Bên trong phòng họp số tầng tòa cao ốc trung tâm thương mại S, mới vừa khánh thành năm nay, Ngô Hy Ngôn ngồi trên cái ghế chuyên thuộc về mình lẳng lặng mệt mỏi xoa ấn đường.
"Vương thúc, mấy giờ rồi?"
"Tiên sinh, hiện tại là : : , thời gian họp phụ huynh của thiếu gia còn phút giây. Mặt khác, tôi nghĩ ngài có thể cần đến cái này."
Người được gọi là Vương thúc, vẻ mặt cung kính đưa lên một cái bọc nhỏ.
Ngô đại tổng tài thanh âm của có chút khàn khàn, làm anh không thể không tiếp nhận hộp ô mai ngậm đặc biệt quản gia đưa cho mình, yên lặng chịu đựng vị thuốc đông y xen lẫn với mùi thuốc tây y trong đó.
Có chút chua chua, cũng không khiến người khác không chịu nổi.
"Chuẩn bị xe, đến trường học của tiểu Thụy."
"Vâng, tiên sinh." Vị quản gia mang vẻ thân sĩ của nước Anh, lập tức dụng tâm nhớ hành trình của người nam nhân trước mắt này, cũng trong trạng thái thần không biết quỷ không hay báo cáo cho chủ nhân chân chính của mình.
"Ma vương, Thần vương tôn kính, Vương Hậu hiện đang chuẩn bị khởi hành đi trường cấp Nguyên Hưng. Các ngài có mệnh lệnh đặc thù cần truyền đạt không?"
Trên yến hội giữa Paris nổi danh hoa lệ, Thần vương cầm ly rượu ngón tay khẽ siết, sắc mặt khẽ biến: "Đừng để em ấy bị dụ lưu lại với tên nhóc kia."
Ma vương đang ở hẻm nhỏ Manhattan dùng binh khí đánh đánh giết giết với bọn mafia phản động cũng dặn dò: "Không được để tên nhóc thối đó cuốn lấy, có thể hoãn về Châu Âu một chút, nhưng tuyệt đối không thể lưu nó theo."
"Vâng, chủ nhân" quả là thế sao.
Lão quản gia cung kính cúi mình với không khí trước mặt, ngẩng lên vuốt cằm, bất đắc dĩ thở dài nhìn người phía trước đang dần dần đi xa.
Lên xe Lincoln, Ngô Hy Ngôn tựa vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn ảnh ngược đen trắng mơ hồ của mình trên cửa sổ xe.
Ngũ quan rõ ràng, hình dáng như đao tước, anh tuấn như thuở ban đầu, tựa như trăm ngàn năm không hề thay đổi, rất khó tưởng tượng, anh từng là một người sinh ra đứa bé cho hai vị thần.
Mà đứa con ấy, huyết thống di truyền lại càng quỷ dị làm toàn thể trưởng lão Thần điện đều sợ hãi than không ngớt.
"Tiểu Thụy..." Ngô Hy Ngôn mở ra thư mời họp phụ huynh đã bị mở ra xem quá nhiều lần nên hơi nhăn, còn có biểu đồ thành tích học tập tiến bộ của Ngô Hy Thụy tại ban được lão thấp tri kỷ đính kèm.
Đã hơn một năm, tiểu Ngô bé nhỏ đã không còn trong top đếm ngược toàn khối nữa.
Lúc này tại trường cấp Nguyên Hưng ——
Khúc Thương Mang đang tiếp đãi mẫu hậu nhà Hứa Chính ngàn dặm xa xôi từ ngoài hành tinh tới, một phụ nữ nhìn ung dung đẹp đẽ quý giá, nhưng khi mở miệng hết sức bất ngờ nói giọng Đông Bắc.
"Tiểu Thương phải không, ai yo má ơi tôi biết ngay người con trai mình xem trọng chắc chắn không tồi mà! Lúc nào đến tinh cầu của chúng ta du lịch nhé, tiểu Chính từ nhỏ cũng không có bạn bè, hiện tại ở trên địa cầu tốt như vậy, tôi cùng cha của nó đều rất cao hứng, đúng là nhờ thầy giáo dục tốt cho cháu nó, ai... Như vậy tôi an tâm rồi."
