Lấy Chồng Bạc Tỷ

chương 690: dỗ chơi trẻ nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Nhạc Nhung nhìn Quyền Nam Dương, chú ý đến mỗi một biến hóa biểu cảm nhỏ của anh, đây là hy vọng cuối cùng của cô.

Nếu như cô đem sợi dây cho anh xem, anh lại phủ nhận, vậy thì anh có lẽ thực sự không phải là anh Liệt của cô.

Quyền Nam Dương không có nói không biết, chính là cho Trần Nhạc Nhung hy vọng.

Trong quá trình chờ đợi, Trần Nhạc Nhung hồi hộp đến mức nuốt nước bọt, không tự chủ mà dựa vào gần anh ta một chút: “Ngài Tổng thống, sợi dây chuyền này là anh Liệt của tôi tặng tôi. Anh Liệt nói với tôi, đợi tôi lớn thì đem sợi dây này đến tìm anh ấy.”

Anh có thể do dự, không sao cả, cô lại cố gắng thêm một chút, nhắc lại những chuyện có lẽ đã quên, anh có thể sẽ nhớ ra.

“Cô ngốc, đây chỉ là một sợi dây chuyền bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Anh Liệt đó của cô để cô đem sợi dây chuyền này đi tìm anh ta, đó là lời người lớn lừa trẻ con, sao có thể xem là thật!” Cô đợi hơn nửa ngày, anh ta lại cho cô đáp án như vậy.

Thanh âm của anh vô cùng bình tĩnh, không có một chút lên xuống, dường như đang nói đến một chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh vậy.

“Người lớn lừa trẻ con?” Trần Nhạc Nhung thu lại sợi dây chuyền, đeo lại lên cổ: “Người như anh vĩnh viễn không hiểu một lời hứa đối với trẻ nhỏ mà nói có ý vị gì.”

“Có lẽ vậy....Tôi không hiểu.” Tay anh nắm chặt thành quyền, trời biết anh tốn bao nhiêu sức lực mới có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy đem lời biết rõ sẽ làm tổn thương cô nói ra.

Trần Nhạc Nhung cắn môi, chắc chắn nói: “Có lẽ sẽ có người cảm thấy trẻ con cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhớ, những lời nói với chúng chỉ là trêu đùa, nhưng anh Liệt của tôi sẽ không.”

Những năm này, những lời liên quan như vậy Trần Nhạc Nhung nghe không ít, đến chính ba cô cũng nói với cô lời như vậy, nhưng cô vẫn tin tưởng anh Liệt không phải dỗ cô chơi.

“Nhóc con...”

“Không được phép gọi tôi như vậy.” Cô đã đủ mười tám tuổi rồi, đã là người lớn rồi, người nhà cô cũng sẽ không gọi cô nhóc con, anh dựa vào cái gì?

Anh thực sự cho rằng anh ta là anh Liệt của cô sao?

Trần Nhạc Nhung cắn môi, quay người muốn mở cửa xe, nhưng xe đang trong quá trình chạy cửa xe bị khóa chết, cô căn bản không thể mở được.

Cô vội đến mức đập vào bản sắt ngăn cách chỗ ngồi với tài xế: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Cô một khắc cũng không muốn ở cùng với người đàn ông lúc nào cũng đả kích cô đi tìm anh Liệt.

Ở lại thêm một gây cô có lẽ sẽ không khống chế được sự hỗn độn trong lòng, đánh anh ta mấy cái, đem anh ta đánh thành đầu lợn.

Tên khốn!

Sao có thể nói anh Liệt của mình như vậy!

“Trần Nhạc Nhung, đây không phải nhà của cô những người bên cạnh cũng không phải là người nhà của cô, không có ai sẽ nhẫn nhịn để cô quậy phá.” Anh ta nhìn cô, âm thanh lạnh lẽo nói.

“Đương nhiên, tôi quậy phá là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, cũng không cần anh nhẫn nhịn tôi. Bây giờ tôi muốn xuống xe, mong anh bảo người dừng xe thả tôi xuống.” Cũng như vậy, Trần Nhạc Nhung cũng nhìn anh ta, giọng nói lạnh lẽo đáp lại.

Quyền Nam Dương vươn tay ấn nút liên lạc bên cạnh chỗ ngồi, trầm giọng nói: “Dừng xe.”

Nghe lời dặn dò của anh, xe dường như lập tức giảm tốc độ, chầm chậm dừng lại, Trần Nhạc Nhung lườm anh một cái, mở cửa xe muốn đi xuống.

Nhưng vừa mới bước xuống, liền nhìn thấy xe của Trần Dận Trạch ở đằng sau xe họ không xa, tỏ rõ không bắt được cô về, anh ta tuyệt đối không từ bỏ.

Xuống xe chắc chắn sẽ bị Trần Dận Trạch cái tên chết não đó bắt về, cô lại không muốn ở lại một giây với người trên xe này.

Lần này, Trần Nhạc Nhung xuống xe cũng không được, quay về xe cũng không được, cô hận bản thân không thể tự mọc ra đôi cánh thiên sứ, đập đập hai cái liền bay mất.

Cắn môi nghĩ, so sánh giữa hai người, lần này Trần Nhạc Nhung lựa chọn xuống xe, thà bị Trần Dận Trạch bắt về, cũng không muốn nhìn khuôn mặt của người đàn ông này thêm nữa.

Sau khi đưa ra quyết định, Trần Nhạc Nhung nhấc chân muốn đi, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Nhà của Lâm Thiến Thiến ở đây. Cô ở nước A thời gian này ở lại nhà cô ấy, không được ở khách sạn.”

“Ha, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Dựa vào cái gì?” Người đàn ông này không những không phải là anh Liệt của cô, muốn ra lệnh cho cô, cửa cũng không có.

Nhưng, nhưng mà......không ở nhà của Lâm Thiến Thiến có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể bị Trần Dận Trạch bắt được, ngoài nhà của Lâm Thiến Thiến ra, Trần Nhạc Nhung thực sự không có lựa chọn khác rồi.

“Nhạc Nhung!” Lâm Thiến Thiến không biết từ đâu chui ra, xông đến ôm lấy Trần Nhạc Nhung: “Tớ lo lắng cậu không thèm để ý đến tớ, vẫn may cậy quay lại rồi.”

Nói rồi, cô ta phát hiện chiếc xe sau lưng Trần Nhạc Nhung, cửa xe vẫn chưa đóng, ngài Tổng thống đôi mắt sâu xa đang nhìn bọn họ.

Lâm Thiến Thiến ngại ngùng cười: “Anh Nam Dương, cám ơn anh đưa Nhạc Nhung về, sau này hai chúng em tuyệt đối sẽ không cãi nhau nữa.”

Nhà họ Lâm và nhà họ Quyền có quan hệ tốt, quan hệ Quyền Nam Dương và anh em nhà họ Lâm cũng cũng không tệ, Lâm Thiến Thiến lại cùng tuổi với Trần Nhạc Nhung, từ nhỏ đã theo anh trai thoáng qua trước mặt Quyền Nam Dương, thế nên anh tự nhiên cũng xem cô như em gái nhỏ, bình thường cô đều gọi anh một tiếng anh.

“Ừ.” Quyền Nam Dương gật đầu: “Bọn em về trước đi.”

“Được. Bọn em về trước đây.” Lâm Thiến Thiến kéo Trần Nhạc Nhung liền chạy, lo lắng chạy chậm, dường như sẽ bị sói tha mất vậy.

Mắt tiễn bọn họ an toàn về nhà họ Lâm, Quyền Nam Dương lại nói: “Lâm Thành Thiên, để bảo vệ nhà các anh trông nom tốt một chút. Chỉ cần cô ấy không muốn rời khỏi nước A, không cho phép bất cứ ai không theo ý muốn của cô ấy đưa cô ấy đi.”

“Rõ.” Lâm Thành Thiên cung kính đáp lại, lập tức gọi điện dặn dò.

Sau khi bọn họ rời đi, Quyền Nam Dương nhìn khu chung cư nhà họ Lâm ở nhìn rất lâu, mới bảo tài xế quay lại văn phòng Tổng thống.

Anh ta vừa mới quay về, Bùi Huyên Trí đầu đầy mồ hôi vội vàng ra đón, nhỏ giọng nói: “Cậu Ba, hôm nay là lễ nhậm chức của ngài, rất nhiều ánh mắt đang nhìn ngài. Lúc này ngài xảy ra một chút sai xót, đều có thể bị người khác tóm được đuôi, vậy thì những nỗ lực mấy năm nay của chúng ta đều công cốc rồi.”

Nếu như sớm biết con nhóc nhà họ Trần đó sẽ chạy đến nước A, anh ta nhất định sẽ tìm cách chặn lại, bởi vì đứa trẻ đó là huyệt tử duy nhất của ngài Tổng thống bọn họ.

Những năm này, để leo lên được vị trí này, Quyền Nam Dương bỏ ra rất nhiều nỗ lực, tuyệt đối không được để con nhóc kia phá hỏng.

“Người đều đến đông đủ rồi?” Quyền Nam Dương biết bản thân vừa rồi làm như vậy thiếu sót, nhưng anh không hối hận.

Anh đã mắc nợ Nhung Nhung quá nhiều, không thể nhìn Nhung Nhung của anh bị người khác ép làm những chuyện cô không muốn làm.

“Mọi người đều đợi ở phòng hội nghị rồi.” Tất cả mọi người đang đợi vị Tổng thống bọn họ thương lượng chuyện quốc gia đại sự, kí giả truyền thông đều đã có mặt....Vậy mà Tổng thống mới của bọn họ lại đi mất, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, hình ảnh anh ta bồi đắp mấy năm nay sẽ trong chớp mắt sụp đổ.

Quyền Nam Dương không có nói gì, dẫn đầu bước đến phòng hội nghị, Bùi Huyên Trí cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, hàng ngàn hàng vạn lời trong bụng cũng chỉ dành một mình nhẫn nhịn.

“Ngài Tổng thống.....” Trên đường, những giọng nói chào Quyền Nam Dương hết đợt này đến đợt khác, từng người cung cung kính kính.

Quyền Nam Dương gật đầu, đáp lại từng người, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười dịu dàng, diễn một vị Tổng thống tiêu chuẩn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio