CHƯƠNG 360: SAO CÓ THỂ BỊ GIẢ MẠO
Thẩm Văn Tuyên này là ai, Trần Tiểu Bích không hề quan tâm, điều cô quan tâm là tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người có quan hệ huyết thống với cô chứ.
Cô càng hy vọng anh trai đầu gỗ nói cho cô biết, đây chỉ là một trò đùa.
Trần Tiểu Bích cô là cô nhi bị ba mẹ vứt bỏ, được nhà họ Trần nhận nuôi, cô chính là con của nhà họ Trần, không ai có thể cướp cô đi được.
Nhưng cô anh trai đầu gỗ không nói với cô đây là một trò đùa, mà dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói với cô: “Thẩm Văn Tuyên chính là người mà anh muốn đưa em đi gặp, chính là người mà chúng ta vẫn luôn miệng gọi là ông nội trong hai mươi mấy năm qua.”
“Thẩm Văn Tuyên? Ông nội? Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì, em nghe không hiểu.” Trần Tiểu Bích nghe đến hồ đồ luôn rồi, kinh ngạc đến mức đầu cũng vang lên tiếng ong ong.
Sau khi hỏi vấn đề này, Trần Tiểu Bích phát hiện vẻ mặt anh trai đầu gỗ càng thêm u ám, giống như Tu La xuất hiện mang theo ý lạnh dọa người.
Cô lớn như vậy vẫn thường chọc anh tức giận, có lúc anh cũng sẽ tức giận, thế nhưng mỗi lần như vậy, anh đều mang theo vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.
Còn hôm nay, cô chỉ nhìn thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh trai đầu gỗ, giống như đối với anh mà nói, cô chỉ một người xa lạ không có quan hệ gì với anh.
Anh trai đầu gỗ không nói gì nữa, chỉ đưa cho cô một tập tài liệu khác, để cô tự xem.
Lần này, lúc mở tập tài liệu, tay của Trần Tiểu Bích giống như nặng ngàn cân, rõ ràng chỉ cần hơi cử động ngón tay là có thể mở được tập tài liệu, thế nhưng cô phải mất rất nhiều thời gian mới có thể mở ra.
Lúc tay cô mở tập tài liệu thì hơi run lên, lo lắng sẽ đọc được nội dung mình không muốn đọc, lo lắng bản thân không chịu đựng được.
Nhưng không ai cho cô con lựa chọn con đường thứ hai, cô phải đối mặt với sự thật mà mình không thể nào tiếp thu, không thể nào chấp nhận được.
Quả nhiên, nội dung của tập tài liệu lần thứ hai đã thay đổi nhận thức của Trần Tiểu Bích, người mà bọn họ vẫn luôn gọi là ông nội lại không phải là ông nội, mà là bị một người đàn ông tên là Thẩm Văn Tuyên giả mạo.
Ông nội chính là trưởng tộc nhà họ Trần, là người sáng lập ra Thịnh Thiên mà người người kính nể, mặc dù ông đã lui về phía sau nhiều năm như vậy, thế nhưng uy danh trong giới kinh doanh vẫn không hề nhỏ.
Người tên là Thẩm Văn Tuyên muốn thay thế được ông cụ Trần, chí ít phải có khuôn mặt giống như ông cụ Trần, nếu không thì không thể giả mạo được.
Trần Tiểu Bích không hiểu tại sao người tên là Thẩm Văn Tuyên có thể giả mạo ông cụ Trần thật một cách dễ dàng như vậy, đồng thời đến cho con cháu nhà họ Trần cũng không phát hiện ra.
Trần Tiểu Bích không biết làm thế nào để đọc xong tập tài liệu này…
Thẩm Văn Tuyên kia giả mạo ông cụ Trần là thật, Thẩm Văn Tuyên kia có quan hệ huyết thống với cô, như vậy chẳng phải là nói cô chính là con của kẻ xấu sao?
Cô căn bản không có tư cách làm con của nhà họ Trần, không có tư cách gọi ba mẹ Trần là ba mẹ, cũng không có tư cách gọi người đàn ông trước mặt là anh.
Lần đầu tiên Trần Tiểu Bích cảm thấy sinh mạng nặng nề đến như vậy… nặng đến mức làm cho cô không thể thở được, nặng đến mức làm cho cô không biết nên làm gì?
Bốn người ngồi trong chiếc xe đa dụng rộng rãi, có tài xế lái xe, có anh trai và chị dâu, bọn họ đều là những người cô rất thân thuộc.
Bọn họ đã từng là người thân của cô, nhưng vào lúc này, cô chỉ cảm thấy chính mình giống như một thằng hề…
“Anh…” Một chữ anh phát ra, Trần Tiểu Bích cắn chặt môi, nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Người thay thế ông cụ Trần lại có quan hệ huyết thống với cô, cô còn có tư cách gì để gọi Trần Việt là anh.Cô còn có tư cách gì để hưởng thụ tình thương yêu của bọn họ dành cho cô.
Trần Việt lạnh lùng nói: “Tiểu Nhung Nhung bị người của ông ta bắt đi, anh hy vọng em có thể thuyết phục ông ta giao Tiểu Nhung Nhung lại cho chúng ta.”
Việc giải cứu Tiểu Nhung Nhung không thể lấy cứng đối cứng với ông cụ, anh không thể lấy an toàn của Tiểu Nhung Nhung ra làm trò đùa, vì vậy chỉ có thể để cho Trần Tiểu Bích đi thuyết phục ông ta, đây chính là cách an toàn nhất mà Trần Việt có thể nghĩ ra.
Có lẽ làm như vậy sẽ rất tàn nhẫn với Trần Tiểu Bích, để cho cô ấy từ một cô nhóc vô tư đột nhiên đối mặt với biến cố như vậy, quả thật rất tàn nhẫn.
Thế nhưng cô đã là người trưởng thành rồi,có quyền được biết về thân thế của mình,cũng có thể gánh vác phần trách nhiệm mà mình nên gánh vác.
“Cái, cái gì?” Trần Tiểu Bích kinh ngạc đến mức suýt chút nữa là cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Ông ta vẫn luôn làm cho người khác cảm thấy mình là một ông nội rất hiền lành, vậy mà lại bắt Tiểu Nhung Nhung làm con tin, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Muốn diệt trừ toàn bộ người của nhà họ Trần sao?
Hay là muốn có được Thịnh Thiên của nhà họ Trần?
Bất kể là người nào, mặc kệ ông ta ôm mục đích gì, ông ta cũng không thể ra tay với một đứa bé chưa đầy bốn tuổi chứ.
Ngay lúc Trần Tiểu Bích run rẩy đến mức cả người đều lạnh băng, một bàn tay mềm mại ấm áp nắm lấy tay cô.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Tiểu Bích, mặc kệ Thẩm Văn Tuyên đã làm những gì, cũng không có liên quan gì với em. Hôm nay Trần Việt muốn nói cho em biết những chuyện này, chỉ là muốn để em biết chân tướng sự thật.Đồng thời cũng hy vọng em có thể giúp bọn anh đón Tiểu Nhung Nhung trở về.”
“Chị…” Trần Tiểu Bích vẫn chưa nói ra chữ dâu đã nghẹn ngào rồi.
Tính của cô sớm đã học theo tính cách hoang dã của Chiến Niệm Bắc,đã từng bị cấp dưới của Chiến Niệm Bắc đánh đến bị thương nặng nhưng cô không hề rơi một giọt nước mắt, vậy mà lúc này cô lại khóc như mưa.
Rõ ràng cô không muốn khóc, rõ ràng cô rất muốn nở nụ cười để đối mặt với mọi thứ chưa biết trước được ở tương lai, nhưng dường như nước mắt không phải của mình, làm thế nào cũng không thể khống chế được.
“Tiểu Bích, không sao cả, đừng sợ, em mãi mãi là người thân nhất của bọn chị.” Giang Nhung dang rộng hai tay ôm lấy Trần Tiểu Bích, vỗ lưng cô an ủi.
Cho dù Thẩm Văn Tuyên làm nhiều chuyện ác, dù là người có quan hệ huyết thống với Trần Tiểu Bích thì thế nào, Trần Tiểu Bích chưa từng làm chuyện tổn thương đến người khác, tội của Thẩm Văn Tuyên cứ để một mình ông ta gánh lấy là được, Trần Tiểu Bích vẫn là Trần Tiểu Bích, em ấy vẫn là con của nhà họ Trần.
Trần Tiểu Bích mạnh mẽ lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười.
Có thể bọn họ không biết, nếu bọn họ lạnh lùng nhìn cô, mặc kệ cô, coi cô là người xấu, có lẽ cô sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng bởi vì sự khoan dung của bọn họ, không chỉ không tính toán với cô, mà ngược lại còn an ủi cô… Đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu làm cho cô sụp đổ.
Còn người ông luôn yêu thương cô trong lòng bàn tay kia có phải là ông nội ruột của cô không?
Nếu đúng là như vậy, cô không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với ông?
Không mất bao nhiêu thời gian, xe của bọn họ đã an toàn đi đến nông trại mà ông cụ đang sinh sống.
Hôm qua Trần Tiểu Bích mới tới đây, hôm nay lại tới nữa, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nhưng suy nghĩ và tâm trạng của cô đã nảy sinh sự thay đổi đến long trời lở đất.
Hôm qua khi đi tới đây, cô còn mang tâm trạng vui vẻ đi thăm ông nội đã lớn tuổi, nhưng hôm nay khi tới đây, cô lại muốn chất vấn ông.
Cô muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc ông là ai?
Tại sao lại muốn giả mạo ông cụ Trần thật?
Rốt cuộc ông ta là gì của cô?
Nếu thật sự là người thân của cô, tại sao không sớm nhận cô, đưa cô trở về sống cùng người nhà của bọn họ.
Nếu ông ta thật sự yêu thương cô, có lẽ ông ta đã không làm những chuyện tàn nhẫn như vậy.