Cha đứa nhỏ rất trâu bò mà đánh đuổi tướng quân gì đó ra khỏi tinh cầu, hiện tại con mình cũng có tiền đồ, sao bà lại không vui sướng chứ!
"Không có gì ạ, là do em ấy tự cố gắng." Khúc Thương Mang khiêm tốn nói, hơi hơi tươi cười cũng không chói mắt, lại làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Mẹ Hứa Chính, đời trước làm người địa cầu bây giờ thân phận là Vương Hậu tinh cầu Coleman vừa lòng gật gật đầu: "Lại nói hai chúng ta cũng coi như đồng hương, tiểu Thương, tôi gọi thầy như vậy được chứ? Thật sự không muốn tới Coleman làm Vương Hậu tương lai sao? Tôi cam đoan thằng nhóc Hứa Chính không dám nạp tiểu thiếp đâu!"
"Ặc... Này..." Lão thấp một đầu mồ hôi lạnh, nhóm nhánh cây theo thói quen vẫn luôn lởn vởn sau lưng anh đã sớm không an phận bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Nhiên lại càng vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt của anh, ôm cổ người ta, chói lọi bắt đầu tuyên bố chủ quyền: "Thầy là của em, sẽ không gả cho bất luận kẻ nào."
"Ôi ~~ thực cảm động!" mẹ Hứa Chính lôi ra một chiếc khăn tay nho nhỏ, nhè nhẹ chậm nước mắt tràn mi.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng bà mẹ đang não bổ cái gì.
Khúc Thương Mang: "..."
Vừa lúc Hứa Chính chạy tới chuẩn bị nói chuyện với mẹ khóe miệng co quắp: "Mẹ, cha đã nói bao nhiêu lần rồi, buổi tối không nên xem phim tình cảm cẩu huyết lúc h nữa!"
Nhất định sẽ bị như thế này.
Vốn là chuẩn bị khách mời Đường Suất làm cậu họ Tào Chí Vĩ, ngoài ý muốn sang làm cậu Lý Hạo, phụ huynh Tào Chí Vĩ biến thành Miêu Hựu.
Kỳ thật con hàng này chỉ cần không mở miệng nói chuyện, nhìn qua coi như cũng có dạng người.
Cũng không biết nhân ngư tiểu vương tử bị Miêu Hựu thuyết phục như thế nào, tóm lại là đáp ứng rồi, ngay cả Khúc Thương Mang cũng thật bất ngờ, quan hệ giữa một cá một mèo không biết trở nên cực kỳ vi diệu từ lúc nào.
Người nhà Tư Ngư đã tới, là Hades mặc âu phục màu đen, Hắc Bạch vô thường vốn rất muốn tới trường học lên sàn "biểu diễn" phụ huynh, thuận tiện giáo huấn một chút tên đại thụ dám dụ bắt mất tiểu Thương nhà mình, có điều bởi vì dạo này việc công Địa phủ khá nhiều, thật sự không thể phân thân tới trường học họp phụ huynh, cho nên...
Ngoại trừ Hứa Chính, Tào Chí Vĩ, Tư Ngư và Đường Suất đến làm người chống tràng cho Lý Hạo, những phụ huynh khác đều do các con giai nhà Lý Long Vọng thay thế.
Chuyện này nói cho chúng ta biết đạo lý gì nào?
Có đôi khi sinh nhiều con chút... Cũng không phải là chuyện xấu gì.
Từ từ, các bạn hình như đã quên một người!
Nhân Thụy: "Lão thấp, ba ba của em nhắn tin là sẽ lập tức tới ngay, đừng để cho người khác họp phụ huynh thay em! Ba của em là người, chắc chắn không làm gì khác người đâu ạ!"
Khúc Thương Mang: "..."
Ý là giải thích cái gì vậy?
Khúc Thương Mang cầm bản danh sách phụ huynh lên xem, Ngô Hy Ngôn, tuổi, tổng giám đốc công ty đa quốc gia XX...
tuổi... Khúc Thương Mang mắt cá chết nhìn Ngô Hy Thụy.
( mắt trợn trắng)
Con hàng này ra đời khi cha thằng bé bao nhiêu tuổi?
