Lavender Queen

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỏ Qua ;

Nặng Nề Suy Nghĩ

Tuần mới bắt đầu, hôm nay, vì giải quyết nỗi bực bội đang ngự trị trong lòng, Lana cố tình đi học sớm. Đạp xe đến trường cấp , cô lao xe thẳng vào trường.

Thực ra , trường cấp ở khu phố được mang danh hiệu là trường chuẩn Quốc Gia. Mà học sinh luôn đứng đầu trường cấp như cô, thì đương nhiên cũng được dán cái mác “Ứng cử viên sáng giá” cho danh hiệu học sinh đậu thẳng tốt nghiệp. Nên cô cũng được vào cấp thường xuyên mà không bị ngăn cấp hay vạch tội.

Cô hung hăng đỗ xe giữa sân nhà trường, phải công nhận hôm nay, nỗi bực của cô được bung tỏa nên cô bướng thật đấy. Một học sinh bình thường gương mẫu đến vậy, nhưng đã quyết định phá nguyên tắc thì cá biệt ra trò. Đã làm gì thì mặc kệ kết quả ra sao.

Cô đi nhanh lên khối . Trong ánh mắt dòm ngó của mọi người. Dừng lại ở một lớp, cô gọi to:

- Chị Saly có ở đây không ạ?!

- Có chuyện gì thế?

Saly nghe vậy cùng một vài nhỏ bạn bước ra cửa lớp . Thấy Lana, chị ta có chút không ngạc nhiên lắm. Nhẹ nhàng nói giọng bỡn cợt:

- “Thái tử phi” hôm nay sao lại ngự chinh xuống thăm “nô tì” vậy?

- Chị nên biết ơn là chỉ có mỗi “thái tử phi” đến thôi đấy! Chị có biết hôm thứ vừa rồi xảy ra chuyện gì không?! “Lana mỉm cười , kiểu cười kênh kiệu của công chúa mà đã từ lâu rồi lại xuất hiện trên gương mặt cô”

Saly mở to đôi mắt khẽ nhìn Lana , Chị ta đủ hiểu bộ dạng tức giận đã quá giới hạn của cô gái nhỏ . Và đương nhiên , đó là điều, chị ta chưa bao giờ từng thấy. Hôm nay là lần đầu thấy Lana như vậy , Thực ra, hôm đó, chị ta chỉ bảo mấy thằng bạn đến dăn đe Rose thôi.

Lana thấy Saly có vẻ ngạc nhiên và cũng đã xác minh được là chị ta không có gan làm cái chuyện tày đình đó. Lana thở dài liếc mắt nhìn quanh lớp học của Saly. Chợt bắt gặp gương mặt đáng sợ hôm trước của thằng bạn Saly đang chúi vào một góc tường. Cô hít một hơi thật sâu, chỉ thẳng vào chúng . quát lớn:

- Chị hỏi bạn chị thì rõ! Chuyện này, em sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!

Lời nói vừa dứt câu, gương mặt cô tức giận đến nỗi bốc khói đỏ bừng bừng. Cô quay bước những bước chân mạnh mẽ. Và bỏ đi trước sự sững sờ đọng lại trong hàng trăm con ngươi của học sinh trong trường học.

Vẫn còn chỉ là những cậu thanh thiếu niên trẻ tuổi, mà đã làm ra những chuyện không bằng cầm thú thì sau này khi trưởng thành , đường đời sẽ bước được đến đâu?. Học trong một ngôi trường có truyền thống là gương mẫu vậy mà những con người như vậy tại sao lại được hình thành từ nơi đó.

Thực dạ, cô chỉ muốn làm một quả kiện tụng lớn để đuổi hết những thành phần con nngười đáng ghét đó ra khỏi xã hội này. Cỡ như vậy cứ là phải ngồi trong khung sắt cả đời với khoảng trời đen tối. Không cho ló dạng ra nhìn ánh mắt trời tươi đẹp , điều mà chỉ dành riêng cho những con người có trái tim đẹp đẽ ví như cô chẳng hạn.

Vừa đạp xe cô vừa nghĩ , cứ có những ý nghĩ bực đến không thở nổi là cô lại trấn tĩnh bản thân bằng nhưng ý nghĩ vui vẻ. Quả là con người có khối óc khác thường nha.

Dù sao , trẻ tuổi và có điều kiện nên làm những công việc tốt đẹp cho Đất Nước phát triển. Họ đâu có hiểu trên đời có rất nhiều người muốn và khao khát được như họ. Nếu cứ không chịu suy trước tính sau, làm rồi mới ngớ ra nhận hậu quả đáng sợ. Thì mới biết thế nào là tội lỗi. Thì quả thực đáng sợ.

Nếu như hôm đó , không có anh. Cô bây giờ đã ra sao. Có thể là Trại Thương Điên đang đón chờ bước chân cô rồi cũng nên. Chứ làm sao được thong thả mà đạp xe như này. Hành động của mình là hậu quả cốt lõi sau này cho chính bản thân mình và những người phải gánh lấy. Ai ai cũng phải tự ý thức được điều này thì có lẽ ánh mặt trời rực sáng bây giờ , có lẽ còn rọi sáng hơn nữa vào Trái Đất này. Đó là bài học từ xa xưa lắm cha đã dạy cho cô.

Một hồi vẩn vơ suy nghĩ. Cuối cùng là qua cả một buổi học. Trống trường điểm, cô và Rose đang cùng nhau đi ra cổng trường để trở về nhà thì Saly và thằng bạn “gây chuyện” hôm trước đến và nói với cô:

- Chị và em đến quán “chém gió” nói chuyện được không?

Trông bộ dạng ba tên cúi đầu hối lỗi ghê nha, có vẻ như đã nhận thức được chuyện mình đã làm. Còn Saly hình như đã rõ chuyện hôm đó. Cô nhìn người , sau đó không nói gì chỉ khẽ thở dài gật đầu.

người đi vào quán, trước sự nhìn ngó của mọi người xung quanh. Saly kể lại mọi chuyện cho Lana biết. Thực ra chị ta chỉ nhờ người đến dăn đe Rose nhưng vì “đại ca” Zen Hạ Giang của tụi này nghe được chuyện , mới biết Lana là người mà “thái tử gia” yêu, hắn lại có hiềm khích với Joshep từ lâu nên mới “một công đôi việc” ra lệnh xử lý nhanh gọn. Nếu tên kia không làm thì sẽ nhận hậu quả khá đáng sợ. Chuyện này một phần xuất phát từ ân oán giữa gia tộc họ Hạ và họ Dương của Joshep. Cạnh tranh thương trường, tranh giành quyền lợi của hai gia tộc Kinh Doanh Khách Sạn có tầm ảnh hưởng lớn của Đất Nước.

Chuyện này thì Lana có đôi chút hiểu. Cô nhắm nhẹ đôi mắt, thở dài , nói:

- Anh chị biết điều đó là sai chứ?

- Ừ, chị biết chị xin lỗi! “mấy người đó, thậm chí còn chưa dám ngẩng đầu từ lúc vào quán”

- Em sẽ bỏ qua chuyện này, và cũng sẽ không nói gì cho anh Joshep và Stephan vì không muốn làm lớn chuyện. Nhưng anh chị nên biết tiết chế lại bản thân! Cần biết điều gì có hại và lợi .

Thấy Saly hối lỗi, cô mềm lòng, thở dài:

- Em rất quý chị, Saly ạ! Nhưng chuyện tình cảm không miễn cưỡng được!.

- Chị biết, nhưng chị đã thích Stephan lâu rồi! “Saly liếc nhìn Rose rồi nhẹ cúi đầu ”

- Vậy phải theo đuổi cho đàng hoàng chứ?. Đánh nhau đâu giải quyết được gì, lại còn gây nhiều hậu quả về sau?. “Cô cau mày , nói thập phần nặng nề”

- Ừ, nhưng giờ chắc phải chịu từ bỏ thôi! “Saly lắc đầu, rồi quay sang tên bạn nói thêm” – Tụi này cũng đã rút lui khỏi hội của tên Zen . Năm tháng sau này , sẽ cố gắng tu tâm………..

tuổi, năm tháng vẫn còn dài. Chỉ cần ý thức được việc bản thân làm là lợi hay hại thì dù là bao lâu. Quay lại vẫn luôn được chào đón. Chỉ mong điều đó không phải giả tạo hoặc chỉ là nói xuông cho có.

