CHƯƠNG 359: NGƯỜI THÂN CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG
Giang Nhung cắn môi, siết chặt hai tay thành nắm đấm, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang cháy… Cô hận không thể ngay lập tức đi tìm kẻ đã ôm Tiểu Nhung Nhung đi, băm vằm những con người xấu xa độc ác đó thành trăm mảnh, để bọn chúng không thể tiếp tục làm người nữa.
“Giang Nhung…” Trần Việt ôm Giang Nhung đang run rẩy vào trong ngực mình, vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh sẽ đưa Tiểu Nhung Nhung bình an trở về bên cạnh em. Trước tiên em cứ trở về nhà đợi tin tức của anh đi.”
“Anh muốn đi tìm Tiểu Nhung Nhung sao? Vậy anh cho em đi cùng với anh.” Giang Nhung nắm lấy cánh tay của Trần Việt, cô nắm rất chặt giống như đang nắm lấy một ngọn cỏ cứu mạng, chỉ sợ Trần Việt sẽ bỏ cô lại.
Tiểu Nhung Nhung là bị người khác ôm đi khi đang ở bên cạnh cô, bây giờ không rõ tung tích, không biết những người kia đã làm gì với con bé, sao cô có thể yên tâm thoải mái trở về đợi tin tức chứ.
Trần Việt nhìn thấy dáng vẻ của Giang Nhung như hồn bay phách tán, trong lòng anh giống như có một dao đang khoét, vì để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc nào anh cũng phái người trông chừng Tiểu Nhung Nhung, tuyệt đối không ngờ rằng Tiểu Nhung Nhung lại bị người khác ôm đi ngay dưới mí mắt mình.
Đều do anh sơ ý không cố gắng bảo vệ cho tốt, cho nên Tiểu Nhung Nhung mới có thể bị kẻ khác ôm đi, mới làm cho Giang Nhung lo lắng sợ hãi.
Anh ôm Giang Nhung thật chặt vào lòng, gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi tìm Tiểu Nhung Nhung, cùng đưa con bé trở về nhà.”
“Vâng.” Giang Nhung tin tưởng chỉ cần có Trần Việt ở đây, chắc chắn Tiểu Nhung Nhung sẽ không sao, chắc chắn có thể nguyên vẹn trở về bên cạnh bọn họ.
Ở trên xe, Trần Việt lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lục Diên, trầm giọng nói: “Tư liệu mà tôi cần anh chuẩn bị đã có kết quả chưa? Nếu có kết quả rồi thì lập tức đưa tới chung cư Royal đi.”
Trần Tiểu Bích có một căn hộ trong chung cư Royal, lúc ở Giang Bắc cô sẽ không ở tại Nặc Viên, phần lớn thời gian đều ở chung cư Royal của mình.
Sống một mình, muốn làm gì thì làm, không ai chê cô lộn xộn, cũng không ai chê cô lôi thôi.
Lúc Trần Việt và Giang Nhung đi tới chung cư Royal, Lục Diên đã cầm tài liệu mà Trần Việt cần đứng đợi ở đó, nhìn thấy xe của Trần Việt tới, Lục Diên lập tức tiến lên đón: “Tổng giám đốc Trần, đã có kết quả rồi. Đúng như suy đoán của anh.”
“Được rồi.” Trần Việt nhận tập tài liệu, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao sừng sững ở phía trước một lát, toàn bộ tường ở bên ngoài đều được sơn màu vàng sang trọng, cho nên mới được gọi là chung cư Royal.
Sau khi đảo một vòng, Trần Việt thu hồi tầm mắt,nhìn sang Lục Diên rồi nói: “Anh ở khu này chờ tôi, để có chuyện gì cần tôi lúc nào cũng gọi được anh.”
“Vâng.” Lục Diên gật đầu, nhanh chóng lùi sang một bên.
Trần Việt nắm tay của Giang Nhung, đổi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cô: “Chúng ta đi tìm Tiểu Bích, lát nữa dẫn em ấy đến gặp người đó.”
Giang Nhung gật đầu không nói gì, Trần Việt đi tới đâu cô sẽ đi tới đó, cùng nhau đi tìm Tiểu Nhung Nhung của bọn họ trở về.
Lúc này đã là buổi chiều, thế nhưng Trần Tiểu Bích vẫn còn nằm ở trong chăn ngủ say như chết, ngủ đến khi trời tối mịt.
Ngày hôm qua, cậu Bùi mời cô ăn cơm, uống rượu cùng cô, cô không cẩn thận uống hơi nhiều, không nói đến chuyện cô nôn lên người cậu Bùi mà còn đánh người ta… Cuối cùng, cô thậm chí còn không biết mình trở về nhà bằng cách nào.
Tiếng chuông cửa vang lên rất lâu, thế nhưng Trần Tiểu Bích đang vùi đầu ngủ say ở trong phòng lại không nghe thấy, thực ra cô cũng có nghe thấy nhưng đầu cô quá khó chịu, quá buồn ngủ cho nên không để ý tới.
Ngủ, ngủ, tiếp tục ngủ… Trong đầu cô chỉ có một từ ngủ này, cô vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, đầu vẫn còn choáng váng nặng nề.
Cô không đi mở cửa thì tiếng chuông cửa đáng ghét cứ tiếp tục vang lên, không hề thông cảm cho việc sau khi uống rượu đầu cô khó chịu đến mức nào.
Không biết tiếng chuông cửa đáng ghét kia vang lên bao lâu, cuối cùng nó cũng dừng lại… Trần Tiểu Bích miễn cưỡng trở mình, tiếp tục vùi đầu vào ngủ.
Nhưng lần trở mình này Trần Tiểu Bích vẫn chưa nằm ngủ yên ổn, cô bỗng nghe thấy tiếng cưa điện, sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
“Đệch!” Cô tức giận bật ngồi dậy,kéo chiếc chăn điều hòa mỏng quấn quanh người ra, sau đó xông ra ngoài vừa đi vừa mắng: “Mấy người làm phản sao, dám tới phá nhà của bà đây. Bà đây sẽ đánh cho mấy người răng rơi đầy đất.”
Cô đang tức giận bừng bừng, hận không thể ném người đã xông vào nhà cô từ tầng 25 xuống, nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, vẻ hùng hổ trong nháy mắt biến mất.
Cô lập tức đổi thành nụ cười vui vẻ: “Anh, chị dâu, hóa ra là hai người à. Nếu hai anh chị tới tìm em thì nên gọi điện báo cho em trước chứ, để em sớm ra đón anh chị. Em cũng sẽ không xuất hiện với bộ dạng như thế này.”
Trần Việt lạnh lùng quét mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Đi thay quần áo đi, cùng anh đi ra ngoài ngay.”
“Bây giờ đầu của em rất choáng, vẫn còn muốn ngủ, không muốn đi đâu hết.”Trần Tiểu Bích vò mái tóc rối của mình, ngáp một tiếng, bộ dạng giống như muốn nói anh chị nhìn đi, em thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ.
“Anh cho em năm phút để chuẩn bị.” Giọng nói của Trần Việt lạnh đến mức giống như một tảng băng, Trần Tiểu Bích nghe mà tê cả da đầu, cô hiểu rõ, ngày hôm nay cô không thể không cùng anh ấy đi ra ngoài, không có cơ hội để thương lượng.
Cô nhìn Trần Việt ai oán, sau đó nhìn về phía Giang Nhung thầm nói: “Chị dâu, người đàn ông của chị quá vô lý quá bá đạo, chị phải chỉnh đốn anh ấy đi, đừng để anh ấy lúc nào cũng bắt nạt người khác.”
Lúc trước, khi cô nói xong những lời này, chắc chắn chị dâu vừa dễ thương vừa phóng khoáng của cô sẽ thay cô chỉnh đốn anh trai tảng băng này, nhưng hôm nay sắc mặt của chị dâu có chút khó coi, cũng không để ý đến cô.
Aizz…
Trần Tiểu Bích thở dài, ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo, cô còn chưa kịp rửa mặt đã bị anh trai đầu gỗ của cô kéo đi rồi.
Tốt xấu gì cô cũng là một nữ nghệ sỹ nổi tiếng toàn quốc, nếu để cho fan hâm mộ nhìn thấy bộ dạng này của cô, vậy thì hình tượng nữ thần lạnh lùng trong lòng bọn họ chắc chắn sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt.
Cô vừa mới lên xe, còn chưa kịp ngồi vững đã bị anh trai tảng băng ném cho một tập tài liệu, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Em xem trước đi, xem xong rồi có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”
“Đây là gì vậy?” Trần Tiểu Bích không hề muốn đọc những chữ này, vừa nhìn đã bó tay toàn tập rồi.
Nhưng cô lại anh trai tảng băng phóng cho một ánh mắt lạnh lùng, làm cho cô lạnh đến mức không thể không rùng mình, nhanh chóng ngoan ngoãn mở tập tài liệu ra.
Tên tập tài liệu là kết quả xét nghiệm DNA, người làm xét nghiệm chính là Trần Tiểu Bích và Thẩm Văn Tuyên.
Tên Trần Tiểu Bích chắc chắn chính là cô rồi, vậy thì Thẩm Văn Tuyên này là ai?Cô không hề quen biết, tại sao có thể đối chiếu DNA với người ta chứ?
Đối chiếu bản so sánh DNA, điều đã làm cho Trần Tiểu Bích phải giật mình chính là kết quả, kết quả xét nghiệm đã chứng minh, cô thật sự có quan hệ huyết thống với người có tên là Thẩm Văn Tuyên.
Từ nhỏ cô đã được nhà họ Trần nuôi dưỡng, người nhà họ Trần còn đối xử với cô tốt hơn con đẻ của mình, có một dạo, thậm chí Trần Tiểu Bích còn nghĩ rằng cô là con đẻ ba mẹ nuôi sinh ra, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới việc đi tìm người đã bỏ rơi cô năm đó.
Nhưng bây giờ… dưới tình huống cô không hề có sự chuẩn bị, anh trai đầu gỗ lại ném cho cô một bản báo cáo xét nghiệm DNA, chứng minh cô có quan hệ huyết thống với người nào đó.
Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Bích mới tìm được giọng nói từ trong nỗi khiếp sợ của mình, nói lắp bắp: “Anh, anh đưa thứ này cho em để làm gì? Thẩm Văn Tuyên này là ai vậy?”