Xao Xuyến Đầu Đời ;
Bị Vây Đánh
Hôm sau, như mọi ngày, cô dậy từ rất sớm. mặc lại quần áo của mình. Thấy Rose vẫn còn đang say sưa ngủ, cô nhắn tin để lại cho Rose. Rồi đi xuống nhà, chỉ thấy quản gia Lyn và mấy chị giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng. Cô nhẹ cúi đầu mỉm cười chào mọi người , sau đó bước chân đi ra cửa.
Bước ra khỏi cửa của ngôi nhà, Cô nhấc đôi chân chầm chậm , vừa bước, cô vừa đưa đôi mắt nhẹ nhàng nhìn những khóm cây, khuôn viên ngoài vườn. Đi một quãng đến gần cổng ra vào. Cô dừng lại nhìn về phía cái xích đu nhỏ trước khu vườn một chút. Cô nhẹ nhàng mỉm cười thở dài trong đôi mắt long lanh. Cũng đã hơn hai tuần từ khi biết tin có người mới chuyển về. Bây giờ cô mới lại được ngắm nhìn quang cảnh nơi đây. Cô cảm thấy thực có chút vấn vương , lại có chút nhẹ nhõm trong lòng.
Bước ra khỏi ngôi nhà Lavender Queen, cô trở về. Đến gần chỗ ngõ cụt của con phố . Tim cô bỗng run rẩy đập mạnh. Cô ngó nhìn. Ba tên hôm qua và con dao đã tự động biến mất. không dấu vết. Cô thở phào một cái trong nhẹ nhõm. Trời cũng đã rạng sáng nếu người dân biết được thì chúng khó lòng thoát nha.
Về đến nhà, cô nhẹ mở cửa. Mẹ và em vẫn đang ngủ. Cô lấy xe đi ra sạp báo. Lấy báo và bắt đầu đi giao chúng như mọi ngày.
Giao xong báo , cô đạp xe đi về khu biệt thự. Thấy một dáng người thanh niên quen thuộc đang chạy bộ trong bộ thể thao. Cô đạp lại gần gọi:
- Anh Leo?!
Người thanh niên quay ra. không nói gì, anh lại gần cô vứt một thứ vào rỏ xe cô. Rồi nói:
- Từ sau đi đâu hãy cầm nó theo!.
- Bình xịt cay?! Em không cần nó đâu! Em sẽ cẩn thận hơn!.
Thấy anh chỉ quay đi không nói gì, cô nhẹ thở dài , vội xuống xe cô dắt chiếc xe bước lại gần anh. Cô ngước nhìn anh với tâm trạng lo lắng, còn đôi mắt thì vẫn mở to vừa cau mày vừa ngơ ngác cô hỏi:
- Sao anh không nghỉ ngơi thêm đi!
- Ngủ đủ rồi! “Anh liếc xuống khuôn mặt cô một cách lạnh nhạt rồi quay đi nhanh chóng”
Cô cố dắt đầu xe , bước nhanh để kịp tới gần anh , nhẹ ngập ngừng một chút cô nói:
- Anh Leo.. ghét em hả? Em… xin lỗi vì là bạn mà không bảo vệ tốt cho Rose.
Leo thấy cô nói vậy , anh chỉ bước chậm lại, không đáp thêm điều gì. Bước đi vài bước chung nhịp với cô. Anh liếc nhìn cô trong bộ dạng cúi đầu, anh đưa đôi mắt đi xa xăm rồi nhẹ nói:
- Anh đã định xin lỗi em.
- Dạ? “Lana mở to mắt , cô ngước nhìn anh”
- Hồi sáng anh đã nặng lời. “Anh nhắm đôi mắt , thở khẽ ra” - Tối hôm qua, thấy em về, anh đã định gọi lại em để xin lỗi nhưng bất giác cứ bước theo em.
Anh vừa nói, vừa nâng nhẹ khóe môi mỉm cười. Cô mở to đôi mắt nhìn anh. Nụ cười cô chưa từng thấy trong vài ngày ngắn ngủi quen biết anh. Nhưng thật lạ, nhìn anh cười, có điều gì đó, như thực sự rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra bản thân đã bắt gặp nụ cười đó ở nơi đâu.
Tim cô bỗng nhiên loạn nhịp. Thứ tâm trạng chưa bao giờ từng có. Cảm giác trong lòng cũng theo nhịp tim mà nhẹ xốn xang. Cô cứ nhìn sâu vào gương mặt anh một hồi. Chợt nhận ra cái trạng thái của bản thân cô với hai má đang rực đỏ hoe. Cô vội vã quay ngoắt đi cúi đầu xuống. Giờ trong đôi mắt cô , chỉ dám để từng nhịp bước chân của cả hai.
Hai người bước đi cùng nhau trong tĩnh lặng. Một hồi, anh liếc thấy rỏ xe của cô gái nhỏ có đan rất nhiều hoa bông Lavender khô , anh nhẹ nhàng lên tiếng:
- Em.. chắc thích hoa Lavender lắm?
- Dạ?!. À vâng ạ! “Cô nghe anh hỏi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm giác của bản thân” - Trước kia , cha đã đặt cho em theo cái tên của chúng!. “Cô ngước nhìn anh, mỉm cười với đôi mắt thật sáng”
- Nhà anh có một vườn hoa Lavender. Là cha em đã trồng chúng?. “Anh chỉ liếc nhìn cô, rồi hỏi tiếp”
- Dạ! “Cô vội gật đầu. Tâm trạng , phần vẫn có sự bối rồi”.
- Cái xích đu nhỏ, cũng là cha em làm ? “anh lại khẽ hỏi”
- Dạ , sao anh biết ạ? “Cô mở to đôi mắt trong nụ cười rực sáng”
- Ở dưới chân có chữ “Xích đu của Lana” xuống dòng “by Daddy” mặt cười (^_^)
- Dạ, em đã khắc chúng. “Đôi môi của cô hiện một chữ À lớn trong vui vẻ “ - Em nghĩ là không ai để ý cơ! “Cô bất giác cười những nụ cười thật sự rực rỡ”.
Anh thấy vậy, một hồi, đôi mắt sâu vào như không thấy đáy. Khẽ nhắm chúng lại và nói thêm với cô:
- Chắc , em đã rất nhớ ông ấy.
Lana thấy anh hỏi vậy không nói gì chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu . Bước đi, Người con trai này hình như rất hiểu cô. Nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, cứ giống như anh đoán được tâm trạng thực sự mà cô không thể cố tình che dấu. Dù là diễn xuất giỏi đến bao nhiêu.
Lát sau , cô khẽ ngước lên hỏi anh như đánh bật đi cái khoảng khắc im lặng kéo dài này:
- Vậy còn anh và Rose?
- Tụi anh, không có cha!
Cô mở to đôi mắt lên nhìn anh một hồi rồi lại lặng quay đi thở dài ngay khi nghe thấy đáp án của anh. Đôi lông mày của anh lúc đó nhíu lại, tiếng nói , phần khá nặng nề , đủ để Lana hiểu rằng cô đã hỏi điều không nên hỏi,
Cô và anh cứ bước lằng lặng như vậy cuối cùng cũng đã đến cổng nhà anh.
Cô mỉm cười chào anh, thấy anh vào nhà. Cô nhấc đôi chân lên bàn đạp và đạp xe đi tiếp để trở về. Nhưng đi chỉ được một quãng ngắn thì Rose chạy ra gọi to:
- Lana ơi!
Nghe thấy Rose gọi, cô quay đầu xe và đạp lại gần hỏi Rose xem có chuyện gì.
Rose bảo rằng mẹ cô bạn muốn mời Lana vào nhà chơi một buổi vì hôm nay cũng là chủ nhật. Cô bảo hôm nay mình phải trông em trai, chắc phải để khi khác. Rose nói, Lana có thể cho Chadie vào nhà cô bạn chơi. Rồi hai cô cùng học bài luôn. Có một số bài Rose không hiểu. Thấy Rose năn nỉ nên cô cuối cùng cũng mỉm cười đồng ý.
Cô về nhà, Làm đồ ăn sáng. rồi tiễn mẹ đi làm. Đợi Chadie giậy, chuẩn bị quần áo cho cậu em nhỏ xong thì Rose gọi điện đến. Cô khóa cửa dắt em trai cùng cái cặp sách đi đến nhà Rose. Bước vào cửa, cậu em nhỏ vui sướng cười lớn hỏi Lana:
- Chị Lana ơi! Chúng ta được về nhà hả chị?
Lana mở to đôi mắt trong tiềm thức, cô thở dài nhìn cậu em nhỏ, rồi gượng cười nói:
- Em biết chị Rose chứ?
- Dạ! “Cậu bé đáp”
- Giờ chị ấy là chủ nhân ngôi nhà này! Hôm nay em được chị ấy đặc cách cho vào đây chơi đó!. “Vừa nói, cô vừa lướt nhẹ cánh tay như đang giới thiệu cho cậu em nhỏ biết” - Chadie của chị nhớ phải chơi ngoan nhé! “Cô xoa đầu cậu bé”
- Vậy ạ ?!! “Chadie nhẹ cong đôi môi nhỏ. Nhưng cũng chỉ thoáng qua đôi chút muộn phiền của trẻ con. Cậu liền mỉm cười hớn hở nói với cô” – Dạ!
Nhìn cậu em nhỏ vui vẻ cười nói, cô thở phào trong tâm trạng nhẹ nhõm. Người nhà cô, ai cũng khao khát trở lại về nơi đây. Cái nơi đong đầy những ký ức hạnh phúc này . Nhưng điều đó thật quá xa vời, ví như một giấc mơ đẹp xa xôi trong mộng mị không thể dừng lại hay thoát ra niềm thôi thúc đó. Mà chỉ có thể trở về với thực tại. Một hiện thực dù có khắc nghiệt đến đâu nhưng khi thấy những người thân bên cạnh cô còn mỉm cười. Lúc đó cô sẽ không còn cảm thấy chua sót hay đớn đau. Cô đang suy nghĩ ngẩn ngơ mà Không biết một góc của lan can trên tầng có người thanh niên quen thuộc vẫn đang nhìn cô mỉm cười.
Một hồi, cậu em rõng ruổi chạy quanh vườn . Rose bước ra đón Lana và Chadie vào nhà.
chị em vào chào mọi người trong nhà rồi lên phòng Rose chơi. Định dắt em lên phòng Rose thì Mẹ Rose gọi Lana ngồi xuống ghế sofa và bảo hai chị em cô ở lại ăn cơm. cô định từ chối nhưng vì bác vui vẻ quá mà vô thức gật đầu mỉm cười nhận lời lúc nào cũng không hay.
Hai cô và cậu em nhỏ lên phòng học một lúc rồi dẫn nhau ra vườn chơi. Hương hoa Lavender vẫn rất thơm. Nhìn khu vườn nhỏ, cô thấy thật sự cảm kích vì những người ở đây đã chăm sóc chúng thật tốt.
Nhẹ ngồi vào cái xích đu nhỏ, cô chợt thấy mình đã lớn lên rất nhiều. sờ khẽ vào dòng chữ mình đã khắc , Khóe mi cô chợt cay xé. Cô mỉm cười ngước lên trời với vẻ mãn nguyện. Thì chợt thấy gương mặt quen thuộc của anh đang đứng trên tầng nhìn cô. Cô có chút giật mình ngượng ngùng nhưng vẫn cố nở nụ cười thật to lớn như chẳng thấy ánh mắt trời nơi nào mà chào anh. Anh thấy vậy , nhếch nhẹ khóe miệng rồi đi vào phòng.
người chơi vui vẻ quanh sân vườn đến h thì cô bảo Rose muốn vào bếp đỡ mọi người. Nhờ Rose trông hộ Chadie một chút. Rose bảo không cần nhưng thấy Lana rất vui vẻ và rất hứng thú với công việc bếp núc nên Rose cuối cùng vẫn phải chiều lòng cô mà đồng ý.
Lana nhẹ nhàng đi vào trong bếp. Biết mọi người sẽ từ chối không cần cô giúp nên cô đã tươi cười có ý muốn trả ơn cậu chủ của họ ngày hôm qua. Mọi người nhanh chóng bị nụ cười của cô gái nhỏ thuyết phục. Họ vui vẻ hướng dẫn và chỉ bảo cho cô mọi thứ. Cô rất ngoan và năng động nên họ cũng rất thân thiện với cô. Có một chị giúp việc bất giác thở dài, nói:
- Hôm qua, không biết xảy ra chuyện gì mà cậu chủ phải khâu mấy mũi. Mà cậu chủ không thấy đau gì , tôi như vậy chắc chết mất!!!
- Này!.... “Chị giúp việc đang nói thì bị một chị khác bên cạnh huýnh nhẹ tay chặn lại”
- Thôi chết! Tôi quên cậu chủ dặn không được nói gì!.
Lana nghe thấy vậy nhẹ nhàng cúi đầu trong sự hối lỗi vô cùng. Cô thở dài :
- Hôm qua là lỗi do em! vì cứu em mà anh ấy mới bị như vậy.
Thấy Lana nói vậy, cô đầu bếp, chị giúp việc đều mở to ánh mắt tò mò nhìn cô. Thấy họ như vậy, cô vội vã đánh trống lảng. Gật gật cười cười nói thêm”: - Chị yên tâm, em sẽ không nói gì với anh ấy đâu!.
Mọi người thở phào, dù vẫn tò mò chuyện cứu cô là như thế nào. Nhưng cũng biết là bản thân không nên biết quá nhiều bèn nhanh ý lảng sang chuyện khác cùng nói chuyện tám dóc với cô.
Cô quản gia Lyn tính xuống báo đã đến giờ ăn và hối thúc mang đồ ăn lên, lại nghe được câu chuyện vừa nãy của họ. Cũng mỉm cười nhẹ bước vào coi như không nghe thấy gì. Làm tiếp công việc của mình.
Mọi người dọn đồ ăn lên thì chiếc bàn đã sắp sẵn những đồ ăn kèm. Rose và Chadie từ vườn đi vào, Leo từ phòng trên đi xuống còn mẹ anh thì từ trong phòng đi ra. Chadie thấy bàn bày nhiều đồ ăn vui vẻ hớn hở nói:
- Wow , chị Lana ơi, hôm nay nhà chị Rose có phải mở tiệc không?
- Ừ, nhà chị hôm nay mở tiệc đón Chadie và Lana đó.“Rose vừa nói vừa bẹo má Chadie”
- Wow!! Thật ạ? “Chadie vui vẻ niềm nở”
- Thôi, Chadie ngồi xuống mời mọi người ăn cơm đi! “Lana mỉm cười nhìn Chadie khẽ nói”
Chadie má phúng phĩnh vừa cười vừa nói khiến ai cũng phải bật cười. Cả nhà vui vẻ ngồi xuống. Các chị giúp việc lần lượt bê đĩa thức ăn chính ra. Lana bê đĩa thức ăn đã cắt sẵn ra, một đĩa cho Chadie còn một đĩa cô đem nhẹ lên cho Leo, Leo thấy vậy vội nói:
- Em nghĩ anh là Chadie hả?
- Vâng! “Cô vừa nở nụ cười vừa gật đầu trả lời”
- Em!!!
- Anh chỉ cần cầm dĩa thôi , không cần làm gì nữa, cậu chủ ạ! “Lana đưa dĩa lên cho Leo , cô vừa nói vừa nụ cười tự mãn. Từ bao giờ lại thấy thoải mái với anh đến vậy”
Anh nhìn cô không nói được gì. Khẽ lắc đầu mỉm cười nói:
- Được rồi! Ngồi xuống ăn đi!
Cô khẽ cười lém lỉnh đi nhẹ ra chỗ của mình. Mọi người ngạc nhiên và ai cũng buồn cười nhưng chỉ dám che miệng cười tủm tỉm.
Ăn được một lúc, Leo nói với mẹ:
- Con muốn tham gia những hoạt động của trường.
Mẹ anh và mọi người nhìn anh ngạc nhiên một hồi. Rồi bà nhẹ nhàng nói với anh:
- Con trai, con có thể làm những gì con thích mà!
- Làm vậy liệu con có bị đuổi đi nữa không?
Lana nghe thấy vậy, ngạc nhiên nhìn anh. Tâm trạng anh thập phần không một chút biểu đạt. Cái tâm trạng mà đến người trong nhà còn không thể hiểu nổi huống chi một cô gái ngoài cuộc như cô.
Mẹ anh liếc nhẹ qua Lana rồi nhìn anh nói:
- Lần này, mẹ nghĩ con sẽ không dễ đầu hàng như vậy nữa đâu.
- Can’t wait to see!
Anh liếc con ngươi nhìn ánh mắt mở to của Lana rồi khẽ mỉm nhẹ khóe miệng lên như một nụ cười khểnh bất cần đến mê mẩn.
Mọi người ăn xong thì Lana xin phép bảo về nhà làm đồ ăn cho mẹ. Rose có ý muốn cô để Chadie ở đây chơi cùng Rose vì Rose cũng không có ai chơi nên muốn Chadie ở lại chơi cho vui.
Lana nghe vậy cũng đành vui vẻ nhờ cô chăm sóc Chadie dùm. Cô chào mọi người ra đến cổng thì cô gặp cô quản gia. Cô quản gia đưa cho cô một xuất ăn trưa. Cô định từ chối nhưng cô quản gia dúi nhẹ vào tay cô và nói là chỉ làm theo dặn dò của cậu chủ.
Cô lại lặng thở dài mang chúng đi ra nhà hàng cho mẹ. Mẹ cô hỏi tiền đâu mà cô mang cho mẹ nhiều món ngon vậy? Cô kể lại chuyện ăn cơm ở nhà Rose và Rose cũng đã trông nom Chadie hộ.
Sau đó, cô và mẹ làm việc đến h thì mẹ cô bắt cô về sớm nghỉ ngơi. Cô đến nhà Rose đón Chadie về, thấy trên tay Chadie cầm chiếc máy bay lớn cô hỏi cậu em, nó ở đâu ra. Chadie khẽ cười bảo là cậu bé được Leo cho. Cô lại được phen thở dài không thể làm được gì hơn. Rồi cuối cùng khẽ gửi lại Rose lời cảm ơn đến mọi người trong nhà cô bạn dùm cô.
Sau đó, cô dẫn cậu em nhỏ trở về nhà nghỉ ngơi. Đợi mẹ về ăn cơm. Hôm nay được nghỉ ngơi sớm. Cô xem lại bài học lúc sáng một chút rồi nhẹ nhàng chui vào chăn cùng mẹ và em đi ngủ sớm. Kết thúc một ngày gọi là quá ý nghĩa với cô chăng?.
h tối hôm đó, Leo đang đi mua ít đồ về nhà. Đi đến đầu khu biệt thự thì bị khoảng tên chặn anh lại. Nhận ra tên ẽo ọt loạng choạng hôm qua bị anh đánh thừa sống thiếu chết. Anh biết chúng thù oán nên gọi người đến đánh anh.
Thằng hôm qua đâm vào vai anh , chỉ tay hướng anh và nói với một thằng cao to ở đó là:
- Nó, đó anh!!.
- Vậy hả? Thằng con lai tây ngố này chán sống rồi hả? “Thằng đó bỏ điếu thuốc hút trong miệng vứt xuống nói tiếp ” – Chúng mày lên đi! “Nó hất hàm với tụi đằng sau”
Vừa dứt lời , chúng lao lên , xông vào anh như các con thiêu thân, anh nhảy lên đánh chúng một hồi. Thực ra trước đây anh đã từng học võ. và môn thể thao nào anh cũng đứng đầu nên tụi này chả thể làm khó được anh. Nhưng chúng đông quá còn anh lại đang bị thương. Khó mà cầm cự.
Dây dưa một hồi, thằng chủ vừa nói đang lấy một thanh sắt dài định liệng vào người anh, trong lúc anh không chú ý. Thì bị đạp một cái đau điếng. nằm sạp xuống đất. Anh thấy vậy, vội quay lại nhìn sang hai bên thì biết có hai anh bạn quen thuộc ở đâu xuất hiện đến trợ giúp.
Ba anh đánh nhau một hồi thì chúng nó đã nằm sạp xuống đất hết. Joshep túm cổ thằng đầu xỏ, quát lớn :
- Chúng mày nghĩ chúng mày đang động vào ai?
Tên đầu xỏ cũng ghê gớm. Hất tay Joshep ra, và nói:
- “Thái tử gia”… chuyện này chưa xong đâu.!!!
Hắn vừa nói vừa dẫn vài chục tên loạng choạng chạy hồn vía rút quân.
Chúng đi hết thì anh ngồi sạp xuống vì mệt. Gương mặt ai nấy cũng đỏ hoa thâm tím, có chỗ còn loét ra máu.
anh bạn nhìn Leo, cười:
- Mới chuyển đến đã gây chuyện rồi sao??
- Chắc do quá đẹp trai. “Anh thản nhiên hất mái tóc mỏng “
Hai anh bạn nghe vậy cười lớn đến sặc sụa.
- Mày ảo tưởng quá đấy! “Joshep nói”
- Hờ! “cười nhạt” - Sao chúng mày đi qua đây? "anh liếc nhìn Joshep"
- Cũng có duyên đấy, tao với Stephan vừa đi nhậu về. “vừa nói , Joshep vừa lấy một chai nước trong chiếc túi đã tả tơi . Vứt qua cho Leo”…
- Sao lại giúp tao? “Leo đỡ lấy , hỏi”
- Có điều kiện cả ! “Joshep lấy trong túi ra một chai khác , Vừa uống , vừa liếc sang Leo”
- Được! “Uống xong một hồi, Leo mỉm cười , quệt một vệt mu bàn tay lên lau dòng nước trên miệng, mỉm cười không chút do dự ”
- Biết gì mà được?! “Joshep cũng vậy, liếc hỏi. Đàn ông con trai uống nước hầm hố quá”
- Không những đội bóng , tao muốn tất cả! Chúng mày làm được chứ?
- Được! “Joshep gật đầu kiên định” - Sao tự nhiên lại nghĩ thông vậy? không muốn làm người vô hình nữa hả? “Vừa mỉm cười , vừa hỏi thêm”
- Tao muốn bảo vệ một người. Và …. “Đang nói, anh ngập ngừng nhìn Joshep”
- Và gì?. “Joshep liếc hỏi”
- Đấu với mày!. “Đôi mắt anh bỗng cư nhiên kiên định”
- Có thể coi như một lời khiêu chiến? “nụ cười của Joshep chợt tắt, trong lòng có một luống khí nóng xung lên. Nhưng vẫn chỉ điềm tĩnh hỏi thêm”
- Tùy!
Hai anh nhìn nhau một hồi, Joshep quay đi nhẹ lên tiếng:
- Bên đấy điều kiện tốt hơn sao không ở?
- Còn mày? “Anh hỏi lại”
- Sao?
- Đủ mọi điều kiện sao không sang đó??
- Có người không muốn rời xa!
Leo khẽ liếc Joshep không nói gì. Hai đôi mắt sâu sa đang nhìn vào nhau như những tia sét đáng sợ, Stephan nghe hai người nói một hồi, nhận ra cái trạng thái khó đỡ bây giờ , cuối cùng lên tiếng nói với Leo như cắt ngang dây điện sét dày đặc đó:
- Ngày mai đi học tao sẽ đăng ký cho mày!.
- Ừ!. “Leo nói, khẽ nhìn Stephan, anh nói tiếp:”- Chuyện mày với em tao….
- Hả? “Stephan ngơ ngác”
- Nếu mày thật lòng, thì cố bảo vệ nó cho tốt!.
Leo đứng dậy đi về. Stephan khẽ quay đi, còn Joshep hình như đoán biết được gì đó. Cuối cùng , hai anh cũng đứng dậy đi về!!!
Anh trở vào nhà, lúc sau, bác sỹ lại có dịp viếng thăm nhà anh đôi chút . Vì vết thương của anh bị đứt vài sợi chỉ . Bác sỹ còn đặc biệt khuyên anh chú ý hoạt động quá sức. Mới đến đã phải để bác sỹ viếng thăm khá nhiều. Gia đình đặc biệt khác biệt nha.