Trên đường về , hai cô vừa bước đi , vừa lằng lặng những tâm sự của riêng mình. Mà không hề nói gì với nhau. Lana liếc thấy gương mặt Rose thoáng buồn cũng không muốn hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng vừa dắt xe bước đi bên Rose , vừa hát cho cô bạn mỉm cười như một phần an ủi trong cô bạn và cả chính bản thân cô.

Đến nhà Rose, thì vội nghe đằng sau có tiếng nói to:

- tiểu thư xinh đẹp !

Quay ra thì thấy, anh thanh niên với nụ cười quen thuộc đang hướng về phía hai cô . Đôi đồng tử càng ngạc nhiên mở to hơn khi thấy chàng thanh niên Leo đang bước đi về chung với họ:

- Các anh thân nhau bao giờ thế? “Lana hứng khởi vội nói”

- Hôm qua thấy có tý điểm chung “Joshep cười nhạt liếc nhìn hai tên bên cạnh, đáp”

Hai cô chợt thấy mặt của anh đều có vết bầm, Lana vội mở to mắt, hỏi:

- Mấy anh đánh nhau hả?

- Không, hôm nay bọn anh tập bóng bị ngã thôi “ anh lại liếc nhìn nhau rồi vẫn lại là thái tử tám dóc Joshep lên tiếng”

- Vậy là anh Leo đã vào đội bóng , chúc mừng nha! “Lana vui vẻ nói, sau đó chợt nhớ ra gì đó , cô hướng đôi mắt lo lắng nhìn anh” – Nhưng, anh đừng hoạt động quá nhiều sức tránh vết thương của anh sẽ tổn thương khó lành ….”

Câu nói chưa dứt thì đã không kịp để giải thích cho hai đôi mắt đang mở to nhìn cô trong ngạc nhiên của Joshep và Stephan. Cô khẽ cười cười xoa dịu lòng hai anh rồi khẽ chuyển chủ đề hỏi han Stephan chuyện học hành hôm nay của các anh.

Lòng Joshep như bị dội một gáo nước lạnh. Gương mặt , phần tím gắt , anh biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cổ họng như cứng lại không thể hỏi, cũng không thể ghen tức. Vì giữa họ không có chút biểu đạt gì. Tất cả những suy nghĩ hay cảm giác lạ đó chỉ nằm gọn trong trái tim anh. Anh lấy lại chính mình thở ra một cái, như trấn tĩnh lại bản thân và cũng nhẹ tham gia vào câu chuyện mà cô đang tám dóc. Có lẽ bây giờ anh đã thực sự sợ … sợ rằng , một ngày nào đó, nụ cười của cô sẽ để lạc mất anh sao?.

Rose một hồi nghe họ trò chuyện, không một cảm xúc nào . Tất cả mọi suy nghĩ chỉ đều lắng đọng lại trong trái tim cô bạn. Rose nhẹ nhàng chào mọi người rồi đi vào nhà. Nhìn Rose như vậy, Lana khẽ thở dài. Leo cũng đi vào sau Rose.

Stephan thấy vậy, vội bám lấy tay của Lana hỏi nhẹ:

- Lana, có chuyện gì với Rose vậy? Từ hôm thứ anh nhắn tin không thấy cô ấy trả lời??

- Sắp đến -….

Lana suy nghĩ một lúc rồi nói. Sau đó, cô nhẹ quay xe trở về nhà.

Stephan đang thẫn thờ không hiểu gì thì Joshep cười khểnh bảo:

- Lana nhắc mày tặng đồ Rose đó, con heo ạ!

Stephan vội vàng ngỡ ra khẽ mỉm cười.

Tối hôm đó, Lana làm xong mọi việc , đang đi xe đạp về đến khu biệt thự thì gặp Joshep đang đi bộ dạo quanh khu nhà.

Nhìn thấy Lana, Joshep vội vẫy gọi và lại gần. Cô chống chân xe. Hai người cùng đi ra một cái ghế đá gần nhà nói chuyện.

- Hôm qua, không hiểu sao thằng nhóc Leo bị tụi em của thằng Zen đánh “Một hồi, Joshep liếc nhìn Lana rồi kể lại”

- Hả? “Đôi đồng tử mở to , Lana lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến lo lắng khó có thể che dấu nổi Joshep”

Joshep thấy gương mặt cô như vậy, khẽ nhíu đôi lông mày mỉm cười như rất khổ sở. Anh ấy chỉ sợ cái cảm giác trong mình là đúng sao?.

