CHƯƠNG 297: NGƯỜI ĐÃ TÌM KIẾM MƯỜI MẤY NĂM.
Cậu Bùi dáng người cao lớn, đương nhiên thể trọng cơ thể cũng không hề nhẹ, một mình Trần Tiểu Bích chắc chắn sẽ khiêng không nổi anh ta, cho nên chỉ biết kêu Khôn đến giúp một tay.
Mà còn Khôn thì.
Nhắc đến Khôn là Trần Tiểu Bích liền có cảm giác muốn giết người.
Anh ta đi theo bảo vệ cô đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà vẫn cứ như khúc gỗ, kêu anh phụ khiêng người, thì anh chỉ cần khiêng người là được rồi, nói nhiều lời dư thừa quá để làm gì?
Vậy mà anh ta còn nói là do cô dạy, nói cái gì mà kiểu như dùng phương pháp như vậy để đưa người đang bị hôn mê đi là không đúng, lỡ như đối phương người ta báo cảnh sát, vậy thì họ…
Mới nghe đến đó, Trần Tiểu Bích đã không còn muốn nghe tiếp nữa, cô quyết định thay một vệ sĩ khác kiêm trợ lý, Khôn từ đâu đến, cô sẽ trả anh về lại nơi đó.
Báo cảnh sát?
Đã lớn như vậy rồi, những rắc rối do cô gây ra còn ít sao?
Nhưng mỗi lần gây chuyện, cảnh sát đều phải ngoan ngoãn đưa cô về nhà, vừa phải xin lỗi, vừa phải làm ra vẻ ngại ngùng, cảm giác như người làm sai là bọn họ mới đúng.
Phải tốn rất nhiều công sức, cưới cùng Trần Tiểu Bích cũng thành công đưa Cậu Bùi-người có biệt danh là người thứ ba không nên đụng đến tại Giang Bắc đến khu hẻo lánh ở ngoài thành, cô coi Cậu Bùi như cái đầu Heo mà vừa đánh vừa đạp.
Đã đánh thành như vậy, Trần Tiểu Bích vẫn chưa hả dạ, cô còn kêu a Khôn lấy viết cho cô, cô cầm viết viết lên gương mặt bị sưng húp của anh hàng chữ: Đồ chết tiệt, cô của mày mới là người thứ ba không nên đụng đến ở Giang Bắc.
Xong hết mọi việc, Trần Tiểu Bích sảng khoái lắc đầu xõa tóc, nói lớn: “Khôn, lái xe về thôi. Để tên heo này ngủ lại đây một đêm.”
Khôn do dự: “Polaris, như vậy có nên không? Lỡ như…”
Trần Tiểu Bích giơ chân lên đá vào Khôn: “Câm miệng! Hôm nay anh mà còn lên tiếng nói với tôi một câu nữa, tôi sẽ lập tức đuổi việc anh.”
Khôn che miệng, không dám hé răng nói một chữ nào nữa, chỉ dám ngoan ngoãn lái xe chở Trần Tiểu Bích rời đi.
Đang hớn hở đắc ý, nhưng Trần Tiểu Bích không hề biết rằng, khi xe cô vừa mới rời khỏi, người đàn ông bị hôn mê đó lập tức mở mắt, anh ta nhanh chóng ngồi dậy, vừa vỗ tay, lập tức có người từ đâu xuất hiện đến bên cạnh: “Cậu Bùi, cậu không sao chứ?”
“Cái kiểu đánh như mèo vờn của cô ta chưa đủ để làm tao bị thương đâu.” Cậu Bùi vừa nói vừa phủi lớp cát bụi dính trên người, rồi lại nói tiếp: “Chuyện này không có lệnh của tao, không ai được phép loan tin ra ngoài.”
Đã tìm kiếm mười mấy năm, đã đi qua rất nhiều nước, nhận lầm không biết bao nhiêu người, lần này tìm được đúng người, đến cả anh ta cũng có chút không dám tin đây là sự thật.
Sở dĩ điều tra đến Trần Tiểu Bích là do có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mà cũng không thể coi là ngoài ý muốn, là anh ta vô tình nhìn thấy cô trên chương trình lễ trao giải nào đó trên tivi, nhìn thấy gương mặt có nét rất quen thuộc của cô, ngay lập tức liền nghĩ đến cô có thể chính là người anh ta đang tìm kiếm.
Ông già nhà họ Trần vì muốn che giấu thân phận của cô, nên dùng hết lớp này đến lớp khác để giữ bí mật, anh phải tốn hai năm thời gian mới có thể tháo từng lớp vỏ che đậy ra.
Người mà anh tìm kiếm mười mấy năm, cuối cùng cũng tìm ra được rồi, chuyện này khiến cho anh rất vui mừng và hưng phấn, cho nên chuyện để mặc cho cô trút giận thỏa đáng thì cũng đâu có sao.
Chỉ là nếu như anh tìm được cô, thì những người khác cũng sẽ tìm ra cô, cho nên anh càng phải khẩn trương gấp rút, tìm hiểu nốt những vấn đề còn lại, trả lại trong sạch cho ba mẹ cô, anh mới có thể chính thức công bố thân phận của Trần Tiểu Bích với công chúng.
Nhưng trước khi xử lý những việc này, anh cần phải đi gặp con gái ruột của Tiêu Vân Phương, Giang Nhung!
Sau khi trả thù xong, tâm trạng của Trần Tiểu Bích thoải mái hơn rất nhiều, trên đường về nhà, cô gọi điện cho Chiến Niệm Bắc khoe thành tích với anh.
“Chiến Niệm Bắc, cậu đoán xem vừa rồi cháu mới làm chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia có vẻ như không quan tâm đến.
“Chiến Niệm Bắc, cái người Cậu Bùi bữa đó bỏ thuốc cháu đó, hôm nay mời cháu đi uống cà phê, cháu đã nhận lời và đi gặp mặt.”
Người ở đầu dây bên kia vẫn không đếm xỉa đến cô.
Trần Tiểu Bích trề môi, lại nói: “Anh ta hẹn cháu uống cà phê, cháu bỏ thuốc vào ly cà phê của anh ta, cho anh ta hôn mê.”
Người ở đầu dây bên kia có tiếng thở dài vọng sang.
Chiến Niệm Bắc cuối cùng cũng có phản ứng rồi, Trần Tiểu Bích càng hứng khởi nói tiếp: “Cháu không chỉ bỏ thuốc cho anh ta hôn mê, cháu còn kéo anh ta ra ngoại thành, đập cho một trận tơi bời, đánh đến nỗi mẹ anh ta chưa chắc nhận ra.”
Người ở đầu dây bên kia lại không phản ứng, Trần Tiểu Bích bắt đầu nghi ngờ rốt cục anh có đang nghe cô nói hay không.
Trần Tiểu Bích hét lớn: “Chiến Niệm Bắc, tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu không trả lời một tiếng nào hết là sao?”
Hồi lâu, tiếng của Chiến Niệm Bắc mới vang lên: “Trần Tiểu Bích, cháu thường hay nói cháu đã lớn rồi phải không. Vậy thì xin cháu vui lòng hãy nhớ lấy, sau này nếu như có gây ra chuyện gì, thì tự mình giải quyết ổn thỏa dứt điểm, đừng cứ làm phiền anh cháu và tôi, đặc biệt là tôi.”
Chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong thì Chiến Niệm Bắc đã cúp máy, Trần Tiểu Bích bực tức lại quăng điện thoại của mình vào cửa kính xe.
Khôn nhìn Trần Tiểu Bích qua kính chiếu hậu, vốn định nói cái gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ giận dữ của cô nên cũng im lặng không dám nói gì.
Lúc này mà nói chuyện với Trần Tiểu Bích, không khác gì là tự mình kiếm chuyện, nên anh ta đã biết khôn không dám lên tiếng.
Trần Tiểu Bích càng tức giận hơn, hét: “Khôn, cả đến anh cũng không thèm để ý đến tôi sao?”
Người chủ này của anh ta quả thật là rất khó phục vụ, vừa rồi là cô cảnh cáo không cho anh nói chuyện với cô, giờ anh không lên tiếng, lại bị cô khiển trách.
Khôn uất ức nói: “Polaris, là cô không cho phép tôi nói chuyện mà.”
“Tôi không cho anh nói, thì anh không nói sao, anh ngoan ngoãn nghe lời từ khi nào vậy?” Trần Tiểu Bích cũng nhận thấy bản thân mình có phần quá đáng, nhưng lại không thể hạ người xin lỗi Khôn, nên càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng cô đành nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, cố ý không nhìn Khôn.
Sau khi yên tĩnh được một lúc, Trần Tiểu Bích đột nhiên nhớ lại những lời nói hôm nay Cậu Bùi nói với cô.
Ba mẹ ruột của cô là ai?
Vì sao bọn họ lại bỏ rơi cô?
Những năm gần đây, cô đã nói là sẽ không nghĩ đến họ nữa, nhưng thực tế thỉnh thoảng, cô vần nhớ đến, hoặc cũng có thể thực ra họ không thật sự muốn bỏ rơi cô, chắc họ có nỗi khổ hoặc lý do khó nói nào đó.
Nhưng lý do gì mà lại đến con gái mình cũng có thể bỏ rơi được?
Đối với Trần Tiểu Bích thì ngoại trừ cái chết, không có chuyện gì có thể khiến cho ba mẹ có thể bỏ rơi con của mình được.
Chẳng lẽ ba mẹ của cô là vì phải rời khỏi thế giới này, không thể tiếp tục chăm sóc nuôi dưỡng cô, nên mới để cô lại cho nhà họ Trần nuôi?
Cô được nhà họ Trần nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ, nên những ký ức trước đó của cô hầu như là không còn.
Cô không biết ba mẹ ruột của mình trông như thế nào, không biết nghề nghiệp của họ là gì, càng không biết lý do vì sao họ lại bỏ rơi cô.
Nhà họ Trần nhận nuôi và nuôi dưỡng cô khôn lớn, yêu thương cô, bản thân cô cũng trở thành một phần không thể thiếu của nhà họ Trần, nên đương nhiên cô sẽ biết nên thương yêu người nhà họ Trần của mình, đừng nghĩ đến ba mẹ ruột của mình nữa.
Nhưng hôm nay lại bị Cậu Bùi nhắc đến, sóng gió ẩn sâu trong lòng cô lại trỗi dậy, cô cũng chỉ là một con người bình thường, vẫn muốn biết ba mẹ ruột của mình là ai.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, ông nội, ba mẹ, bọn họ chưa bao giờ nhắc với cô về chuyện ba mẹ ruột của cô, đoán chắc là cũng không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
Cô nghĩ mình vẫn là đừng bị trúng kế của tên họ Bùi đó, đừng nghĩ đến chuyện ba mẹ ruột nữa, dồn công sức đi nghĩ cách theo đuổi Chiến Niệm Bắc mới là quan trọng.