Sau khi lão nam nhân ở trong phòng tắm thay quần áo đi ra, thấy hai người đàn ông đứng bên trái và bên phải cửa phòng, giống hệt bảo vệ canh cửa.
Đàm Dã lo lắng nhìn anh, lão nam nhân cảm nhận được lòng tốt của đối phương, cười với y:"Tôi không sao, cậu đừng lo lắng."
Đàm Dã:"Câu ta cưỡng ép anh?"
Ba người ở chỗ này đều hiểu cưỡng ép có ý gì, lão nam nhân lắc đầu phủ nhận.
Mà Thích Tranh lại bị đâm trúng tâm sự, nếu không phải lão nam nhân đột nhiên tức giận nói loạn xạ, nói không chừng thật sự cậu sẽ làm ra chuyện gì đó.
Cậu mất khống chế, cậu gặp lão nam nhân này chưa đến một tháng, cũng bởi vì anh mà hoài nghi năm cuộc đời của mình.
Mà lão nam nhân nói cậu lớn lên giống vị em trai kia, có điều cậu ta năm nay mới tuổi thôi.
Thích Tranh biết rõ, tất cả những điều lão nam nhân nói đều không hợp lí.
Nhưng cậu lại tin cái điều kì lạ này.
Sau khi tiễn Đàm Dã, Thích Tranh nhìn hai người trước mặt mình trao đổi số điện thoại.
Cậu vô cùng khó chịu, cũng không dám ngăn cảm. Loại chuyện này, ngay cả hộ công vì chồng cũ mà ngoan ngoãn nghe lời để cậu hôn cũng chưa từng có.
Lúc đó cậu nên khó chịu bởi hộ công vì người đàn ông khác mà lựa chọn khuất phục.
Cậu lẽ ra phải bị tổn thương lòng tự ái. Nhưng cậu không có, trong đầu cậu đều là dáng vẻ lão nam nhân tỉnh lại bên giường.
Cậu không có hôn, bởi vì vừa sát lại gần môi hộ công liền nghĩ đến môi của lão nam nhân.
Cậu chưa từng nói với lão nam nhân, thật ra mỗi lần cưỡng hôn cậu, ngoại trừ ngạc nhiên, thì không hề chán ghét.
Thậm chí còn có loại cảm giác mong chờ, giống như đợi anh hôn cậu, đợi rất nhiều năm.
Thích Tranh đi theo sau lão nam nhân, lão nam nhân không để ý đến cậu, cũng không đuổi cậu, tự mình lên xe.
Cậu theo sau xe taxi của anh, sau khi lão nam nhân xuống xe, cậu vội vàng dừng xe lại, đi sau lão nam nhân.
Đột nhiên cậu lên tiếng:"Cậu ấy là người như nào? Có ảnh không?"
Lão nam nhân ở trên lầu, cầu thang nhỏ bé vô cùng chật hẹp.
Nghe được câu hỏi của Thích Tranh, anh quay đầu, cũng không nói gì.
Lão nam nhân không biết nên nói gì, trí nhớ của em trai vẫn còn tồn tại nhưng dần mờ nhạt.
Người em trai này, anh không quen.
Người này vẫn luôn tùy hứng, còn em trai trước kia, thà tình nguyện làm đau bản thân cũng không làm đau anh.
Thích Tranh cứ yên lặng như vậy đi sau anh giống như làm sai chuyện gì đó, không hề giống với em trai chút nào.
Nói cho cùng, sau khi em trai lớn, cực kì có chủ kiến, không dễ dàng nhận sai, càng không biết lộ ra biểu cảm giống đứa trẻ như này khiến anh mềm lòng.
Lão nam nhân vào nhà, sau đó đi vào phòng bếp đun nước.
Thích Tranh đứng trong phòng khách, bị lạnh nhạt nhưng không chịu bỏ đi. Có lẽ tiếng gào khóc kia của lão nam nhân khiến cậu hoảng sợ, trong đầu cậu bây giờ giống như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của lão nam nhân.
Rõ ràng người này không còn khóc nữa.
Hai phòng ngủ, cậu biết một phòng của lão nam nhân, phòng còn lại chắc là của em trai.
Thích Tranh đẩy cửa ra, đây là phòng của người đàn ông trẻ tuổi.
Mặt sàn sạch sẽ, ánh sáng đầy đủ, nhìn ra được thường xuyên quét dọn.
Trên bàn còn có quyển sách đang mở, áo khoác để trên giường, tủ quần áo mở ra một nửa.
Giống như có người vội vàng rời đi không quay lại nữa.
Thích Tranh đi đến trước bàn, mơn trớn mặt bàn.
Sau đó cậu ngồi xuống, thuận tay sờ vào ngăn kéo muốn kéo ra.
Kẹt, trên ngăn kéo có mật khẩu, chạm vào còn có bụi bặm.
Khi Thích Tranh lấy lại tinh thần, cậu đã mở được khóa rồi, cậu không biết mật khẩu.
Nhớ mật khẩu, là cơ thể cậu.
Cả người cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu chậm rãi mở ngăn kéo ra, giống như mở ra chiếc hộp sắp hủy hoại cuộc sống cậu.