- Tối hôm qua, anh với Stephan đi nhậu về thì thấy một bọn đang đánh nhau. Lại gần, thấy nó đang bị bọn thằng Zen đánh.

- Zen Hạ Giang? “Cô hỏi”

- Ừ, là cái thằng cậu chủ của gia tộc họ Hạ. Cái gia tộc đang cạnh tranh với gia tộc họ Dương nhà anh.

Nghe Joshep nói xong, Lana khẽ mở đôi mắt trong vô định rồi cúi xuống thở dài. Chắc tụi nó thấy anh làm hỏng việc nên muốn dăn đe anh đây mà. Điều này một đứa trẻ cũng biết . Huống chi là cô. Mọi chuyện đều là lỗi của cô. Trong lòng cô là cảm giác cứ như đang bị ai cắt gọt., giằng xé từng đợt trong suy nghĩ. Dù đã cố gắng nhưng cũng không che dấu được ánh mắt lo lắng cho anh.

Joshep nhìn cô như vậy. Một phần đoán biết được gì đó. Một định hỏi thêm gì đó nhưng lại thôi.

Anh ấy không dám nhìn bộ dạng đó của cô. Cái bộ dạng mà từ trước tới nay anh ấy vẫn nghĩ chúng chỉ có thể dành cho anh ấy. Nhưng không phải. Chính thức là anh ấy đang sợ phải nhìn cái bộ dạng cô đang lo lắng cho người đàn ông khác, Linh cảm của anh rất xấu. Thậm chí anh ấy còn không rõ điều đó là gì nữa.

Anh quay đi nói tiếp, như cố tình chuyển chủ đề:

- Lana này, chuyện của Stephan. anh nghĩ nó thích Rose thực sự.

Lana vội vã nhìn Joshep như thoát khỏi trạng thái vô định. Cô trở lại với bản thân và câu hỏi của anh ấy, sau đó lại cúi xuống, khẽ trả lời nhẹ nhàng:

- Chị Saly……

- Anh biết nhưng nó chưa hề thích Saly. Cô tiểu thư này chưa làm gì tụi em đó chứ? “Joshep liếc hỏi”

- Hôm nọ, chị ấy cũng đã đến mắng Rose nhưng vì em là bạn của anh nên chị ấy thôi. “Nhìn đôi mắt của anh, cô sợ không thể trả lời anh nên cứ cúi đầu nói qua loa”.

- Tối qua , tụi anh đã hẹn nó ra và nói chuyện. Có lẽ nó cũng đã thông. “Joshep thấy bộ dạng ngập ngừng của cô , anh vẫn là bộ dạng không muốn hỏi. Chỉ kể thêm”

- Vâng…..

- Em có thể giúp Stephan không?

- Em sẽ cố gắng nói chuyện với Rose. “Cô gật đầu”

Nhìn Lana một hồi, Joshep lại quay ra với đôi mắt xa xăm vô định :

- Thằng anh nó. “Lana mở khẽ đôi mắt nhìn anh ấy, anh ấy được dịp cười khổ nhẹ nói tiếp”: - Thằng đó giỏi mọi thứ mặc dù chưa thật sự cố gắng. Nếu nó nỗ lực, không hiểu sẽ đến đâu.

Hôm nay, nó cố tình thua anh trong mọi thứ. Mà tất cả chỉ thua điểm. Và điều đáng nói là nó cố tình để cho anh thấy những điều này. Thậm chí là đang bị thương.

Hôm nọ, đấu nhau cũng vậy rõ ràng nó có thể hơn anh rất nhiều điểm nữa nhưng nó chỉ hơn điểm. Mọi thứ điều nằm gọn trong cái đầu nó. Như nó nắm giữ mọi thứ vậy. Giờ anh đã thực sự có đối thủ. Liệu có bao gồm cả trái tim em??!.

Lana mở to mắt nhìn Joshep, trái tim cô bắt đầu đập mạnh, cô gắng gượng thở nhẹ ra, quay đi. Như không dám để cho anh ấy thấy điều này. Joshep khẽ cười.

Thấy anh ấy vừa cười vừa có phần chế giễu lại có phần khổ sở. Tâm trạng hỗn độn dần trở thành trạng thái khó hiểu, Từ nhỏ cô chưa thấy Joshep như này bao giờ. chưa có gì làm khó được cái tên “thái tử gia” quái dị này. Vậy mà hôm nay anh ấy lại nói những lời này.

