CHƯƠNG 420: CHỈ LÀ MUỐN HÔN ANH
Giang Nhung hít sâu một hơi, nói: “Chất độc HDR trong người anh ấy vẫn chưa được giải, chất độc đè lên dây thần kinh thị giác của anh ấy, dẫn đến việc anh ấy không nhìn thấy, nhưng vì không muốn người khác lo lắng, anh ấy bảo bác sĩ giấu mọi người.”
Nghe lời này của Giang Nhung, tính khí trước nay luôn tốt như Tiêu Kình Hà cũng tức đến mức nhảy dựng lên: “Cậu ta....Cái tên này cũng quá tùy hứng rồi, sự việc nghiêm trọng như vậy cũng giấu mọi người sao?”
Tức thì cũng tức, nhưng Tiêu Kình Hà cũng hiểu tại sao Trần Việt lại bảo bác sĩ giấu mọi người.
Từ trước đến nay Trần Việt luôn là trụ cột vững chắc trong nhà họ Trần, là nhân vật trung tâm của Thịnh Thiên, anh đã quen với việc gánh vác tất cả trách nhiệm.
Nếu như anh có việc gì, người nhà sẽ rất lo lắng, nhân viên cấp dưới cũng sẽ loạn, thế nên cách tốt nhất chính là giấu tất cả mọi người.
“Anh......” Giang Nhung nhìn Tiêu Kình Hà, dịu dàng gọi anh: “ Hiện giờ em muốn anh giúp em một chuyện.”
Tiêu Kình Hà vỗ ngực, một tay giữ vai cô, nói: “Chỉ cần có thể giúp được bọn em, đừng mọi là một chuyện, cho dù là một trăm một nghìn chuyện, anh cũng thành vấn đề.”
“Có một người có cách có thể khiến mắt Trần Việt sáng lại, nhưng người này chưa chắc đã nói cho chúng ta phương pháp, thế nên em muốn anh và em đi nói chuyện với cô ấy.” Tiêu Kình Hà vô cùng sảng khoái đồng ý, Giang Nhung cũng không khách sáo với anh.
Tiêu Kình Hà vội vàng hỏi: “Người đó là ai?”
Chuyện đàm phán tìm anh là tìm đúng người rồi.
Anh nghiên cứu tâm lí học bao nhiêu năm như vậy, sở trường chính là đoán tâm tư của người khác, trừ tâm tư của Trần Việt ra, anh cũng chưa từng gặp qua người nào khiến anh không đoán được.
Giang Nhung cắn cắn môi, từng chữ nặng nề nói: “Hứa Huệ Nhi.”
“Lại là cô ta!” Người phụ nữ đó, hai năm trước Giang Nhung mất, lúc Tiêu Kình Hà quen biết Trần Việt thường xuyên nhìn thấy cô ta.
Lúc đó, anh cảm thấy ánh mắt của cô ta có vấn đề, có điều nghĩ lại, người đàn ông ưu tú như Trần Việt, bên cạnh có người ngưỡng mộ anh cũng là bình thường.
Trần Việt đều không quan tâm, anh có rất nhiều việc, chỉ là không ngờ, Hứa Huệ Nhi đó lại hạ độc Trần Việt.
Giang Nhung gật đầu, nói: “Hứa Huệ Nhi vẫn luôn ghét em, chính xác hơn chính là ghét thân phận vợ của Trần Việt là em. Em và cô ta có vài lần xung đột, mỗi lần, cô ta đều hận đến mức muốn xé em. Em đi hỏi cô ta cách giải, em đoán cô ta sẽ không đưa cho em. Anh, anh trước đây gặp qua cô ta, anh có cách nào không?”
“Người phụ nữ đó miệng có chút kín kẽ, hơn nữa ngoài Minh Chí ra, cô ta dường như cũng không còn gì để quan tâm tới nữa, thế nên muốn cạy lời cô ta không muốn nói, không dễ dàng như thế.” Nghĩ đến Hứa Huệ Nhi người này vị chấp niệm mà trở nên điên cuồng, Tiêu Kình Hà cũng có chút đau đầu.
Nghe xong lời Tiêu Kình Hà nói, khuôn mặt tinh tế của Giang Nhung phút chốc trở nên u ám, cô nhẹ giọng nói: “Đến anh cũng không có cách?”
Tiêu Kình Hà ôm chặt cô, an ủi nói: “Đừng nản chí, còn có anh trai em ở đây mà. Đi thử đi, không thử ai biết có được hay không chứ?”
Giang Nhung mím môi cười: “Anh, cám ơn anh!”
Tiêu Kình Hà nói: Anh là anh của em.”
Giang Nhung lao vào lòng anh, cho anh một cái ôm thật lớn: “Hy vọng kiếp sau em vẫn có thể gặp được anh người anh trai tốt vậy.”
“Kiếp sau anh không muốn gặp phải em cô em gái nhiều chuyện đâu.” Miệng thì nói lời khó nghe, trong lòng Tiêu Kình Hà lại đang nghĩ, nếu thực sự có kiếp sau, bọn nhất định vẫn là anh em.
Giang Nhung nhấc đồng hồ nhìn thời gian, lại nói: “Hôm này trong nhà còn có người cần em chăm sóc, chúng ta ngày mai chín giờ sáng đi.”
“Được.” Tiêu Kình Hà gật đầu, đau lòng nhìn Giang Nhung: “Giang Nhung, chúng ta là anh em, là người thân ruột thịt, gặp chuyện thì tìm anh, đừng quên, em còn có người nhà.”
Giang Nhung gật mạng, nói: “Anh, em biết rồi. Có người anh trai như anh, có người nhà như anh, thực sự quá tốt.”
Tiêu Kình Hà xoa đầu cô: “Được rồi, đi làm việc của em đi. Anh còn có việc phải làm, về trước đây.”
“Được, vậy ngày mai em tìm anh.” Giang Nhung lại dặn dò anh một lần nữa: “Anh lúc rảnh rỗi nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào mới cạy được miệng Hứa Huệ Nhi.”
“Chúng ta học tâm lí, chú trọng nhất chính là dựa vào hoàn cảnh đưa ra cách giải quyết thích hợp, chuyện này em đừng đưa ra chủ ý.” Tiêu Kình Hà vẫy tay về phía cô: “Đi đây.”
Nhìn Tiêu Kình Hà càng đi càng xa, đến khi anh biết mất khỏi phạm vi tầm nhìn của cô, Giang Nhung mới thu lại ánh mắt.
Muốn cạy được miệng Hứa Huệ Nhi, cô đem tất cả thẻ bạc đặt cược lên người Tiêu Kình Hà, hi vọng anh có thể thắng lợi.
Chỉ cần tìm được phương pháp loại bỏ chất độc HDR, khiến mắt của Trần Việt nhanh chóng khỏi, viên đá đè trong lòng cô mới có thể hạ xuống được.
Giang Nhung trở về phòng, đụng phải quản gia Hương Tú, cô dừng bước hỏi: “Hương Tú, cơ thể của bà chủ thế nào rồi?”
Hương Tú khách sáo trả lời: “Có ông chủ bên cạnh bà ấy, đỡ hơn nhiều rồi. Mợ chủ, cô đừng lo lắng.”
“Ừ.” Giang Nhung gật đầu: “Vất vả cho cô rồi.”
Giang Nhung lên lầu, đến phòng làm việc của Trần Việt, gõ cửa, Trần Việt không có đáp lại, cô liền đẩy khe cửa, thò nửa cái đầu vào xem xét.
Trần Việt lại đang họp với người khác qua video, nghe thấy tiếng cô gõ cửa, anh đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cứ vào trước.”
Giang Nhung mở cửa đi vào, liền đứng ở cửa cũng không có tiến vào, không lên tiếng làm phiền anh.
Không bao lâu, Trần Việt liền kết thúc cuộc họp, ngầng đầu nhìn cô: “Ừm, có phải có chuyện gì giấu trong lòng?”
Anh nhìn không rõ biểu cảm của cô, không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh hiểu cô, hiểu đến mức chỉ qua hô hấp nặng nhẹ cũng đoán ra được biểu cảm của cô.
“Đúng. Là có chuyện giấu trong lòng.” Giang Nhung đi về phía anh, vừa đi đến bên cạnh anh, liền bị anh kéo vào trong lòng, anh đặt cô ngồi trên đùi anh.
“Á....” Giang Nhung bị dọa kêu lên một tiếng.
Trần Việt cười cô: “Là anh ôm em, cũng không phải người khác, như vậy cũng dọa được em.”
Giang Nhung lườm anh một cái: “Đổi lại là anh xem, có bị dọa không?”
Nụ cười của Trần Việt càng thêm sâu: “Vậy chúng ta đổi vị trí thử xem.”
Nhìn nụ cười của anh, nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh.
Bất giác, Giang Nhung vươn tay, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đặt môi lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh
Sự chủ động của cô, khiến Trần Việt hơi loạn nhịp, có điều chỉ có hai giây, Trần Việt liền cướp lại quyền chủ động.
Anh lùi lại phía sau, mở miệng, nghịch ngợm cắn môi dưới của cô, ác ý nhấp nhấp miệng, đột nhiên cười trầm: “Hôm nay là thời kì nguy hiểm của em, chúng ta không làm.”
Nghe lời này của Trần Việt, khuôn mặt của Giang Nhung phút chốc đỏ ửng.
Xấu xa, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ là muốn hôn anh, căn bản không có nghĩ đến cái khác.
Giang Nhung cuộn tròn nắm đấm đấm anh, nhưng lại bị anh bắt được đưa lên miệng hôn nhẹ một cái: “Thực sự nghĩ như vậy sao? Hửm?”