Ngày nhanh chóng trôi qua trong giai đoạn tiến tới kỳ thi cuối kỳ, cùng với quá trình tiến công phòng thủ của Tử thần và một thành viên nào đó lớp ban .
Trong cuộc họp giáo viên, Khúc Thương Mang lại nghe được một chuyện vốn không nên xuất hiện trong quãng thời gian này.
"Họp, họp phụ huynh?" Lão thấp đầu đầy mồ hôi, nhóm nhánh cây rất nhanh nhẹn lấy ra khăn tay, lặng yên không một tiếng động đặt vào lòng bàn tay lão thấp.
Xen vào trong phòng họp có quá nhiều người sợ lộ bí mật, cho nên cũng không xuất hiện chói lọi lau mồ hôi cho lão thấp.
Nhìn xem các bé ấy thật tri kỷ! Quả thực chính là cuộc sống chất lượng cao tiêu chuẩn!
Đường Suất nghiêng mặt qua nhìn lão thấp hiếm khi kích động: "Làm sao vậy."
Nói xong hắn hận không thể tự vả mình một cái! Còn làm sao nữa? Người ban đào đâu ra "phụ huynh" hả...
Được rồi, mặc dù tuổi mọi người cũng không nhỏ, nhưng quả thật đều đang học trung học, đây là sự thật không tranh cãi.
Lớp khác dù cuộc thi lớn hay nhỏ cũng phải ngậm ngùi về xin chữ ký xác nhận của gia đình, có điều lớp Khúc Thương Mang mang đặc thù, cho nên anh chưa từng yêu cầu.
Mà bây giờ vấn đề khó khăn cũng đã xảy ra trước mắt.
Ban trở thành lớp mũi nhọn tỏa sáng chói lọi trước toàn trường, trong cuộc họp phụ huynh giáo vụ chủ nhiệm khối cùng đại diện các học sinh lên đọc diễn văn nói chuyện...
Làm sao bây giờ a! Vẻ mặt Khúc Thương Mang đau khổ, ngón tay ma sát bản dự thảo, cọ đến đầu ngón tay đỏ lên.
Coi như gọi Hắc Bạch vô thường cũng không chống bãi nổi cho mười sáu người!
Chẳng lẽ gọi hết âm hồn dã quỷ quen biết đến góp mặt cho đủ số?
Khúc Thương Mang bị ý nghĩ của chính mình dọa hít vào một hơi, quá kinh khủng... Kia chẳng phải họp phụ huynh, chân chính thành quần ma loạn vũ!
"Đường ca, giúp tôi suy nghĩ biện pháp đi." Khúc Thương Mang bất đắc dĩ, chỉ phải hướng bên người gần nhất xin giúp đỡ.
Đường Suất cứng đờ người, cũng cảm thấy có chút khó khăn: "Tôi chỉ gom được hai người, nhưng hơn mười... Tôi cảm thấy quen biết những người đó có chút sai lầm." Đều là hạng người không an phận.
Cả đám đều quen phóng túng, không có ai nghiêm chỉnh, tuyệt đối sẽ gây thêm phiền toái cho tiểu Thương, càng can thiệp càng loạn.
"Anh... Khụ, đến lúc đó nhận là cậu họ Tào Chí Vĩ."
"Khụ khụ... Được, cậu nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó." Bà con xa chẳng hạn, Đường Suất bình tĩnh uống một ngụm trà.
Kỳ thật Tào Chí Vĩ cũng chỉ sinh sau mình mấy trăm năm, có điều nếu luận tu vi, chủng tộc, gọi bổn tọa một tiếng cậu cũng không đủ.
Vậy là đã có một người, Hắc Bạch vô thường đã quen việc họp phụ huynh cho mình từ nhỏ đến lớn tính là hai người nữa, thiếu mười ba vị phụ huynh...
"Kỳ thật tôi nghĩ... Tiểu Thương, không bằng cậu lên lớp hỏi ý chúng xem, nói không chừng bọn họ có quen biết một số người có quy củ." Hỏi mình cũng chỉ phiền muộn, tinh thần tiểu Thương dạo này cứ để đi đâu thế, cứ như thánh mẫu ?
Khúc Thương Mang nhấp một hớp nước hồng quả, chẹp chẹp miệng gật gật đầu, "Có đạo lý."