"Đừng nhìn em như vậy, ba em đúng là sinh ra em đó!" Thần thụy thông tuệ, lập tức hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của lão thấp, lớn tiếng phản bác.
Ma thụy cũng mở miệng: "Huyết thống bổn tọa thuần tuý, lão thấp cứ yên tâm đi."
Đang nói, Lincoln chở Ngô tổng tài đã dừng ở trước cửa trường học.
Cho dù là trường tư nhân cấp tập trung toàn con đại gia, cái xe trâu bò lòe lòe như thế rất nhiều nhà cũng không đu theo nổi.
"Thưa ngài, chúng ta đã tới nơi." Lái xe tiểu Biên Bức (biên bức = con dơi) ân cần chạy xuống mở cửa xe cho Ngô Hy Ngôn, người hắn cao to mặt mũi cũng nhang nhác người thường, nhưng đôi tròng mắt đỏ yêu dị, lại quá gây chú ý.
Được rồi, Vương Hậu nói cần điệu thấp a ~~ điệu thấp!
Trong nháy mắt, ánh đỏ đã thu lại.
"Ừ, anh đi về trước đi. Nói cho Vương thúc, buổi tối đặt bàn đồ ăn tại nhà hàng X, Tiểu Thụy thích đồ ngọt ở đó nhất."
"Vâng, tổng giám đốc."
Hôm nay là ngày họp phụ huynh toàn trường, tình huống ban đặc thù không đề cập tới, phụ huynh lớp khác rất nhiệt tình chăm chút chuẩn bị.
Phải biết rằng các gia trưởng gặp mặt, không chỉ là vấn đề mặt mũi, còn có thể phản ánh ra rất nhiều vấn đề xã giao của giới thượng lưu.
Cơ bản mọi người gặp mặt đều là như thế này —— "Ái chà, đây không phải Lý tổng sao, đã lâu không gặp."
"Vương tổng, không nghĩ tới ngài trăm công nghìn việc như vậy cũng sẽ đi họp phụ huynh cho con, tiểu Vương nhất định cũng thi tốt, ha ha ha, xếp thứ bao nhiêu toàn khối vậy."
"Ai, trước mười cũng không vào được, cũng không biết chuyện cái lớp ban là sao nữa, tôi nghe thằng nhóc nhà tôi nói, điểm trung bình lớp đó thấp xì, đứa dốt cũng khá nhiều." Điều này tạo áp lực rất lớn đối với chủ nhiệm của ban và ban , sao các học sinh lại không áp lực được?
Vài cái tên đứng đầu kia, ý nghĩa đại biểu rất lớn.
Đó không chỉ là xếp hạng hay học bổng, còn có sau này thi Đại học có thể được thêm điểm hay không, có vài suất học sinh giỏi được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng, thậm chí tương lai dễ dàng vào Đảng, cũng có quan hệ với tư cách người được thăng chức.
Người nọ vừa nghe, có chút khinh thường nói: "Ban ấy à? Đừng động vào cái lớp bỏ đi ấy, thằng con nhà tôi nói, ban chính là lớp toàn dân nghèo, chủ nhiệm là một người mới vừa tốt nghiệp đại học, hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy học, nhóc con mới ra đời thì được nhận cái lớp gì?"
"Ôi chao! Có thể bon chen vào Nguyên Hưng bối cảnh gia đình hẳn là không đơn giản." Lúc này lại có những phụ huynh lớp khác sán lại đây, kém nhất cũng là một thị trưởng, thủ trưởng sếp to sếp nhỏ linh tinh.
Tóm lại không phải chính trị gia cũng là thương gia, người này một câu người kia chêm thêm vài câu mồm bảy miệng tám xì xào tin đồn mình biết của lớp ban .
Cuối cùng tổng kết ra một câu —— ban ở S thị là lớp tiếp nhận trẻ cơ nhỡ, trong lớp không phải mẹ chết cũng là cha chết, không quyền không thế không bối cảnh, chỉ có mấy người học tập bết bát tập hợp nhau, hoàn toàn là một lớp lộn xộn không lên nổi mặt bàn.
Cái gọi là xã hội thượng lưu, chỉ mới phất lên vài ngày cũng nghĩ mình đã là người trong đó, luôn có cảm giác ưu việt hơn so với người khác, so với người bình thường càng có nhiều cơ hội truyền ra tin đồn bát quái hơn.
