CHƯƠNG 182: ANH EM NHẬN NHAU
"Ngài Tiêu, anh cũng biết bụng của chị dâu tôi đã lớn như vậy, anh đừng vọng tưởng có ý đồ với chị ấy." Trần Tiểu Bích nhảy ra chắn trước mặt Giang Nhung, cô không muốn để cho những người đàn ông khác nhìn chị dâu của mình lâu hơn dù là một chút.
Bình thường Trần Tiểu Bích luôn không thích Trần Việt vì cảm thấy anh trai không tốt chỗ này không tốt chỗ kia, cái này cũng quản cái kia cũng quản, nhưng cô vẫn giúp anh trai mình vào những lúc quan trọng.
Tiêu Kình Hà cười nói: "Đây không phải là Polaris sao? Anh nhớ năm ấy khi đi học ở nước Mỹ, em chỉ là một cô bé hơi cao tí tẹo mà thôi, mới mấy năm không gặp, em đã cao hơn xinh đẹp hơn rồi."
Khi Trần Việt lên đại học, Trần Tiểu Bích chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Lúc đó em ấy cực kỳ hoạt bát đáng yêu, không có chuyện gì đều thích đi theo bên cạnh Trần Việt cho nên Tiêu Kình Hà còn nhớ em ấy cũng không có gì lạ.
"Anh biết em à?" Trần Tiểu Bích nhìn chằm chằm vào Tiêu Kình Hà: "À, anh chính là người..."
Có một cái tên xuất hiện trong đầu cô, rõ ràng là sắp thốt ra được nhưng hết lần này tới lần khác không thể nghĩ ra rốt cuộc anh ta là ai.
"Jack Tiêu." Tiêu Kình Hà nhắc nhở.
"Hóa ra là anh, em nhớ ra rồi." Trần Tiểu Bích bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu: "Khi đó anh đã thích đoán suy nghĩ của người xung quanh, bây giờ còn đoán à?"
Tiêu Kình Hà cười nói: "Bây giờ đoán suy nghĩ người khác là công việc của anh, không đoán là không có cơm ăn nên còn phải tiếp tục đoán."
Giang Nhung thấy hai người họ trò chuyện sục sôi ngất trời nên không nói xen vào mà lặng lẽ quan sát Tiêu Kình Hà.
Nói thật thì cô cũng không ghét Tiêu Kình Hà và thậm chí có chút cảm giác thân thiết không thể giải thích được. Cô không muốn tiếp cận anh ta là vì anh ta đọc được suy nghĩ của người khác một cách quá triệt để, ở trước mặt anh ta gần như không có chút riêng tư nào.
Nếu không phải vì anh ta cung cấp đầu mối như thế qua câu nói cuối cho cô, có lẽ cô và anh ta cũng có thể trở thành bạn bè.
"Tổng giám đốc Trần, bọn tôi đã sắp xếp xong những việc anh giao."
Giang Nhung nghe thấy âm thanh bèn nhìn về phía nơi phát ra thì thấy Trần Việt mặc áo sơ mi xám quần đen dẫn Lục Diên và Hứa Huệ Nhi đi xuống lầu, bọn họ theo sau anh và còn đang nói chuyện công việc với anh.
Trần Việt gật đầu: "Được rồi, vậy các cô đi trước đi."
"Mộ Chi, đã lâu không gặp!" Tiêu Kình Hà lên tiếng chào hỏi Trần Việt trước.
"Đã lâu không gặp!" Trần Việt lạnh lùng gật đầu, anh vẫn có thói quen lạnh lùng trước mặt người ngoài.
Anh còn nói: "Thím Trần, phiền thím chuẩn bị một ít nước trà và bánh ngọt đưa đến phòng khách."
Tiêu Kình Hà nói: "Chúng ta là bạn cũ nhiều năm như vậy, không cần phiền toái vậy đâu. Vả lại cậu nên biết rằng tôi không thích ăn đồ ngọt."
" Giang Nhung thích ăn." Trần Việt trả lời rất trực tiếp để đối phương không cần nghĩ nhiều, không phải anh chuẩn bị cho anh ta mà là chuẩn bị cho vợ mình.
Tiêu Kình Hà: "..."
Quả nhiên Trần Minh Chí vẫn là đầu gỗ như trước.
"Mời qua bên này." Trần Việt dùng tay ra dấu xin mời rồi giơ tay vén tóc trên trán cô ra sau tai: "Em cũng cùng đi đi."
"Anh, em cũng đi." Trần Tiểu Bích cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị Trần Việt nhìn thoáng qua với ánh mắt lạnh lùng thì lập tức không nhấc nổi chân nữa, cô không cam lòng bĩu môi, bất mãn thầm nói: "Đồ keo kiệt, chị dâu và em bé đã an toàn mà còn giận người ta."
Bên trong phòng khách, thím Trần bưng bánh ngọt và nước uống lên, Trần Việt cầm lấy đũa kẹp một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng Giang Nhung: "Ăn một chút trước đi, đừng để đói bụng."
