Lão Bà Ngươi Thật Bổng

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor : BlackObs

------------------

"Ừ, công tác mà hắn nói chính là đi tìm tiểu tam". Phương Nhan đáp lại, vẫn không khỏi cảm thấy không khí bây giờ có điểm buồn cười.

Nàng nói thẳng ra trước mặt tình nhân của chồng như thế, mà cô tiểu tam đáng yêu này ngay cả thân phận chân thật của nàng cũng không biết.

"Loại người đó mà chị còn ở chung sao!". Giang Tê Ngô thật muốn tức điên, không ngờ Viên Viên tỷ gặp phải kẻ cặn bã làm người ta căm phẫn đến thế.

Phương Nhan chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Giang Tê Ngô lúc nói chuyện, khi cô giận, gương mặt tái nhợt cũng ửng đỏ lên, tiếp theo là một trận ho khan.

"Chịu thôi, bọn họ đều nghĩ là chúng ta làm đám cưới giả, vì để yên tâm...cha mẹ chồng đã bắt bọn chị ký hiệp nghị trước khi cưới".

"Cái gì?".

"Người nào đưa đơn ly hôn trước thì phải trả cho đối phương phí phụng dưỡng năm triệu".

Giang Tê Ngô hít một ngụm khí, tựa hồ cảm thấy cái hiệp nghị trước khi cưới này thật sự quá ác, giống như là muốn đem họ buộc chung một chỗ. Đây cũng là lý do Phương Nhan biết chồng ngoại tình mà không nóng không vội, thậm chí không quản không hỏi tới. Bởi vì nàng biết, chỉ cần không phải chồng nàng chủ động thì nàng không cách nào thu được tự do.

"Loại cặn bã này vậy mà cũng có được...Viên Viên tỷ, chị nhất định đã sống rất khổ cực". Giang Tê Ngô cảm thấy đời sống sinh hoạt của Phương Nhan chẳng khác gì địa ngục.

Phương Nhan lại không thấy vậy, dù sao lời nàng nói cũng nửa thật nửa giả. Chuyện làm nàng cạn lời chính là cô gái trước mặt này dù bị bệnh vẫn chạy đến tìm mình.

Thấy Phương Nhan trầm mặc, cho là nàng còn chìm trong bóng ma quá khứ, Giang Tê Ngô bắt lấy tay nàng, vô cùng chân thành nói: "Viên Viên tỷ, chị suy nghĩ kỹ chưa? Ở lại nhà em một thời gian ngắn đi...Dù sao căn phòng chị ở bên kia đã xảy ra chuyện không hay a...".

Chỗ này là nhà Giang Tê Ngô, vốn là Giang Tê Ngô tìm đến Phương Nhan, giữa đường lại suýt té xỉu, may mắn lúc đó Lý Bân Bân cũng đến tìm Phương Nhan, không thôi có khi bây giờ cô bị đưa đến phòng cấp cứu rồi.

Phương Nhan không cần nghĩ liền từ chối, "Cảm ơn ý tốt của em, chị ở bên kia thoải mái hơn...".

Nhưng Giang Tê Ngô rõ ràng không phải đang khách sáo qua loa, trải qua chuyện kinh khủng hồi đêm, cô cũng thấy được tên sát nhân này dã man cỡ nào. Giang Tê Ngô nhìn người trước mắt, số mệnh đã làm nàng chịu quá nhiều thương tổn, cô nắm thật chặt tay nàng, "Nhà em chỉ có em và mẹ thôi...Mẹ em là người rất tốt".

Phương Nhan nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Giang Tê Ngô, "Tê Ngô, thực lòng cảm ơn ý tốt của em, nhưng chị phải trở về". Đối với hành vi của Giang Tê Ngô, Phương Nhan có chút cảm động, nàng luôn cảm thấy Giang Tê Ngô là một người rất rất hiền lành. Chẳng qua nàng có lý do riêng, sở dĩ nàng giả trang thành gái điếm chính là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hung thủ. Nếu nàng thật sự ở lại đây vài ngày, thì cái bẫy bố trí một tháng qua coi như đi tong.

"Nhưng mà...", Giang Tê Ngô còn muốn tiếp tục khuyên, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

"Viên Viên...hai người trò chuyện xong chưa?". Người gõ cửa là Lý Bân Bân.

Hai người đều sửng sốt, các nàng gần như quên mất ngoài cửa còn có đội phó Lý Bân Bân.

"Sắp xong rồi đội phó...". Phương Nhan muốn rút khỏi tay Giang Tê Ngô, nhưng cái tay kia lại giữ chặt không buông. Đối phương lộ ra biểu cảm đáng thương, "Viên Viên tỷ, em có linh cảm không tốt...mấy ngày này chị đừng nên đi làm".

Giang Tê Ngô chưa bao giờ bất an như vầy, cô cảm thấy giống như chỉ cần buông tay ra, Phương Nhan sẽ gặp chuyện rất đáng sợ.

"Không sao đâu mà...Hơn nữa, nếu chị không đi làm...". Phương Nhan cười khổ, nàng nghĩ tới cấp trên đã ra thời hạn phá án, nghĩ tới tổ trưởng luôn đối chọi gay gắt, nghĩ tới rất nhiều...

Phương Nhan là bộc lộ thực tế, nhưng Giang Tê Ngô lại cho rằng nàng nghĩ tới gã chồng rác rưởi. Cô thấy cực kỳ khó chịu, rõ ràng Viên Viên tỷ xinh đẹp dịu dàng như vậy, sao cứ phải dành tình cảm cho tên xấu xa kia?

Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, không ai có động tác kế tiếp, Lý Bân Bân ngoài cửa dường như không đợi nổi, hắn lại gõ cửa, lên tiếng: "Tôi vào đây".

Hắn đi vào, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút uể oải. Án mạng liên tiếp làm hắn cũng quên mất lần cuối mình có một giấc ngủ ngon là tự khi nào.

"Thật sự xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh...". Giang Tê Ngô bày tỏ áy náy.

Lý Bân Bân cười cười, đặt bọc thuốc mới vừa mua lên bàn, rồi đưa túi đồ ăn sáng cho Phương Nhan.

Phương Nhan không có nhận, "Tôi vừa đút Tê Ngô ăn rồi".

Nụ cười trên mặt Lý Bân Bân càng ôn hoà, hắn đáp, "Viên Viên, đây là mua cho cô".

Người ngoài có thể dễ dàng nhìn ra cảm tình mà chàng trai này dành cho Phương Nhan không giống bình thường. Dĩ nhiên Giang Tê Ngô cũng cảm giác được, nhưng cô không có tâm trạng trêu chọc, càng không cảm thấy hứng thú, cô chỉ biết khi nghe hắn nói chuyện thân thiết với Viên Viên tỷ, lòng cô như bị đè nén. Cô chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, cho dù là khi ở cùng bạn trai Chung Vĩ Triết.

Cô thực không biết tại sao mình lại sản sinh tình cảm này, nhìn Viên Viên tỷ cau mày lườm Lý Bân Bân, bất giác lại thấy chị có thêm vài phần quyến rũ. Không đúng, Viên Viên tỷ vốn đã là một phụ nữ tràn đầy khí chất cho dù chỉ là một cái giơ tay nhấc chân...nhưng hiện giờ trên mặt chị ấy lại toát ra biểu tình thân thiết tự nhiên, không giống như loại chăm sóc tỉ mỉ khi đối với cô.

"Không xong, tôi bị muộn rồi...nhanh lên thôi!" Lý Bân Bân hốt hoảng nhìn đồng hồ đeo tay, gấp gáp nói.

Phương Nhan cũng bị cuống theo Lý Bân Bân, nàng cầm bữa sáng trong tay, muốn rời khỏi, lại sực nhớ tới Giang Tê Ngô.

Quay đầu liền thấy khuôn mặt đáng thương của Giang Tê Ngô, nàng biết mình không nên đồng cảm với Giang Tê Ngô, nhưng vẫn không nhịn được nói ra: "Uhmm, bọn chị đi đây...Có gì em cứ gọi điện cho chị nhé Tê Ngô".

Giang Tê Ngô mỉm cười, mây đen u ám vừa rồi bởi vì một lời quan tâm của Phương Nhan liền trở nên quang đãng, cô phất tay với Phương Nhan và Lý Bân Bân, nhìn cánh cửa khép kín. Vẫn cảm thấy lo lắng, cô nỗ lực đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ, muốn nhìn theo bóng dáng Phương Nhan.

Nhưng tâm tình cô rất nhanh lại trầm xuống, Giang Tê Ngô chứng kiến Lý Bân Bân tùy ý khoát tay lên vai Phương Nhan. Nàng không có phản ứng gì, ngược lại còn nói cười cùng Lý Bân Bân.

"Viên Viên tỷ suy cho cùng vẫn chỉ là một gái điếm...". Giang Tê Ngô lẩm bẩm.