Vì thế Khúc Thương Mang bị Đường Suất nhận định là thánh mẫu (thụ) mang theo sách giáo khoa trở về phòng học, thực ra đây là tiết tự học, có điều hiện tại anh cần chiếm dụng trong chốc lát.
Giờ này khắc này, trong lớp là tình cảnh quần ma loạn vũ thê thảm.
Bài tập lăn lóc để sang một bên, lại nói cũng đã làm qua loa xong rồi.
Người ban cũng không làm bài đối phó với lão thấp, nhưng chữ viết ngoáy tung, khó tránh khỏi cẩu thả, hơn nữa tốc độ cùng chất lượng làm bài sao có thể so sánh với lúc ôn thi muối cả mặt.
Cho nên viết xong bài tập, bình thường các bạn í làm cái gì?
Tào Chí Vĩ lảo đảo phe phẩy cái đuôi dưới ánh vàng rực rỡ, gẩy gẩy làn nước lăn tăn trong bồn cá... Ăn quýt.
Còn đặc biệt vô tích sự đi mua những mấy cân, gần đây chi tiêu tiết kiệm đến hoảng, không có biện pháp mua loại quýt ngọt ngào đắt kinh người kia, rồi lại hơi thèm thèm, rất muốn ăn, vì thế chỉ có thể chọn loại bình thường nhất mà mua.
Tuy rằng ăn cũng không ngọt, vị cũng rất thông thường, hàm lượng nước không nhiều lắm, nhưng Tào Chí Vĩ lại liếm liếm môi hết sức thỏa mãn.
Thật không dễ dàng biết bao, hiện giờ cậu cũng là chú cá vui vẻ có thể ăn hoa quả, nhớ ngày đó mới từ dưới biển lên bờ, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn hàng bán hoa quả mà nuốt nước miếng.
Lý Long Vọng vốn ngồi bàn thứ ba, hiện tại bởi vì quan hệ với tiểu Thập Tứ, vô liêm sỉ chiếm vị trí Kỳ Kỳ, chạy tới ngồi bên cạnh con yêu.
Dù sao lão thấp cũng đã biết hoàn cảnh gia đình mình, hoàn toàn lý giải hành vi hắn thân cận con trai.
Nếu nói hắn từng là tên cặn bã, như vậy hiện tại, hắn đang cố gắng tẩy sạch mình!
Tuổi trẻ khinh cuồng ai không có chút lịch sử đen tối, việc cũng đã qua, biết sai liền sửa lại tuyệt đối là quá tốt!
Trải qua sự giáo dục chuyên sâu của lão thấp, bản thân Lý Long Vọng cảm nhận được một chuyện —— nam nhân không có trách nhiệm, vậy không xứng xưng là nam nhân!
"Tiểu Thập Tứ... Ăn quýt nào, Tào Chí Vĩ mua, tuy rằng khó ăn nhưng không nát."
Lý Long Thập Tứ lăng lăng nhìn quả quýt, gục đầu xuống nhìn long trảo đang cường thế bao vây mình: "Hay là thôi đi, con muốn đi đọc sách."
"Nhìn làm gì, lão thấp nói rồi, theo kịp tiến độ giảng bài của thầy ấy là được, con ôn tập quá nhanh, muốn thành tích cuối kỳ vượt qua phụ vương sao? Đừng nhìn nữa, thành thành thật thật làm xong bài khoá ngày hôm nay thì thôi ha."
Lý Long Thập Tứ khóe môi vừa kéo, bị Lý Long Vọng thừa dịp này đút vào trong miệng hai múi quýt: "Ưm..."
Cậu bị bắt ăn múi quýt chua lòm thật sự không đành lòng nói ra... Kỳ thật thành tích phụ vương nát bét vậy, hoàn toàn không cần cố gắng cũng vượt qua.
Thi Lương Sâm cùng thái tử gia đang "làm việc", Lý gia phụ tử đang dịu dàng làm bài, Tào Chí Vĩ ăn trái cây tạo bọt nước, thây ma cùng tiểu hòa thượng cãi nhau ầm ĩ rất vui vẻ, còn lại một đám cơ bản đều đang ngủ bù, làm bài buổi tối thức đêm cày sách cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không có biện pháp, cả lớp đều là cú đem, học tập buổi tối hiệu suất tương đối cao.