Tiêu Kình Hà nhìn Trần Việt trước mặt mà trợn to hai mắt, đây thật sự là Tần Mộ Chi mà anh quen biết sao?
Người đàn ông lạnh lùng lại có một mặt dịu dàng ân cần như thế, thật sự rất khó làm người ta tin tưởng.
Tiêu Kình Hà đang ngồi đối diện, Trần Việt lại làm thế khiến Giang Nhung hơi xấu hổ há miệng nói: "Em không đói bụng. Hai người có chuyện cần nói, em vẫn nên đi ra ngoài trước."
" Giang Nhung, em không cần ra ngoài, chuyện bọn anh nói có liên quan đến em." Người nói chuyện là Tiêu Kình Hà, lần này hắn không gọi là bà Trần nữa mà gọi thẳng tên Giang Nhung.
Giang Nhung cũng chú ý đến bèn nghi hoặc nhìn hắn: "Có liên quan đến tôi?"
Cô và Tiêu Kình Hà không có liên lạc riêng với nhau, anh ta nói chuyện có liên quan tới cô, chẳng lẽ là cô lại bị ốm mà cô không biết ư?
"Em đừng quá căng thẳng, có Minh Chí ở đây, anh cũng sẽ không ăn em đâu." Tiêu Kình Hà vẫn nói với giọng điệu cà lơ phất phơ tựa như sẽ không có chuyện gì có thể làm cho anh ta nghiêm túc đứng đắn.
Nhưng anh ta nói rất đúng, có Trần Việt ở đây, chẳng lẽ cô còn sợ anh ta ăn luôn cô hay sao? Sau khi nghĩ thế, Giang Nhung đặt tay vào lòng bàn tay của Trần Việt để anh nắm cô thật chặt.
Bất kể khi nào, chỉ cần có anh ở bên cạnh cô và nắm thật chặt tay cô, cô sẽ không còn sợ hãi.
"Những bánh ngọt này trông thật ngon, anh cũng rất muốn nếm thử." Tiêu Kình Hà hơi nhướng mày cười nói: " Giang Nhung, anh có thể nếm thử không?"
"Ngài Tiêu, mời anh." Thân là chủ lại để khách nói như thế, Giang Nhung cực kỳ xấu hổ.
Nhưng Trần Việt lại không thấy vậy chút nào, Tiêu Kình Hà cũng sẽ không cảm thấy như vậy. Anh đã quen biết Trần Việt nhiều năm nên cũng coi như hiểu rõ tính cách của Trần Việt, anh ta càng khách khí với bạn thì sẽ càng lạnh nhạt với bạn.
Tiêu Kình Hà cầm lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng và ăn nó, sau đó nói với vẻ mặt chê bai: "Cũng chỉ có con gái tụi em thích ăn đồ ngọt, thứ ngọt ngấy này thực sự không phù hợp với đàn ông bọn anh."
"Ngài Tiêu thích ăn gì thì nói một tiếng, buổi tối em tự mình xuống bếp nấu cho anh." Giang Nhung nói.
"Có thể ăn được đồ ăn do em gái ruột của mình làm thì không còn gì bằng." Tiêu Kình Hà trả lời.
"Ưh..." Giang Nhung không nói tiếp, coi như Tiêu Kình Hà chưa hề nói gì.
"Anh tên là Tiêu Kình Hà, là con trai cả của cha ruột Tiêu Viễn Phong của em và cũng là anh ruột của em." Tiêu Kình Hà đột nhiên thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ trước kia và vô cùng nghiêm túc nói.
"Cái... Cái gì?" Giang Nhung giật mình nhìn về phía Tiêu Kình Hà và thấy nét mặt của anh ta nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
Cô lại nhìn về phía Trần Việt, Trần Việt ôm cô và gật đầu với cô: "Những lời anh ta nói đều là thật."
"Em và anh ta..." Giang Nhung hết sức khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời.
Chuyện này đến quá đột ngột, Giang Nhung không có chút chuẩn bị về mặt tâm lý nên cứ ngơ ngác nhìn qua nhìn lại Tiêu Kình Hà và Trần Việt.
Từ sau khi biết mình không phải là con gái ruột của Giang Chính Thiên, Giang Nhung luôn nghĩ rốt cuộc cha mình là người nào? Trong nhà còn có những ai? Bọn họ trông ra sao?
Trong khoảng thời gian này cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa hề nghĩ đến việc mình đã gặp qua anh ruột vào năm trước.
Hơn nữa xem thái độ của Tiêu Kình Hà, anh ta cũng không bài xích cô, thậm chí còn chấp nhận thân phận của cô.
Mỗi lần nhìn thấy Trần Tiểu Bích bảo và Trần Việt, trong lòng Giang Nhung sẽ luôn nghĩ rằng nếu mình cũng có anh trai có thể cưng chiều mắng yêu mình thì thật sự là một chuyện tốt đẹp đến nhường nào.
Và bây giờ mộng đẹp đã thành sự thật, cô cũng không dám tin tưởng.