CHƯƠNG 298: NHỚ LẠI TOÀN BỘ
Giang Nhung không ngờ đến Tiểu Nhung Nhung nhanh như vậy đã chấp nhận cô là mẹ mình, trong lòng cô có cảm giác gì đó giống như là thật mãn nguyện và ấm áp.
Buổi tối, cô và Trần Việt cùng nhau ru Tiểu Nhung Nhung đi vào giấc ngủ, buổi sáng thức dậy, vừa mở mắt đã có thể thấy Tiểu Nhung Nhung, nhấc đầu lên thì có thể nhìn thấy Trần Việt ngồi đọc báo bên cửa sổ, nghe tiếng biết cô tỉnh dậy, hành động đầu tiên của anh là ngước lên nhìn cô với nụ cười tươi trên mặt.
Cứ như vậy trong suốt một thời gian ngắn, cuộc sống rất bình yên, và cũng khiến cho con người cảm thấy rất yên tâm.
Mấy ngày nay, trong vô tình Giang Nhung có thể nhớ ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như là nhớ lại Lương Thu Ngân, nhớ lại hình ảnh lúc bọn cô cùng nhau đi học,cũng nhớ được sự phản bội của Cù Mạnh Chiến và Giang Hân, sau đó cùng với Lương Thu Ngân đến Giang Bắc.
Nhưng những chuyện sau khi đến Giang Bắc, trong đầu cô chỉ là một số hình ảnh rời rạc chắp nối, còn những chuyện khác cũng không nhớ thêm được nữa.
Cũng có thể lý do mà cô nhớ không ra là vì Trần Việt kể cho cô nghe rất nhiều, những gì anh kể đều dung hòa với ký ức của cô, đến nỗi bản thân cô cũng không phân biệt được rốt cuộc đâu là ký ức của cô, đâu là thông tin hấp thu từ người khác?
Nghĩ đến đây, Giang Nhung khẽ thở dài, Trần Việt không có ở nhà, Tiểu Nhung Nhung cũng không có ở nhà, trong những lúc như vậy cũng là lúc cô cảm thấy buồn chán nhất.
Và mỗi khi cô cảm thấy buồn chán, lựa chọn duy nhất của cô chính là ngồi trong phòng tranh, bôi bôi vẽ vẽ, thả hồn và mặc sức phát huy khả năng tưởng tượng của mình, đồng thời vẽ ra tác phẩm trong nội tâm cô.
Từ lúc biết mình là vợ của Trần Việt, là mẹ của Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung cũng không gấp gáp trong việc thiết kế lễ phục cho cả nhà ba người họ.
Trần Việt nói, hai người bọn họ không có cử hành hôn lễ, đợi đến khi cô nhớ hết mọi thứ đã qua, hoặc là đợi đến khi cô đồng ý, họ sẽ chuẩn bị hôn lễ cho mình.
Tuy rằng Trần Việt là chồng của cô, nhưng chuyện cử hành hôn lễ, Giang Nhung cho rằng đợi cô nhớ hết mọi thứ rồi mới tiến hành vẫn tốt hơn.
Kết hôn là chuyện rất thiêng liêng và lãng mạn, cô không muốn vì ký ức vỡ vụn không đầy đủ của mình mà khiến cho hôn lễ không được chuẩn bị chu đáo.
Nói như vậy cũng có nghĩa là phải đợi cô nhớ lại toàn bộ quá khứ của cô và Trần Việt, rồi đợi chính tay cô thiết kế lễ phục cho cả gia đình nhỏ của mình xong, mới suy nghĩ đến thời gian và địa điểm cử hành hôn lễ.
Đang lúc Giang Nhung đang thả hồn theo suy nghĩ của mình, Hương Tú vào báo: “Cô Giang, ông chủ đến rồi, muốn mời cô qua phòng khách.”
“Ông chủ?” Giang Nhung nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Là ông nội của Trần Việt sao?”
“Dạ, đúng. Chính là ông.” Hương Tú cung kính đáp.
Về ông nội của Trần Việt, Giang Nhung có nghe Trần Việt nhắc qua, nhưng không chi tiết lắm, ba năm trước Trần Việt trở về sau chuyến công tác, là ông nội của anh trao cho anh hủ tro cốt của cô.
Nhưng cô rõ ràng vẫn còn sống, ông nội Trần từ đâu có hũ tro cốt đó?
Chuyện này rõ ràng có vấn đề, chỉ là Giang Nhung vẫn chưa nhớ hết được toàn bộ ký ức của mình, nên nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Với ký ức hiện có của Giang Nhung, không có sự tồn tại của ông, nhưng khi nghe ông đến tìm cô, trong tim cô đề phòng theo bản năng, nhưng mà dù sao ông cũng là tiền bối, ông muốn gặp cô, cô cũng không có lý do để từ chối.
Giang Nhung gật gật đầu, nói với Hương Tú: “Tôi chuẩn bị chút rồi ra ngay.”
“Vâng.” Nghe xong, Hương Tú liền đi xuống.
Từ sau lần trước Trần Việt gọi toàn bộ người làm và quản gia đến thông báo, toàn bộ mọi người đối xử với cô khác hẳn, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, không ai dám chậm chạp lề mề với cô nữa.
Quản gia Hương Tú lại càng coi Giang Nhung như nữ chủ nhân, thái độ đối với cô không thua gì với Trần Việt.
Giang Nhung đại khái thu dọn qua loa, rồi vội vàng ra phòng khách, vừa bước vào phòng, cô đã nhìn thấy ông ngồi trên ghế sôfa ở phòng khách, đang cúi đầu trao đổi gì đó với trợ lý đứng bên cạnh ông.
Lưng của họ hướng ra cửa, cho nên không nhìn thấy Giang Nhung đi vào, Giang Nhung cũng chỉ nhìn thấy hình dáng của họ, không nhìn thấy khuôn mặt.
Giang Nhung đứng ở cửa lấy bình tĩnh, mím môi, đợi sau vài phút, mới nhấc bước chân đi về hướng của họ.
Trợ lý Hà đứng bên cạnh nghe tiếng bước chân của Giang Nhung, liền quay đầu lại nhìn Giang Nhung.
Giang Nhung đã nhìn thấy rõ gương mặt của trợ lý Hà, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, trong khoảnh khắc đó, Giang Nhung cảm tưởng như vừa bị sét đánh trúng giữa lúc trời quang mây tạnh, trong đầu cô dồn dập hiện về đủ loại đủ kiểu hình ảnh.
Là anh ta, chính là anh ta, chính là người đàn ông này, chính là gương mặt này, trong ba năm qua gương mặt này không hề thiếu vắng trong những cơn mơ của cô.
Trong những đêm khuya khi đắm chìm trong giấc mơ, anh ta vẫn với cặp mắt sắc lạnh đó, tay cầm ống tiêm lớn nhắm vào cô, tiêm vào người cô cái thứ dung dịch gì đó mà cô không biết.
Nhìn thấy khuôn mặt không ít lần xuất hiện trong mơ của mình, Giang Nhung cảm thấy hình như mình lại một lần nữa rơi vào cơn ác mộng không hồi kết.
Cơn lốc xoáy màu đen như muốn nuốt chửng lấy cô…
“Đừng, đừng qua đây, các người hãy buông tôi ra, buông tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy ông, ông đi ra…” Giang Nhung che lấy hai tai, vừa hét vừa kêu, cô đã không còn nhớ mình đang ở đâu.
Theo bản năng, nàng xoay người định chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị trợ lý Hà thoáng vụt người chặn đường Giang Nhung.
Anh ta vẫn giữ nụ cười đó: “Mợ chủ, không ngờ rằng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đừng, xin đừng làm thương con tôi.” Lúc này, dường như Giang Nhung lại trở lại về ngày hôm đó của ba năm trước, cô bị nhốt trong xe, kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không thưa, kêu Trần Việt, mà Trần Việt lại đang ở Tây bộ xa xôi.
Cô không làm được gì, chỉ biết trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt cho người tiêm thuốc vào người cô.
Cô còn nghe được người đàn ông này đang gọi điện cho ông cụ Trần…
Rồi sau đó, cô không còn biết gì nữa.
Đợi đến khi cô tỉnh hơn một chút, thì cô đã đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh ngắt, cô nhìn bác sỹ mổ bụng cô, mắt trừng trừng nhìn bọn họ mang Tiểu Nhung Nhung từ bụng cô ra và đưa đi.
Cô nghe thấy tiếng khóc của con, rất muốn rất muốn ôm lấy con, nhưng cổ họng cô không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể mắt trừng trừng nhìn họ đem con mình đi, rồi mơ hồ nghe được bọn họ nói mẹ của đứa bé đã qua đời.
Ngay giây phút đó, cô đã hiểu, ông cụ Trần muốn lấy mạng cô, chứ không chỉ là muốn cô rời xa Trần Việt.
Sau đó bác sỹ khâu lại vết mổ, trợ lý của ông cụ Trần lại cho người tiêm chất gì đó vào người cô, rồi sau đó nữa, cô lại tiếp tục hôn mê không biết gì.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, cô đã đang nằm ở bệnh viện nào đó ở MiLan, cô thậm chí còn không biết sao mình lại được đưa đến đây.
Sau khi cô tỉnh dậy, người bên cạnh cô chính là Giang Chính Thiên, lúc đó ông ôm lấy cô và khóc rất nhiều, rất lâu, và cứ lặp đi lặp lại câu nói lỡ như cô có chuyện gì thì làm sao ông sống nổi.
Tại thời điểm đó, cô đã không còn nhớ gì chuyện trước đó, toàn bộ chuyện quá khứ đều là Giang Chính Thiên nói cho cô biết.
Kể từ ngày hôm đó, cô đã không còn là Giang Nhung nữa, cô trở thành con rối dưới sự khống chế của Giang Chính Thiên, Giang Chính Thiên giả vờ dùng tình yêu vô bờ bến của mình để giữ cô bên mình, tự tiện bóp méo qua khứ của cô.