Cô biết rõ Viên Viên tỷ là làm gái, nhưng vừa nghĩ tới việc chị ấy có thể sẽ cùng Lý Bân Bân giao dịch, cô lại hết sức khó chịu.

Nói không nên lời đây cụ thể là cảm giác gì, có thể là cảm sốt làm nóng đầu óc, cũng có thể là kinh nguyệt ảnh hưởng, chỉ biết là ngay phút này cô cảm thấy thật khó thở.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, trước đây cô luôn trông chờ bạn trai gọi đến, nhưng lúc này nhìn thấy hai chữ 'Vĩ Triết', cô lại thất vọng, cô đã mong người gọi là Phương Nhan.

"Honey, nghe nói em bị bệnh".

"Vâng, có chút khó chịu, ngủ một giấc sẽ ổn thôi".

"Em đoán xem bây giờ anh đang ở đâu?".

"Uhmm, xin lỗi, Chung Vĩ Triết, em đang không có tâm trạng...".

"Anh ở...". Chung Vĩ Triết tính nói hắn đang ở dưới lầu Giang Tê Ngô, khổ nỗi bạn gái hắn đã cúp ngang điện thoại rồi.

Hắn tức giận, đây là chuyện mà Giang Tê Ngô chưa từng làm trong nửa năm quen nhau. Nhưng hắn thật sự rất yêu cô gái này, vì cô mà bỏ ra bốn năm theo đuổi, rốt cuộc cũng được cô gật đầu. Chung Vĩ Triết cho là cả hai sẽ tiếp tục bên nhau mây trôi nước chảy, nhưng hắn sai rồi, hắn chẳng đạt được gì.

Mà cho dù là vậy, hắn vẫn sẽ không buông tha.

"Alo, là XXX sao? Nghe nói cái gì ở trường cậu cũng đều biết...uhmm, chuyện là gần đây tôi thấy học trò Giang Tê Ngô của mình có vẻ kỳ lạ...Không không, cậu hiểu lầm rồi...Tôi chỉ là quan tâm học trò thôi...Đúng rồi, tôi muốn biết, có phải gần đây Giang Tê Ngô đang yêu không?".

"Cái gì, có hot boy tỏ tình với em ấy sao?".

"Hả? Thầy Trương cũng thích Giang Tê Ngô ??".

Khi Chung Vĩ Triết gọi điện cho người săn tin trong học viện, lại nghe được một chuỗi tin đồn. Hắn cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì bạn gái hắn ưu tú đến thế, nhưng điều này cũng cho thấy, chuyện tình của hắn đang xuất hiện nhiều nguy cơ.

Hắn đem đồ ăn sáng đã nguội lạnh trong tay vứt vào thùng rác, rồi chạy đến nhà thuốc bên cạnh. Mà những chuyện này, trùng hợp bị Phương Nhan nhìn thấy hết.

"Học tỷ, chị nghĩ người đàn ông đó có vấn đề gì sao?". Lý Bân Bân không nhận ra chồng Phương Nhan, thấy nàng có vẻ quan tâm người đàn ông này, hắn không khỏi đưa ra nghi vấn.

Phương Nhan nghe mà không nhịn được cười, nàng đột nhiên cảm thấy Lý Bân Bân cũng thật dễ thương, nàng vỗ vai hắn một cái, nói ra: "Ừ, cậu thật tinh mắt, người càng biểu hiện nghiêm trang đạo mạo thì càng là nguỵ quân tử".

Giang Tê Ngô không biết nàng và hắn là vợ chồng, nhưng Chung Vĩ Triết thì biết rõ tất cả, vậy mà vẫn muốn làm chuyện sai trái. Chẳng qua không cần động não cũng biết nhất định là Chung Vĩ Triết bị ăn bế môn canh rồi. Nàng có chút hả hê khi nhìn thấy bộ mặt thảm hại của hắn, xét theo hiện tại, Giang Tê Ngô dường như quan tâm nàng còn nhiều hơn quan tâm tới bạn trai em ấy.

"Bất quá hắn không phải hung thủ...mà là một kẻ cặn bã có vợ rồi lại dụ dỗ cô gái khác mà thôi". Phương Nhan nói thêm một câu.

Lý Bân Bân kinh ngạc, hắn rướn cổ ra ngoài quan sát Chung Vĩ Triết, cảm khái thốt lên: "Trời ạ, học tỷ, ngay cả chuyện này mà chị cũng nhìn ra!!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio