CHƯƠNG 421: CÙNG NGƯỜI MÌNH YÊU SỐNG ĐẾN BẠC ĐẦU
Âm thanh của Trần Việt vừa trầm vừa gợi cảm, mỗi một âm tiết có tiết tấu nhẹ nhàng gõ vào trái tim cô, cô đỏ mặt nói: “Trần Việt, anh rốt cuộc có biết xấu hổ không?”
Rõ ràng biết cô không có ý này, anh lại cố ý nói như vậy, nếu như không phải nể tình anh là người bị thương, cô khẳng định sẽ đánh anh.
“Cái gì mà lại không biết xấu hổ?” Trần Việt giọng nói rõ ràng, một mặt nghiêm túc nói: “Nếu như lúc này người phụ nữ ngồi ở lòng anh là người khác, vậy anh làm như vậy chính là không biết xấu hổ, nhưng người ngồi trong lòng anh lúc này là em, em là vợ anh, anh nói lời ân ái với vợ mình, sao có thể gọi là không biết xấu hổ?”
Giang Nhung: “.......”
Đối với anh, Giang Nhung thực sự phục sát đất.
Người đàn ông này rõ ràng biết cô nói không phải là không biết xấu hổ cái ý này, còn làm làm ra vẻ chính trực phản bác lại cô.
Thế nên thương nhân đều là người xảo quyệt, xem ra ngài Việt người lèo lái vương quốc thương nghiệp đây, bình thường nhìn có vẻ áo quần bảnh bao, tao nhã lịch sự, nhưng tính toán trong lòng còn nhiều đến vô số, cô làm sao là đối thủ của anh được.
Trần Việt sáp vào khuôn mặt của cô hôn trộm một cái, trầm thấp cười nói: “Không phản bác lại anh, vậy thì chứng tỏ em ngầm vừa nhận với anh rồi.”
Giang Nhung sờ khuôn mặt nóng rực, nói: “Đúng, ngài Trần nói đúng, anh là Tổng giám đốc, anh nói gì thì chính là như vậy đi.”
Trần Việt cười nói: “ Anh chỉ là nói đúng sự thật thôi.”
Giang Nhung dùng ánh mắt ai oán nhìn anh một cái: “Ngài Trần, mẹ anh không có dạy anh, lúc tranh luận với con gái nhất định phải thua, nếu không sẽ không có cô gái nào thích, một khi không chú ý sẽ độc thân đó.”
“Bà Trần, em là đang uy hiếp anh sao? “ Trần Việt ôm cô, lại bắt đầu nghiêm túc giảng đạo: “Chỉ cần một người đàn ông đủ ưu tú, tự nhiên sẽ có con gái thích. Một người đàn ông không đủ ưu tú, cho dù anh ta có nhường nhìn thế nào, những người phụ nữ đó cũng sẽ không thích anh ta.”
“Ngài Trần, anh là đang muốn nói với em, bởi vì anh quá ưu tú, không thiếu phụ nữ thích, thế nên anh có thể thắng em?” Giang Nhung thực sự muốn cãi nhau với anh, cô từ trước đến nay đều không biết trong lòng anh lại nghĩ như vậy.
Nghe ngữ khí của cô, Trần Việt cô đang nghiêm túc với anh, cười nhẹ nói: “Điều anh thực sự muốn nói với em là ngài Trần đã có bà Trần rồi, cả đời anh ấy chỉ cần một mình bà Trần, không cần phải làm vui lòng người phụ nữ khác.”
Giang Nhung vốn dĩ muốn phản bác lại lời của Trần Việt, lời đều đã chuẩn bị xong, nhưng câu cuối cùng anh nói lại khiến cô mềm lòng, cái gì cũng không đành lòng phản bác nữa.
Chính lúc cô còn đang ngây ngốc, đôi môi mỏng gợi cảm nóng rực dán lên cô, anh dùng phương thức của riêng mình nhẹ nhàng hôn cô, đưa cô đến thế giới chỉ có hai người.
Giang Nhung biết, điều anh muốn nói, thực ra cũng là điều cô muốn.... Chọn một thành phố sống quãng đời còn lại,cùng người mình thích sống đến bạc đầu.*
*Nghĩa là: hi vọng có thể gặp được một người cùng mình sống đến già, tìm được một thành phố có thể yên ổn sống cùng người mình thích. Tên một cuốn tiểu thuyết.
Anh và cô, đều là người mà đối phương cả đời này nhận định duy nhất.
.......
Chuyện Trần Tiểu Bích bị bắt cóc, cậu Bùi sau khi cô được cứu ra mới biết sự tình, hơn nữa còn là ông chủ nhỏ nói cho anh ta.
Nếu không phải ông chủ nói cho anh ta, có lẽ đám đàn em ngu ngốc của anh ta, vẫn còn canh chừng bên ngoài phòng trọ màu xám, mong Trần Tiểu Bích mau chóng về nhà, bọn họ cũng dễ báo cáo lại cho anh ta.
Trần Tiểu Bích ở bệnh viện, có Chiến Niệm Bắc canh chừng bên cạnh, bên ngoài bệnh việc còn có người của quân đội canh phòng, người không biết còn cho rằng người trong phòng bệnh là lãnh đạo cao cấp.
Cậu Bùi là người ngoài, đương nhiên chính là người rảnh rỗi:“Không có phận sự không được vào trong” thế nên trong thời gian Trần Tiểu Bích trọng thương chưa tỉnh, anh ta đến hai lần hai lần đều bị đuổi đi.
Sau khi tình hình của Trần Tiểu Bích có chuyển biến tốt, bảo vệ vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng tâm trạng của Chiến Niệm Bắc tốt hơn nhiều.
Tâm trạng của Chiến Niệm Bắc tốt rồi, cuộc sống của đám đàn em đương nhiên sẽ tốt hơn chút, vậy thì thái độ đối với mấy người “Người không có phận sự” cũng sẽ chuyển biến tốt.
Hai lần trước đến, cậu Bùi còn chưa mở miệng nói chuyện, liền bị đám người hung ác lôi ra ngoài, khiến anh chịu hết sự cơn tức trước nay chưa từng phải chịu.
Tình hình ngày hôm nay không giống, cậu Bùi đã thuận lợi nói chuyện với binh sĩ canh phòng: “Người anh em này, tôi quả thực là bạn của Trần Tiểu Bích, anh có thể thay tôi thông báo một tiếng, xem cô ấy có đồng ý gặp tôi không?”
Bảo vệ lắc đầu, ngữ khí cũng coi thân thiện: “Tôi nói người anh em ạ, không phải tôi không muốn thông báo giúp anh, mà là anh quá giống đàn ông.”
“Lời này của anh là sao?” Anh vốn dĩ đàn ông, đường đường chính chính, đàn ông bình thường, cái gì mà “Giống đàn ông”, lời này anh không thích nghe.
Cậu binh sĩ ghé sát cạnh cậu Bùi, nhỏ giọng nói: “Quân trưởng Chiến của chúng tôi vô cùng nhỏ nhen, hễ là đàn ông có khả năng uy hiếp đến vị trí của anh ấy trong lòng cô Trần, anh ấy đều không cho tiếp cận cô Trần.”
Lời này, cậu Bùi thích nghe.
Người đàn ông có thể uy hiếp Chiến Niệm Bắc, vậy Chiến Niệm Bắc gián tiếp thừa nhận Bùi Huyên Tri anh rất ưu tú, có thể uy hiếp đến vị trí của Chiến Niệm Bắc trong lòng Trần Tiểu Bích.
“Quân trưởng Chiến của các anh tuấn tú tao nhã, hiên ngang, tuổi còn trẻ đã lập được chiến công hiển hách, là Hoàng tử bạch mã trong lòng biết bao nhiêu cô gái, làm sao có thể dễ dàng uy hiếp đến vị trí của anh ấy trong lòng cô Trần.” Cậu Bùi cười híp mắt nói, đương nhiên trừ người ưu tú như anh ra.
“Muốn gặp Trần Tiểu Bích?”
Giọng của Chiến Niệm Bắc đột nhiên từ phía sau lưng bọn họ truyền tới, cậu lính canh chỉ cảm lấy sau lưng lạnh lẽo, đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chỉnh lại tư thế đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt hướng về phía trước.
Cậu Bùi quay đầu, nhìn Chiến Niệm Bắc, cười nói: “Quân trưởng Chiến đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp.”
Chiến Niệm Bắc nhìn cậu Bùi, ánh mắt nheo lại, nói: “Con mẹ nó anh ngốc ngếch, còn cho rằng ai cũng ngốc như anh à?”
Cậu Bùi còn cho rằng Chiến Niệm Bắc sẽ giả vờ khách sáo nói vài câu, ai biết cái tên Chiến Niệm Bắc này vừa mở miệng liền không có lời hay ho.
Cậu Bùi cũng là người nóng nảy, xưa giờ đều không phải là người để người để người khác ức hiếp, anh vẫn cười, nụ cười rất nhạt, ánh mắt lại tỏa ra ý lạnh: “Quân trưởng Chiến thẳng thắn như vậy, vậy tôi cũng không vòng vèo nữa, tôi chính là đến gặp vợ chưa cưới của tôi.”
“Ha....” Chiến Niệm Bắc cười lạnh không nói, tay ra ý mời: “Cậu Bùi muốn gặp vợ chưa cưới của anh ta, các cậu đưa anh ta đi gặp vợ chưa cưới của anh ta.”
Nghe lời dặn dò của Chiến Niệm Bắc, mấy tên canh gác lập tức vây lại, đem cậu Bùi vây lại thành một vòng tròn.
Cậu Bùi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chiến Niệm Bắc, muốn nổi giận, nhưng vẫn chú ý đây là địa bàn nhà người ta, nếu thực sự đánh nhau, một mình anh chắc chắn sẽ bị thiệt.
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Mời cậu Bùi ra ngoài, sau này ai mà để tôi nhìn thấy anh ta, tự mình cút đi chịu phạt.”
“Rõ.” Đám binh sĩ cường tráng nhất tề đáp lại.
“Chiến Niệm Bắc, bảo người của anh cút ra.”
Lúc bọn họ đồng loạt xông lên bao vậy cậu Bùi, một giọng nói nhẹ nhàng dứt khoát vang lên. Lúc giọng nói vang lên, Trần Tiểu Bích đã xuất hiện trước mắt mọi người.