Đứng ở hành lang khối , một vòng luẩn quẩn "Cùng chung chí hướng" hình thành cũng thật nhanh.
Tào Chí Vĩ cùng Ngô Hy Thụy đứng ở trong hành lang làm người tiếp đãi yên lặng cảm thán miệng lưỡi thiên hạ thật sự rất lợi hại á, lúc này chỉ thấy Ngô tổng tài khí phách tà mị cuồng quyến mặt không chút thay đổi, một mình hướng về bên này đi tới.
Anh thấy con mình, trên cánh tay mang dải băng đỏ của nhóm tiếp đãi.
Bên người không mang kẻ dư thừa, ngay cả túi xách hay giấy mời họp cũng tự cầm không có bảo tiêu hay thư ký đi kèm, nhưng anh có một loại khí chất đặc thù, làm nhóm người đang tụ tập râm ran a dua nhau mở ra một con đường.
"Đây, đây không phải... tổng giám đốc Ngô Hy Ngôn hôm qua ở trên thời sự sao?"
"Mẹ nó chứ, không có khả năng, có lẽ là lớn lên giống nhau!"
"Tuyệt đối không thể nào là anh ta, ngày hôm qua không phải vẫn đang ở San Francisco bên Mỹ sao!"
"Ngô, Ngô tổng, thật sự là ngài! Tôi là... Tôi là tổng giám đốc công ty Nhuận Hoa, xin ngài hãy nhận lấy tấm danh thiếp này, chúng ta từng nói chuyện khu đất đầu tư phía tây." Đã có người từng gặp Ngô Hy Ngôn nhận ra, lập tức nắm chắc cơ hội chạy tới.
Ngô Hy Ngôn nhíu mày, không nhớ nổi người trước mặt này rốt cuộc là ai.
"Tôi tới để họp phụ huynh cho con." Không nói chuyện việc công.
Một vòng người toàn bộ bởi vì lời của anh mà chấn kinh rồi, má ơi, thật sự là bản chính! Tập đoàn luôn nằm trong top toàn cầu, luôn là doanh nhân trẻ có tiếng trên bảng xếp hạng của Forbes.
Ăn uống, giải trí, thể dục, bất động sản... Không có lĩnh vực nào tập đoàn này không chen một chân!
Chỉ cần tham dự, hẳn là bá chủ!
Trong hành lang lập tức trở nên im ắng, chẳng ai ngờ rằng thật sự có thể gặp nhân vật mang tính truyền kỳ cấp bậc thế giới tại S thị.
Bởi vì vị này hoàn toàn là tay trắng làm nên sự nghiệp, năm nay mới tuổi, đến nay còn chưa kết hôn đâu! Con chui ra từ đâu? Con riêng hả trời? Ôi dồi ôi... lửa bát quái hừng hực căn bản là không thể dập tắt!
"Ba ba." Ngô Hy Thụy đã chạy tới chen lấn gạt đám đông ra, những người này vây tới lúc nào vậy?
Thật sự là sơ suất quá, bị các vị phụ vương biết chỉ sợ sẽ bị phạt đi cọ bồn cầu với các tiểu quỷ tiểu thiên sứ!
"Ừ, phòng học của con ở đâu? Lão thấp đến rồi sao?"
"Lão thấp đã ở trong phòng học chờ người rồi đó, ba ba xem nè..." Ngô Hy Thụy chỉ chỉ phía trước: "Đó chính là phòng học lớp con."
"Tốt, đi thôi." Ngô đại tổng tài dẫn con mình đi vào phòng học ban .
Mà trong hành lang, lặng ngắt như tờ.
Không biết là ai, đánh vỡ giờ khắc yên lặng này: "Uầy... Không phải nói ban không có bối cảnh sao?"
"..."
Mọi người lập tức giải tán, nhưng ngọn lửa bát quái bùng lên không cách nào dập nổi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí cả một số ít phụ huynh bình thường cũng bắt đầu tò mò ban thần bí.
Các vị phụ huynh ngồi gần cửa sổ là tiện nhất, tầm nhìn rộng mở, có thể làm tình báo truyền hình trực tiếp thông tin hóng từ cửa trường học.
Ban cho tới bây giờ chỉ có sáu vị phụ huynh, ít nhất còn có thể đến mười người.
Mặt khác vì đủ mọi nguyên nhân muốn bắt mối làm quen mà ai cũng đến tương đối sớm, hiện giờ cơ bản đã đến đông đủ, như vậy nếu bây giờ có ai từ bên ngoài cổng trường đi vào, % là phụ huynh ban .
Một phút đồng hồ sau, cửa trường học xuất hiện sự xôn xao.
Tại chỗ đỗ xe tạm thời phía xa xa, chẳng biết từ lúc nào đã có hơn mười chiếc xe xịn có rèm che, Bugatti Veyron đã có cái.
Những người đàn ông anh tuấn lần lượt xuống xe, bảo trì khoảng cách nhất định với nhau để tránh hiềm nghi. Cho dù là anh em tốt mấy trăm năm chưa từng gặp mặt, cũng không có thời giờ nhiệt tình hàn huyên...
Bởi vì bọn họ hôm nay tới họp phụ huynh cho phụ vương đó, gào thét-ing... Chúng mình cần giả vờ không biết nhau!
Các anh em không hẹn mà cùng mặc vest đen như Men in Black, đó là do thời trẻ Lý Long Vọng thích mặc màu đen, các con trai cũng di truyền tật xấu yêu màu đen ngầu lòi.
Có gương mặt người Châu Á, có con lai Tây, có nhã nhặn, có tà khí, có người nhìn có vẻ gầy yếu, khí chất lại rất cường đại.
Các vị soái ca phong thần tuấn lãng tinh anh của xã hội này, kỳ thật đều có một đặc điểm chung.
—— Bạn không thể hỏi thân phận của bọn họ! Càng không thể hỏi nơi làm việc hiện tại!
Bởi vì thực dễ dàng xuất hiện tình huống sau:
"Ai, vị phụ huynh này ngài tại chức ở đâu vậy?"
"Cục khí tượng X thị!"
"Không tồi, cục khí tượng quốc gia!"
"Vậy còn ngài?"
" Cục khí tượng M quốc."
"Tốt quá rồi còn gì, đó cũng là cơ cấu quốc gia... Vậy còn vị kia thì sao?"
"Cục khí tượng S quốc."
"Cục khí tượng Z tỉnh."
"Cục khí tượng L tỉnh."
"..."
Tuy rằng lão thấp yêu cầu chỉ cần mười con trai nhà họ Lý đến là được, nhưng vì họ mượn cơ hội này đi rình xem cha và bé út cùng một chỗ như thế nào, đứa ở xa đến đâu đều về hết.
Mười ba con trai không thiếu một ai, mười bốn bé rồng tề tụ đông đủ tại trường cấp Nguyên Hưng S thị sau ngàn năm.
Được rồi, vì thế nhân số phụ huynh liền dư ra.
Sau đó... "Cậu họ" Đường Suất bị lão thấp vô tình đá ra khỏi phòng học ban , Miêu Hựu cũng bị bức hóa thành nguyên hình rời đi.
Cái này miễn cưỡng coi như bình thường rồi.
Hơn mười vị Long thái tử tuy rằng không thể hiển lộ quan hệ của họ trước công chúng, nhưng yên lặng truyền âm, ra dấu nháy mắt cũng không có vấn đề.
Lão Đại dẫn đầu nháy mắt, mấy đứa đoán thử Thập Tứ có bắt được phụ vương chưa?
Lão Tam nhíu mày, em cá là một trăm Đô-la! Bắt!
Lão Nhị nghiêm trang, cái tính quật cường kia của tiểu Thập Tứ? em cá là một trăm Euro, không bắt.
Lão Ngũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kẻ có tiền là vạn ác, em cá đồng bảng Anh! Ngang tay.
Lão Thất khinh bỉ, lương một năm của anh nhiều như vậy, cư nhiên còn khóc than! Khinh bỉ, em áp hai trăm Franc. ( đồng frăng – của Pháp)
Shit... anh càng keo kiệt hơn í! Đừng lần chần nữa, mau vào đi thôi, em nhớ bé út lắm! Thập Tam bước nhanh chạy lên lầu.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu rồi.