CHƯƠNG 181: NHÂN VẬT NỮ CHÍNH THẬT LÀ NGỐC.
Ai cũng nói đàn bà chữa ngốc trong ba năm, Giang Nhung lại cảm thấy bản thân ngốc thật sự, những ngày này, Trần Việt đều không đến công ty làm, nhưng cô chậm chạp đến giờ mới phát hiện.
Trần Việt không đến công ty, Hứa Huệ Nhi cùng Lục Diên liền chạy đến nhà, biến phòng là việc trong nhà trở thành nơi xử lý công việc tạm thời của bọn họ.
Sau bữa sáng, Trần Việt cùng Giang Nhung đi dạo một vòng, rồi quay về phòng làm việc xử lý công việc tiếp.
Còn Giang Nhung cũng không nhàn rỗi, Trần Tiểu Bích lôi kéo cô tới một chỗ đùa giỡn.
Trần Tiểu Bích mới nhận một kịch bản, trong kịch bản, cô đóng vai một cô gái lọ lem được gả vào nhà giàu trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cùng nhân vật nam chính đẹp trai viết lên câu chuyện về một tình yêu đẹp.
Cô gái xuất thân không tốt, nhưng lại vô cùng cố gắng. Trong một lần diễn thuyết ở trường vô tình gặp gỡ nhân vật nam chính, sau đó, hai người mở ra một trang tình yêu chênh lệch thân phận và địa vị rất lớn.
Gia đình nam chính biết được sự tồn tại của cô gái, cảm thấy cô gái không xứng với nhân vật nam chính liền dùng tất cả thủ đoạn để chia rẽ bọn họ. Thậm chí còn lấy gia đình cô gái ra uy hiếp cô gái, cô gái bất đắc dĩ phải chia tay nhân vật nam chính.
Nhưng cũng may nhân vật nam chính một lòng kiên định với cô gái, về sau trải qua những mưa gió, cuối cùng gia đình nhân vật nam chính cũng biết được cô gái tốt như thế nào, sau đó nhân vật nam chính vui vẻ rước cô gái về nhà, làm bao người ghen tỵ.
Mà từ nhỏ Trần Tiểu Bích được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu qua oan ức nào, sau vài lần đắn đo vẫn không thể diễn tốt nhân vật này, nhất là cảnh diễn tâm lý vẫn làm cho người ta cảm thấy thiếu cái gì đó.
Sau mấy lần luyện tập, Trần Tiểu Bích vẫn không đạt được mục tiêu mà bản thân đặt ra, liền chán chường lăn ra ghế salon, tức giận đá chân: "Chị dâu, chị nói xem vì sao em vẫn không diễn tốt được nhân vật này vậy?"
Giang Nhung nói: "Tiểu Bích, do em không đứng ở vị trí nhân vật mà thôi, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ tưởng tượng, nếu em là cô gái đó gặp phải chuyện như vậy, em sẽ làm gì bây giờ?"
Trần Tiểu Bích không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Em cảm thấy nhân vật nữ chính này quá ngu ngốc, người nhà không đồng ý liền chia tay, làm tổn thương nhân vật nam chính sâu như vậy, suýt chút nữa buông tay cô ta rồi. Nếu em là cô ấy, em sẽ lấy quả bom trực tiếp làm nổ hang ổ của bọn họ, hừ hừ, ai ngăn cản em ở ở bên người em thích, em liền tiêu diệt kẻ đó."
Nghe được những lời Tiểu Bích nói, Giang Nhung không khỏi bật cười: "Cái em nói là cá tính của em, nhưng hiện tại, em đang diễn nhân vật nữ chính trong kịch bản. Xuất thân của cô ấy khác với em, từ nhỏ cũng được giáo dục khác, hơn nữa, phía sau cô ta không có chỗ dựa, bất kể làm việc gì cũng chỉ dựa chính cô ta."
Trần Tiểu Bích lớn lên trong sự nâng niu của mọi người, muốn em ấy diễn tiểu thư nhà giàu được sủng ái, chiều chuộng, thì em ấy có thể làm rất tốt.
Còn thân phận nhân vật nữ chính trong kịch bản là cuộc sống mà Trần Tiểu Bích chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhất thời đắn đo, không diễn đúng cũng là điều dễ hiểu.
Giang Nhung lại khác với Trần Tiểu Bích, thân thế của cô cũng giống với nhân vật nữ chính kia, thậm chí còn không bằng, nhưng cô hơn nhân vật nữ chính ở chỗ, cô tuyệt đối sẽ không vì người nhà mà chia tay với Trần Việt.
Bất kể là lúc nào, cô cũng muốn ở bên cạnh Trần Việt, cả đời này đều như vậy, không có ai có thể thay đổi được.
Nghe Giang Nhung nói như vậy, Trần Tiểu Bích cảm thấy rất có lý, cô vuốt trán cẩn thận nghĩ, chú tâm cảm nhận cuộc sống và sự bất đắc dĩ của nhân vật nữ chính, lúc đối thoại với Giang Nhung lần nữa, Trần Tiểu Bích cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Ít nhất, cô cũng hiểu được, trên thế giới này, không phải ai cũng may mắn như cô, bị bố mẹ ruột vứt bỏ, rồi gặp được gia đình như nhà họ Trần, nhận được sủng ái của mọi người.
Về chuyện của cô cùng Chiến Niệm Bắc, chủ yếu không phải là thái độ của người nhà. Cô tin tưởng chỉ cần cô thích, ông và bố mẹ nhất định sẽ đồng ý, quan trọng nhất là thái độ của Chiến Niệm Bắc.
Nghĩ đến Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích tức đến nghiến răng, cái tên khốn kiếp kia rõ ràng biết cô thích anh ta, lại để cô đi nói yêu đương với người khác.
"Tiểu Bích, lại nghĩ đến Chiến Niệm Bắc à?" Giang Nhung hỏi.
Có thể làm Tiểu Bích tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngoại trừ Trần Việt luôn phạt em ấy học lễ nghi xã giao và úp mặt vào tường ra, đoán chừng chỉ có Chiến Niệm Bắc.
"Đúng vậy, em lại nghĩ tới cậu ấy, chị đợi em một lát, để em đi gọi điện thoại cho cậu ấy đã." Trần Tiểu Bích nói xong, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Chiến Niệm Bắc, bên kia vừa nhấc máy, cô vội vàng nói: "Chiến Niệm Bắc, cháu nhớ cậu.”
"Cô Trần, quân trưởng đang bận không có thời gian nhận điện thoại của cô." Trong điện thoại truyền đến âm thanh mà Trần Tiểu Bích vô cùng quen thuộc, người này là phó tướng của Chiến Niệm Bắc.
"Cậu ấy ở đó bận rộn như vậy, làm phiền anh gửi lời của tôi đến cậu ấy giùm, nói tôi nhớ cậu ấy, cả đời này, không phải cậu ấy tôi không gả." Nói xong, Trần Tiểu Bích liền cúp điện.
Chiến Niệm Bắc không nhận điện thoại của cô đúng không, về sau, ai nhấc máy, cô đều sẽ nói như vậy hết, cô muốn cho người của toàn bộ quân khu biết, Chiến Niệm Bắc là người của cô, những người khác đừng mong chú ý tới.
Thái độ sảng khoái trực tiếp của Trần Tiểu Bích thật đúng là để Giang Nhung mở rộng tầm mắt, cô đánh giá cao thái độ vì tình yêu đích thực mà phấn đấu quên mình của Trần Tiểu Bích, nhưng lại lo lắng Trần Tiểu Bích sẽ bị tổn thương.
Giang Nhung nghĩ nghĩ nói:"Tiểu Bích, mù quáng quấn quýt như vậy cũng không phải là biện pháp. Đầu tiên, chúng ta phải xác định thái độ của cậu ấy đối với em là gì, xem cậu ấy nghĩ như thế nào?"
"Mặc kệ hiện tại cậu ấy không thích em, dù sao cuối cùng cậu ấy cũng sẽ thích em thôi." Trần Tiểu Bích vô cùng tự tin, cô xinh đẹp đáng yêu như vậy, huống hồ Chiến Niệm Bắc cũng không phải kẻ mù làm sao có thể không thích cô được chứ?
Giang Nhung nói tiếp: "Tiểu Bích, tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, đôi khi không phải em ưu tú, đối phương sẽ thích em."
Giang Nhung không phải là người nhiều chuyện, cô lo lắng nhiệt huyết của Trần Tiểu Bích sẽ bị Chiến Niệm Bắc dội tắt, cô không muốn Trần Tiểu Bích bị tổn thương, hy vọng Trần Tiểu Bích có thể làm một Trần Tiểu Bích vui vẻ hoạt bát.
"Nói cũng phải, anh trai đầu gỗ của em cũng có chị dâu thích, tình yêu đúng là một thứ kỳ lạ." Trước kia, ông Trần có ý định muốn vun cho cô và Trần Việt thành một đôi, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng kia, cô sẽ gặp ác mộng.
"Mợ chủ, cô chủ, có ngài Tiêu đến chơi, nói là cậu chủ hẹn ngài ấy đến." Thím Lưu dẫn một người đàn ông đi vào.
"Ngài Tiêu?" Giang Nhung cùng Trần Tiểu Bích đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.
"Bà Trần, đã lâu không gặp." Dáng người cao gầy của Tiêu Kình Hà từ ngoài phòng đi tới, mặt mỉm cười, vẫn giống dáng vẻ cẩu thả mấy tháng trước cô gặp.
"Chào ngài Tiêu!" Giang Nhung đứng lên lễ phép cười khách khí: "Thím Lưu, làm phiền thím đi lên lầu mời Trần Việt xuống!"
"Kỳ thật lần này tôi tới để gặp bà Trần cô, Minh Chí có ở đây hay không không quan trọng." Ánh mắt của Tiêu Kình Hà rơi vào cái bụng tròn vo của cô, cười nói: "Lần trước gặp bà Trần còn chưa nghe được tin tức tốt, thật không ngờ lần sau gặp lại, bụng của cô đã to đến như vậy. Thật đáng mừng."
Giang Nhung cười gật đầu đáp lại: "Cảm ơn ngài Tiêu."