không có xuất hiện, dường như cũng rơi vào chu kỳ bảy ngày khống chế này.
"Vợ yêu, chừng nào em xong việc, anh rất nhớ em...". Tựa hồ bởi vì bị Giang Tê Ngô hờ hững cả tuần, Chung Vĩ Triết rất chăm gọi điện tìm nàng.
Nực cười, nàng vốn là chính thê, bây giờ lại có cảm giác mình là lốp xe dự phòng, chỉ khi người đàn ông này trống rỗng tịch mịch thì hắn mới tìm đến nàng.
"Xin lỗi Chung Vĩ Triết, em bận rộn nhiều việc, không thể cùng anh...".
"Không sao, em phải chăm sóc bản thân tốt nhé". Giọng Chung Vĩ Triết có vẻ phấn chấn, nghe khác so với mấy cuộc gọi thăm dò trước, có khi hắn lại chuẩn bị làm tiếp chuyện gì mờ ám sau lưng nàng.
Tuy Chung Vĩ Triết che giấu tốt, nhưng Phương Nhan vẫn nghe ra điểm mờ ám. Nàng nhìn lướt qua danh bạ điện thoại, mắt dừng lại ở một dãy số xa lạ không có lưu tên, như là đang suy nghĩ.
Ví dụ như nghĩ xem có nên gọi điện hẹn gặp Giang Tê Ngô, để Chung Vĩ Triết tiếp tục bị lạnh nhạt hay không?
Phương Nhan cảm giác mình xấu xa quá rồi, lại còn đùa giỡn tiểu tam đến nghiện. Nhưng nghĩ tới sự ôn nhu mà Giang Tê Ngô dành cho 'gái điếm' như nàng, cuối cùng nàng không có gọi đi, đã vậy còn xoá hẳn dãy số.
Không phải cảm thấy sẽ không liên lạc nữa, chỉ là nàng đã ghi tạc dãy số ấy vào trong đầu, có như vậy mới không xảy ra chuyện ngoài kiểm soát.
Hơn nữa, hôm nay chính là ngày thứ bảy truyền thuyết.
Bảy, đối với nhân loại, có một ma lực rất kỳ diệu.
Một tuần có bảy ngày, cầu vồng có bảy sắc, trong kinh thánh có bảy mối tội đầu, gần như con số bảy này đã thẩm thấu vào cuộc sống con người. Tuy bốn cũng là một con số kỳ diệu, bất quá dựa theo phân tích hành vi, bảy thích hợp với sát nhân hàng loạt hơn.
Phương Nhan tắt màn hình, bỏ qua ý định tìm Giang Tê Ngô vào cái ngày hung thủ có thể xuất hiện. Nàng nằm trên giường, bất chợt nhìn thấy vết hôn lắng đọng trên cái gối bên cạnh.
Phương Nhan lại miên man tới cái hôn gián tiếp ngày đó...cô gái Giang Tê Ngô này, thoạt nhìn trông cũng cởi mở, nhưng không ngờ là cởi mở đến mức...dám hôn môi phụ nữ.
Ngẫm nghĩ, khóe miệng nàng hơi cong lên, đang lúc thả lỏng bản thân, chuông điện thoại lần thứ hai vang lên.
Phương Nhan bị giật mình, nàng tưởng tổ trưởng tổ trọng án gọi tới làm phiền, nhưng màn hình hiện một dãy số xa lạ. Thật khéo nó lại là dãy số mà nàng vừa ghi khắc trong đầu.
Nàng do dự không biết nên nghe hay không, nhưng nghĩ tới một tuần qua Giang Tê Ngô không có nói câu nào với mình, cũng liền hiếu kỳ không biết bây giờ em ấy gọi đến làm gì.
"Chị nghe đây, Tê Ngô".
"Viên Viên tỷ...chị không sao chứ?".