Kỳ Kỳ tự bôi dầu lên thân thể mình, tinh dầu thiên nhiên đúng là do ai đó nhà lão thấp cho, đang lo không với được sau lưng, lão thấp liền đẩy cửa đến gần.
Khúc Thương Mang dừng chân một chút, một người trần trụi chói lọi đứng ở trong phòng học quả thực không thể nhìn thẳng: "Kỳ Kỳ, ít ra cũng phải mặc quần dài chứ."
Toàn bộ khỏa thân vạn nhất người lớp khác lỡ xông vào thì biết làm sao hả!
Bản thân Kỳ Kỳ lại hoàn toàn không có tự giác trong phương diện này: "Đang bôi dầu, bên trong đùi vẫn hơi ngứa. Quần..." Kỳ Kỳ liếc miết nhìn mảnh vải phất phơ phơi nắng trên bục giảng: "Quần bị Tào Chí Vĩ làm ướt."
Những lời này thực sự có nội hàm.
Thấy Kỳ Kỳ cả người bóng nhẵn hiển nhiên đang trong quá trình hấp thu dinh dưỡng trong tinh dầu, chỉ có lưng khô mát như lúc ban đầu, có thể thấy tiến độ chậm rì.
"Nhiên, sao không giúp Kỳ Kỳ bôi một chút?"
Đối mặt vấn đề của lão thấp, từ khi quan hệ hai người cho hấp thụ ánh sáng, bạn nhỏ lớp trưởng bị mọi người đùn đẩy từ góc cuối lớp lên bàn đầu ngồi bảo trì trầm mặc.
Vẫn là Kỳ Kỳ đứng ra nói một câu: "Là em không cho lớp trưởng giúp, lão thấp."
Lão thấp, kỳ thật cho tới bây giờ nhánh cây lớp trưởng không thể dễ dàng thân cận người khác, chỉ có thầy là ngoại lệ thôi.
Đương nhiên, trừ thời gian đánh nhau quất người, Kỳ Kỳ cũng không muốn bị quất roi.
Cuối cùng Khúc Thương Mang giúp Kỳ Kỳ thoa tinh dầu lên lưng, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mọi người, cậu sảng khoái tinh thần mặc quần áo vào.
Lão thấp quả nhiên thực ôn nhu, khó trách ngay cả tên tính tình thối nát như Nguyên Âm đều thích thân cận.
Đứa nào ngủ đều bị đánh thức, đứa đang tắm rửa cũng mang theo cái đuôi chạy đến, Khúc Thương Mang cuối cùng đem cái vấn đề khó khăn kia nêu ra, đầu tiên viết ba chữ to ở bảng đen —— họp phụ huynh!
Thời gian chính là thứ sáu tuần này, còn có hai ngày!
Phát biểu là tổ ngồi gần cửa sổ nhất.
Vương Diệu Quang: "Lão thấp... Em không biết ba của em là ai, mẹ của em bị em giết mất rồi, đã qua mấy trăm năm, thầy cũng biết mà."
Khúc Thương Mang = 口 = "Kế tiếp."
Vương Kim Vũ: "Năm đó cha mẹ em là tang thi cấp thấp xen lẫn trong đống xác chết bị người trong quân đội thủ tiêu, cha nuôi là thi ma hoàng tiền nhiệm, hai trăm năm sau bị em thủ tiêu. Cho nên phụ huynh của em chỉ có lão thấp!"
Khúc Thương Mang = =! "Kế tiếp "
Thái tử gia: "Phụ huynh? Em cảm thấy... Bọn họ hẳn sẽ đáp ứng tham gia họp phụ huynh, nhưng em lo lắng sự an toàn của tiểu Sâm cùng thân nhân."
Đứa con trưởng có hy vọng nhất ( sự nghiệp thống nhất đất nước) cùng một tên yêu quái bất minh thắm thiết với nhau, còn tư định chung thân ngón út đã nối tơ hồng , khả năng lấy đao chém người lớn hơn.
Đứa nhỏ phú nhị đại trong gia đình cán bộ cao cấp thực tổn thương không dậy nổi, tình huống quá phức tạp!
Khúc Thương Mang →_→ "Kế tiếp."
Lý Hạo gãi gãi đầu: "Em chỉ có sư phụ, không có cha mẹ. Năm đó cả nhà cùng nhau tu luyện, cuối cùng chỉ có em thành tinh, những người khác chết sạch, hết."
Khúc Thương Mang::>_