Thích Tranh kéo ngăn kéo ra, giống như mở ra một tình yêu thầm mến bấy lâu nay.
Đồ vật bên trong không nhiều, chỉ có một quyển sổ thật dày, một mòn quà chưa tặng, một viên kẹo và vé xem phim.
Cậu lật quyển sổ ra, là nhật kí, càng giống tùy bút hơn, tràn đầy miêu tả của chủ nhân với người khác.
Trang đầu kẹp một tấm ảnh, phía trên là lão nam nhân khi còn trẻ dắt tay một đứa bé trai.
Thời gian là mùa hè năm trước, nét chữ rất non nớt.
Viết: Anh ấy nói chúng tôi là người một nhà, đây là ảnh gia đình.
Trang thứ : Đi học, có người mắng tôi là con hoang, tôi đánh nhau với nó một trận. Nam Nho đến trường, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất tức giận, nhưng không hề, ngược lại còn ra mặt giúp tôi. Trên đường về nhà, anh ấy cho tôi một viên kẹo.
Trang thứ : Anh ấy bắt tôi gọi ba, tôi tức giận, anh ấy cũng rất khó chịu. Tôi không phải cố ý muốn làm anh ấy khó chịu, tôi thật sự không muốn anh ấy là ba tôi, anh ấy là người qua trọng nhất của tôi, sự tồn tại của người cha này, không cần.
Trang thứ : Nam Nho say rượu, nôn rất nhiều, anh ấy nói vì nuôi tôi nên phải uống. Bao giờ tôi mới lớn đây, để có thể nuôi anh ấy ở nhà.
Thích Tranh nhìn bút tích ngày càng trưởng thành.
Nhìn những nội dung kia, từ ấm áp đến kiềm nén.
Nhất là đến khi mộng tinh lúc tuổi.
Chủ nhân quyển nhật kí bị dọa sợ: Tôi nằm mơ thấy anh ấy, tôi...làm chuyện xấu, anh ấy nói những chuyện này đều là bình thường. Tôi biết những điều này là không bình thường, tôi không nói với anh ấy được, tôi rất sợ. Nhỡ đâu anh ấy biết tôi muốn làm gì anh ấy, anh ấy còn cần tôi không?
Sau đó một khoảng thời gian dài, chủ nhân không viết nữa.
Lần đặt bút tiếp theo, đã là nửa năm sau.
Lúc này nhìn thấy một câu khiến cậu giật mình, cậu ấy nói tôi lớn lên giống chị ta, phá hủy gương mặt này, có phải sẽ không giống nữa đúng không?
Lật một trang nữa, phá hủy gương mặt này, anh ấy cũng không yêu tôi.
Đột nhiên có nước mắt rơi xuống quyển sổ, Thích Tranh giơ tay lên, mờ mịt lau đi, cậu khóc.
//.
Tôi nói với anh ấy có nữ sinh gửi thư tình cho tôi, anh ấy rất vui vẻ.
//.
Tôi muốn cùng anh ấy xem phim, anh ấy nói không rảnh. Gần đầy bạn anh giới thiệu cho anh một người phụ nữ. Tối nay, anh ấy lừa tôi đi ăn cơm. Tôi biết chứ, anh ấy sao có thể gạt tôi được.
//.
Tôi không kiềm chế được nữa, tôi phải chủ động. Nếu như anh ấy bị người khác cướp đi...tôi không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ để anh ấy hận tôi còn hơn là anh ôm người khác, nói yêu tôi. Tôi không cần loại yêu này.
Không có ngày tháng, chỉ có một câu:
Tôi cưỡng bức anh ấy, anh khóc rồi.
/..
Tôi học đại học, tôi muốn anh ở bên mình, tôi nuôi anh. Anh sẽ yêu tôi sao? Chắc là sẽ yêu. Tôi muốn đưa quà cho anh ấy, anh ấy sẽ nhận sao?
Đến đây, nhật kí kết thúc.
Thích Tranh cầm hộp kia mở ra.
Là một cặp nhẫn, là món quà chưa tặng được, là một tình yêu không có kết quả, bị khóa ở trong đây, không ai mở ra được.
Lão nam nhân đứng trong phòng bếp, thất thần nhìn ấm trà, hơi nước bốc lên làm mắt anh mờ nhòa.
Anh thở dài, hay là lấy cái cốc ra.
Hai cái cốc này, là quà bốc thăm trúng thưởng em trai trúng ở siêu thị, lúc ấy còn trộm cắn tai anh nói, như này có phải là cốc tình nhân không?
Lão nam nhân cầm cái giá treo đồ, không để ý đến em trai, không muốn để cho em trai hiểu lầm.
Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã rối loạn, bản thân anh lại nuôi lớn một đứa trẻ trở thành người yêu, chuyện này gọi là như nào chứ?
Mặc dù giữa hai người có quấn quít thể xác, nếu như muốn cá nhân hóa mối quan hệ này, lão nam nhân vẫn thấy khó chịu.
Nhưng thứ đồ không muốn khi ấy bây giờ lại muốn, cũng không có được.
Lão nam nhân mở túi trà, đổ nước sôi vào cốc.
Anh cầm hai cốc trà, không tìm thấy Thích Tranh ở trong phòng khách.
Phòng em trai khép một nửa, xem ra là có người đi vào.
Anh đẩy cửa, thấy Thích Tranh ngồi trước bàn đọc sách, chiếc ngăn tủ vẫn luôn khóa được mở ra.
Lão nam nhân không phải chưa từng nghĩ muốn mở cái ngăn tủ này ra, nhưng anh không tin em trai đã chết cho nên không muốn thay đổi tất cả của căn phòng này.
Anh sẽ dọn dẹp đúng giờ, cũng sẽ không động vào bất kì thứ gì trong căn phòng này.
Tất cả đều được duy trì y chang lúc em trai đi, giống như thời gian đã ngừng trôi.
Giống như chờ đợi một người có thể quay trở về, phát hiện tất cả ở nơi này không có thay đổi.
Anh nhìn bóng lưng Thích Tranh, rơi vào một loại hoảng hốt.
Cuối cùng anh cũng đợi được người này, em trai trở về rồi.
Ngồi trước bàn, quen thuộc như vậy.
Lão nam nhân mặc dù đã xác nhận là em trai, nhưng trên thực tế, không phải anh chưa từng nghi ngờ.
Cho đến hiện tại.
Anh nhanh chóng chạy đến cạnh ngăn kéo, thật lâu sau mới mở miệng:"Cái tủ này...tại sao...?"
Lời nói của anh ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy dáng vẻ Thích Tranh, cậu cầm cái hộp, gắt gao chống ở ấn đường, nhắm hai mắt, vô cùng đau khổ.
Lão nam nhân nhớ đến lần trước cậu đau đến ngất xỉu, cũng hoảng sợ.
Anh ôm bả vai Thích Tranh:"Không sao chứ? Rất đau sao?"
Thích Tranh giãy ra khỏi người lão nam nhân, chiếc hộp trong tay rơi xuống đất.
Cái hộp bị rơi xuống mở ra, màu bạc bên trong đập vào mắt lão nam nhân.
Anh nhìn cặp nhẫn, đột nhiên nghĩ đến, vào khoảng thời gian nghỉ hè chuẩn bị vào đại học, em trai đi làm thêm.
Cụ thể là làm gì anh cũng không biết, chỉ biết buổi tối vẫn trở về làm những chuyện kia với anh.
Khuôn mặt đứa trẻ tràn đầy mệt mỏi, sao lão nam nhân có thể không lo lắng chứ, anh không muốn em trai mệt như vậy nữa, cậu muốn gì anh đều có thể mua cho.
Khi đó em trai từ trên người lão nam nhân xuống, hai người mồ hôi nhễ nhại.
Em trai không chê dính nhớp, ôm anh nói:"Đồ này, chỉ có thể để em mua cho anh thôi."
Hóa ra là cặp nhẫn này.
Chiếc nhẫn đến muộn này khiến trái tim lão nam nhân đau nhói, anh ngẩn ngơ, cúi người muốn nhặt lên.
Giữa chừng cổ tay bị Thích Tranh nắm lấy, rất dùng sức.
Thích Tranh mở đôi mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm lão nam nhân:"Thật ra tôi chỉ muốn nghe cái này, anh giữ tôi lại, là vì yêu tôi sao?"
Đây là câu hỏi chưa xong ở trong cuộc gọi cuối cùng hai người họ.
Đây là câu mà Thích Tranh cũng là Địch Chân muốn hỏi.