Giang Tê Ngô cả tuần nay không liên lạc làm nàng âm ỉ buồn phiền, giờ nghe đến thanh âm Giang Tê Ngô, trong lòng nàng không tránh được có chút vui vẻ.
"Đương nhiên là không sao, chị nói với em rồi mà, chuyện tên sát nhân giết cô gái lầu trên chỉ là trùng hợp...". Phương Nhan nằm trên giường, trả lời bằng giọng buồn ngủ.
"Không có gì là tốt rồi, suốt một tuần chị không liên lạc làm em lo lắng gần chết".
Phương Nhan cảm thấy chuyện này thật khó nói, dựa vào cái gì mà chính thê như nàng phải gọi điện cho tiểu tam ân cần thăm hỏi?? Nàng nói: "Không phải chị đã nói có việc gì thì em cứ gọi điện cho chị sao?".
Giang Tê Ngô dường như bị ngượng, cô lúng túng trả lời, "Em sợ gọi điện thoại không đúng lúc...cho nên...".
Cô thở dài một hơi, bên kia điện thoại Phương Nhan có thể cảm giác được khí tức biến hoá của người kia. Phương Nhan yên lặng đợi Giang Tê Ngô nói tiếp, mà Giang Tê Ngô hình như cũng đang đợi Phương Nhan cất lời.
Phương Nhan luôn cảm thấy phương thức các nàng ở chung khá là kỳ quặc, lại không rõ kỳ quặc chỗ nào.
Có thể là do thân phận gái điếm gây ra lúng túng...
Phương Nhan nghĩ vậy, lại nhìn đồng hồ, cười nói: "Uhm, vậy hôm nay thì sao, sao em gọi cho chị?".
"Có thể là trúng lời nguyền bảy ngày".
"Hả?" Phương Nhan sửng sốt, nàng cảm thấy lời này nghe rất quen, nhất thời chưa nhớ kịp là nghe ở đâu.
"Trong sách nói, bảy là một con số rất kỳ diệu, nó cũng là giới hạn nhẫn nại của một người, mặc kệ là tội phạm lợi hại đến cỡ nào, cũng khó tránh được lời nguyền này".
Phương Nhan ý thức được Giang Tê Ngô có thể đang nói đến quyển sách kia, sáng tác dựa trên những gì nàng trải qua trong bốn năm ở Mỹ. Tuy quyển sách này có lượng tiêu thụ rất tốt, nhưng khấu trừ đi này kia, cuối cùng nàng cũng chỉ thu được khổ cực phí.
Nàng vạn lần không nghĩ tới Giang Tê Ngô vậy mà đã tra ra sách của nàng. Nhưng Phương Nhan thấy may mắn là nàng không có tổ chức bất kỳ buổi ký tặng nào cho độc giả, cũng hoàn toàn không để lại ảnh chụp.
l
"Ý em là em cảm thấy tên sát nhân có thể sẽ xuất hiện vào hôm nay à..."
Giang Tê Ngô 'Ah' một tiếng, tựa hồ cô cũng không có nghĩ tới phía tên sát nhân, cô gượng gạo nói: "Em là nói bản thân em....Ban đầu em không tin, chỉ muốn thử xem mình có thể chịu được bao lâu không tìm chị, ai dè...cuối cùng em cũng không thoát khỏi lời nguyền bảy ngày".
Phương Nhan bật cười haha, cô gái Giang Tê Ngô này thật sự rất thú vị.
"Ha ha ha, nếu nhớ chị thì em có thể qua chỗ chị nha".
"Em đã ở ngoài cửa rồi, còn nghe tiếng chị đang cười điên cuồng...". Giang Tê Ngô bất đắc dĩ nói.
Phương Nhan vội vàng đứng lên, nàng mở rộng cửa, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tê Ngô, giờ khắc này, đang dùng ánh mắt ai oán nhìn mình.
Và khi ánh mắt giao nhau, hai người họ đều không nhịn được nở nụ cười.