CHƯƠNG 422 : MỘT LỜI KHÔNG HỢP LẠI CẮN NGƯỜI
Nghe được tiếng kêu của Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc không vui nhướng mày: "Trần Tiểu Bích, cháu cút về phòng nằm đi, chỗ này không có chuyện của cháu."
"Sao lại không có chuyện của cháu?" Trần Tiểu Bích xông tới che chở cho cậu Bùi giống như đang bảo vệ con, nhìn Chiến Niệm Bắc khiêu khích: "Cậu muốn động đến chồng chưa cưới của cháu, cậu nói xem chuyện này có liên quan đến cháu không?"
"Thằng nhóc này trở thành chồng chưa cưới của cháu từ bao giờ thế?" Sắc mặt Chiến Niệm Bắc trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu Bùi sau lưng Trần Tiểu Bích: "Thằng nhóc, lập tức cút ngay, đừng ở lại chỗ này khiến tôi thêm phiền nữa."
Không thể làm gì Trần Tiểu Bích còn đang bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, Chiến Niệm Bắc chuyển sang cảnh cáo cậu Bùi, để cho anh ta thông minh một chút, mẹ nó đừng không có việc gì cũng đến gây sự.
Trần Tiểu Bích cản ở trước người cậu Bùi, cảnh cáo: "Chiến Niệm Bắc, anh ấy là người của cháu. Con mẹ nó, cậu thử động đến một sợi tóc của anh ấy xem?"
Gân xanh trên trán Chiến Niệm Bắc giật giật, tức giận nói: "Bộ dạng thằng nhóc này nghèo kiết xác như vậy thì có chỗ nào xứng với cháu chứ? Mắt cháu cũng đâu phải có vấn đề? Cháu đừng hồ đồ nữa, quay trở về nằm nghỉ đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi xử lý."
"Mắt cháu đúng là có vấn đề nhưng đấy là trước kia. Còn bây giờ... mắt cháu rất tốt, nhìn người vừa nhìn một cái đã chuẩn." Trần Tiểu Bích không muốn đôi co cùng Chiến Niệm Bắc nữa, liền kéo cậu Bùi đi về phía phòng bệnh.
Cậu Bùi quay đầu lại, ném cho Chiến Niệm Bắc một ánh mắt khiêu khích, giống như đang nói: Chiến Niệm Bắc, anh thấy chưa? Cô ấy vừa nói tôi là chồng chưa cưới của cô ấy đấy.
Gương mặt Chiến Niệm Bắc tức giận đến tái nhợt, lại chẳng còn cách nào với Trần Tiểu Bích. Ai bảo trước kia anh ta cứ suốt ngày bảo cô đi tìm bạn trai.
Bây giờ cô đã nghe lời anh ta mà đi tìm một người bạn trai, hơn nữa người bạn trai còn chủ động tìm tới cửa, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy...?
Binh sĩ đứng sau anh ta nói: "Quân trưởng, có cần chúng tôi đi vào lôi tên họ Bùi đó ra không?"
Chiến Niệm Bắc đảo mắt qua, tức giận nói: "Qua đi! Các cậu có giỏi đi lôi ra cho tôi xem nào! Mỗi người bảo các cậu chú ý, các cậu đều không chú ý, tất cả không có việc gì lại đi tìm chuyện cho tôi thôi!"
Lúc này, nếu lôi tên họ Bùi đó ra, Trần Tiểu Bích nhất định sẽ liều mạng với anh ta. Vết thương của cô còn chưa khỏi, anh ta đâu dám trêu chọc cô.
Trong phòng bệnh, bầu không khí khác hẳn với vẻ sặc mùi khói đạn lúc nãy, bây giờ trông ấm áp lại tốt đẹp.
Trần Tiểu Bích nằm dựa người trên giường bệnh, cậu Bùi ngồi bên cạnh giường cô, vừa gọt hoa quả vừa nói: "Tiểu Bích, chờ vết thương của em khỏi rồi chúng ta cùng quay trở về nước A đi."
Trần Tiểu Bích há miệng ăn hoa quả do cậu Bùi đút, khẽ gật đầu mơ hồ nói: "Em nghe theo anh hết. Anh nói làm gì thì làm vậy đi."
Cậu Bùi đưa tay ra xoa đầu cô: "Tốt. Vậy em cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Những thứ khác để anh đi chuẩn bị, chờ vết thương của em khỏi rồi ra viện, chúng ta sẽ cùng trở về nước mình."
Trần Tiểu Bích nhìn anh cười ngọt ngào: "Anh yêu, tuy em sinh ra ở nước A nhưng chưa từng sống ở đó, em lo sau này sống không quen."
Cậu Bùi vỗ ngực một cái, cam đoan nói với cô: "Yên tâm đi, có anh rồi. Anh sẽ từ từ dạy em, em không cần lo lắng."
Trần Tiểu Bích cười nói: "Ừ. Có anh ở đây, em không cần phải lo lắng gì cả."
Trên chiếc ghế sofa nghỉ ngơi đối diện giường bệnh, Chiến Niệm Bắc đi tới và ngồi ở trên ghế sofa, hai mắt lạnh lùng hung hãn nhìn chăm chú bọn họ, vẫn làm như không có việc gì, gọi điện thoại cho người khác: "Là tôi, Chiến Niệm Bắc, hôm nào hẹn mấy anh em ra đánh CS người thật đi. Lâu rồi tôi không sờ vào súng, đám ranh con còn cho rằng mấy anh đây đang ăn chay."
Chiến Niệm Bắc nói vậy là muốn để cho cậu Bùi nghe, làm cho anh ta hiểu rõ mình ở trên địa bàn của ai. Một khi không có Trần Tiểu Bích che chở cho anh ta, Chiến Niệm Bắc chắc chắn sẽ cho anh ta chuốc lấy hậu quả.
Nhưng Trần Tiểu Bích và cậu Bùi đang trò chuyện vô cùng thân mật, từ đầu đến cuối hai người dường như đều không để ý đến Chiến Niệm Bắc đi vào.
Cậu Bùi âu yếm nói: "Tiểu Bích, anh đã gọi điện cho ba mẹ anh rồi. Bọn họ nghe anh nói đã tìm được em thì vô cùng vui mừng. Nếu không phải anh ngăn cản, bọn họ chắc hẳn đã bay qua đây thăm em rồi."
"Anh cảm ơn bác trai, bác gái thay em. Chờ em lành vết lương sẽ cùng anh quay về thăm bọn họ." Trần Tiểu Bích nói xong còn nhìn cậu Bùi với ánh mắt nũng nịu.
"Tiểu Bích..."
"Có chuyện gì?"
"Anh có thể hôn em được không?"
Trần Tiểu Bích thẹn thùng gật đầu và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Được Trần Tiểu Bích đồng ý, cậu Bùi giơ tay ra giữ lấy thắt lưng của cô, cúi người muốn hôn cô.
Xem cuộc vui đến đây, nếu Chiến Niệm Bắc còn có thể chịu đựng được thì anh ta đã không phải là Chiến Niệm Bắc nữa.
Anh ta đứng phắt dậy, giống như một cơn gió xông tới chỗ hai người Trần Tiểu Bích, đưa tay kéo mạnh cậu Bùi ra phía sau: "Con mẹ nó, hai người coi ông đây chết rồi sao?"
"Chiến Niệm Bắc, cậu vào từ lúc nào vậy?" Trần Tiểu Bích chớp chớp mắt mấy cái, ánh mắt trong suốt lại vô tội giống như bọn họ thật sự không phát hiện ra Chiến Niệm Bắc ngồi ở bên cạnh.
"Chiến Niệm Bắc, anh còn có sở thích đi nhìn lén chuyện tốt của người khác sao?" Cậu Bùi bày ra vẻ mặt ti tiện lại rất gợi đòn nói.
"Họ Bùi, mẹ nó, cậu đừng giở trò này với ông đây." Chiến Niệm Bắc nổi giận gầm lên một tiếng: "Tiểu Trương, tiễn cậu Bùi một đoạn, để mắt tới cậu ta tốt một chút, lúc ra cửa tuyệt đối đừng để cậu ta bị xe đâm phải."
"Chiến Niệm Bắc, chúng ta cứ chờ xem. Núi không chuyển thì nước chuyển, một ngày nào đó, anh sẽ ngã ở trên tay tôi thôi." Tục ngữ có câu "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", lúc cậu Bùi ở Giang Bắc đã cảm nhận được sâu sắc điều này.
Nghĩ lại thân phận của anh ta ở nước A tuy còn kém hơn ông chủ cao quý của anh ta, nhưng anh ta cũng là con cháu hoàng gia, ai dám tùy ý chọc vào anh ta...
Nhưng ở Giang Bắc này, Chiến Niệm Bắc muốn đuổi người thì đuổi người, anh ta thật sự không có khả năng phản kháng.
Trần Tiểu Bích trơ mắt nhìn cậu Bùi bị bắt đi với tốc độ nhanh đến mức cô cũng không kịp phản ứng nữa. Cô đáng lẽ phải bảo vệ anh ta, nhưng đợi tới khi cô khôi phục lại tinh thần thì cậu Bùi đã bị người kéo đi rồi.
Kéo đi thì kéo đi, dù sao hai người bọn họ cũng đang diễn trò, mục đích đã đạt được, màn biểu diễn của nhân vật chính mới thực sự bắt đầu.
Trần Tiểu Bích vươn người một cái, cũng chẳng thèm nhìn Chiến Niệm Bắc: "Chiến Niệm Bắc, cậu cũng ra ngoài đi, cháu muốn nghỉ ngơi."
Sắc mặt Chiến Niệm Bắc thâm trầm ngồi xuống bên cạnh cô, cười nhạo nói: "Nghỉ ngơi à? Vừa nãy không phải còn để cho người ta hôn cháu sao? Còn chưa được hôn đã muốn nghỉ ngơi, cháu có thể ngủ được sao?"
"Cậu đã đuổi chồng chưa cưới của cháu đi rồi, không có ai chơi với cháu nữa, vậy cháu đành phải đi ngủ thôi. Ngủ rồi thì không cần phải suy nghĩ gì nữa."
Trần Tiểu Bích còn chưa nói xong đã bị Chiến Niệm Bắc giữ chặt lấy gáy, anh kéo mạnh cô về phía mình, cúi đầu hôn cô cuồng dã lại mãnh liệt....
Ôi, không....
Anh ta không phải đang hôn cô mà là đang cắn cô.
Sức lực của Chiến Niệm Bắc vốn rất lớn, cắn môi Trần Tiểu Bích một cái chẳng khác nào một con sư tử tức giận, hận không thể cắn vài cái rồi nuốt cô vào trong bụng.