Giờ anh ấy đã thực sự phải suy nghĩ sao?. Cô không biết nói gì, cố liếc nhìn gì đó để tìm lý do thoát khỏi cái tâm trạng hỗn độn của bản thân.

Cuối cùng bắt gặp những vết bầm tím trên gương mặt Joshep. Vội lấy trong cặp sách ra một lọ thuốc đưa cho anh ấy, anh ấy nhìn nó , lại mỉm cười khẽ nói:

- Em thoa luôn cho anh đi! em biết có đưa thì về nhà anh cũng sẽ vứt xó mà!.

Cô không nói gì chỉ cười nhẹ rồi thoa cho Joshep. Chơi thân với nhau giống như anh trai em gái thì điều này cô cũng nhiều lần làm cho anh ấy. Nên chẳng có chút ngượng ngùng.

Hai mặt nhìn nhau. Anh ấy nhẹ nói:

- Anh đã thích em bao lâu rồi nhỉ? “Đôi mắt anh dân sâu hơn” - Em trốn tránh anh cũng đã quá lâu rồi..

Vừa nói xong, Joshep liếc lên như thấy gì đó ở ngôi nhà Lavender Queen. Đôi mắt anh ấy sâu vào, một bên khóe môi nhấc nhẹ đến nguy hiểm. Joshep hôn vội nhẹ lên má cô. Cô khẽ đẩy anh ấy ra, đánh nhẹ vào vai anh ấy , cô nói:

- Em bôi xong rồi. Về thôi muộn rồi đó!!

Cô đứng lên cất lọ thuốc bôi vào cặp, Joshep lại nhẹ nói:

- Liệu anh có giống Saly không nhỉ?.

- Về thôi! Hôm nay anh toàn nói linh tinh. Chòm sao của anh hôm nay nó lại tỏa sáng hả??.

Cô liếc nhìn Joshep trong bộ dạng trêu nghẹo. Vừa đặt chiếc cặp lên rỏ xe, cô vừa nhấc chân chống dắt xe đi. Anh thấy vậy, nhẹ cười không nói thêm gì hơn. Những điều muốn nói cũng đã nói đủ. Làm sao có thể nói hơn nữa.

Đứng giậy, bước đi. Anh ấy nhìn lên ngôi nhà Lavender Queen nhưng bóng dáng kia đã không còn…

“Anh đã thấy nó trên tầng vừa nãy nhìn chúng ta. Lana , bao lâu nay , em trốn anh thật sự vì điều gì?. Là không có tình cảm. Là vết thương lòng chưa lành?. Hay là đang đợi chờ ai đó?. Anh sợ, hắn sẽ cướp em đi mất!” Joshep vừa nghĩ vừa thở dài bước lặng vào nhà của mình.

Cô nhẹ nhàng nhìn anh vào nhà, rồi cũng thở dài cúi đầu bước nhẹ đi với tâm trạng chưa thể định hình. Đi được vài bước đến ngôi nhà Lavender thì nó chợt mở cửa. Leo bước ra ngoài. Cô nhẹ nhìn anh mỉm cười. Anh không biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt bước đến bên cô.

Hai người cứ đi như vậy được một quãng , cô khẽ lên tiếng:

- Rose ngủ rồi hả anh?

- Ừ!

- Vết thương vẫn chưa lành. anh tránh hoạt động nhiều và nghỉ ngơi sớm đi!

- Em là bảo mẫu của nhiều người quá!

Quay lại nhìn cô, rồi anh nói giọng như bỡn cợt. Cô nhẹ ngước nhìn anh, cư nhiên trong lòng xuất hiện một hơi lạnh toát. Có thể gọi điều đó là chạnh lòng không tên chăng. Nhưng cô quay vội đi , cố để trạng thái đó không thể quấy rầy được bản thân hơn nữa. Cô nói:

- Anh về nghỉ ngơi đi! Em sẽ đạp xe đi tiếp!.

Anh nhắm nhẹ đôi mắt, vội thở hắt ra như rất nặng nề. Nhìn cô đạp xe đi tiếp mà không nói gì.

Bóng cô dần khuất, Đôi chân anh lại lặng đi về nhà. Bước chân hôm nay thật nặng nề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio