Trần Nhạc Nhung nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm cổ tay của mình, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay của Tổng thống.
Anh rất chăm chú bôi thuốc cho cô, đồng thời lúc đó, cô còn nhìn thấy được vẻ “đau lòng” mơ hồ trên khuôn mặt anh.
Anh đường đường là một Tổng thống, hôm nay còn là lễ nhậm chức, vậy mà anh có thể cứu cô từ trong tay Trần Dận Trạch.
Anh không chỉ cứu cô, mà còn cho cô ngồi lên xe anh, đồng thời còn tự tay bôi thuốc cho cô, đích thân đưa cô trở về nhà họ Lâm, còn dùng giọng điệu ra lệnh, bảo cô ở lại nhà họ Lâm, không được phép đi ra ngoài thuê khách sạn.
Nghĩ đến những điều này, tim của Trần Nhạc Nhung lại sôi sục… Nếu như anh không phải anh Liệt, vậy tại sao đường đường một tổng thống như anh lại nhàn rỗi như vậy?
Mặc kệ người khác có tin hay không, còn cô sẽ không tin điều này.
Thế nhưng nếu như anh chính là anh Liệt, thì tại sao anh cứ năm lần bảy lượt phủ nhận chứ?
Trần Nhạc Nhung không nghĩ ra.
Cô gấp đến độ trở người, lăn qua lăn lại, cô cứ lặp đi lặp lại như vậy đến nửa tiếng, thế nhưng cô vẫn không biết mệt, tiếp tục lăn, gãi đầu suy nghĩ.
“Nhạc Nhung, cậu nói một chút đi, nếu cậu không nói gì chắc chắn sẽ rất khó chịu.” Lâm Thiến Thiến không dám tới quá gần, cô sợ Trần Nhạc Nhung sẽ nổi nóng mà đạp bay cô.
“Thiến Thiến!” Trần Nhạc Nhung ngồi dậy, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình: “Cậu vừa gọi ngài Tổng thống là anh Nam Dương, cậu quen anh ấy sao?”
Lâm Thiến Thiến gãi đầu: “Cũng không phải là rất quen, chỉ là anh ấy có mối quan hệ không tệ với nhà tớ. Năm năm trước, anh tớ chính thức được điều đến làm việc bên cạnh anh ấy, tớ lại không còn ba mẹ, có lẽ anh ấy cảm thấy tớ đáng thương cho nên đồng ý cho tớ gọi là anh Nam Dương.”
Tình cảm của Lâm Thiến Thiến đối với Nam Dương chủ yếu là sự ngưỡng mộ.
Ở trong lòng cô, Quyền Nam Dương giống như một thiên thần cao không thể với tới. Cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng như vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Thật ra Lâm Thiến Thiến hơi sợ Quyền Nam Dương, có nhiều lúc, rõ ràng cô nhìn thấy anh đang cười, thế nhưng cô vẫn không dám tới gần anh, mà luôn cảm thấy, thật ra dáng vẻ của anh không giống như đang thể hiện ra trước mặt mọi người.
“Thiến Thiến, cậu có anh trai yêu thương, cậu cũng rất xuất sắc, cậu không cần bất kỳ ai thương hại cậu cả, sau này không cho phép nói những lời hạ thấp mình như vậy.” Theo quan điểm của Trần Nhạc Nhung, mỗi người đều là những cá thể độc lập, đều có giá trị tồn tại của chính mình, không ai có thể thay thế được.
“Hi hi, Nhạc Nhung vẫn là cậu tốt với tớ nhất.” Lâm Thiến Thiến là một cô gái rất dễ hài lòng và biết ơn.
Lúc cô vừa mới tới New York, bởi vì cô là sinh viên chuyển trường, lại không thích nói chuyện, cho nên cô thường bị các bạn trong lớp xa lánh, chỉ có Trần Nhạc Nhung là tình nguyện chơi với cô.
Trần Nhạc Nhung chính là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường.
Cô luôn được người khác chú ý, không chỉ bởi vì cô là cô chủ tập đoàn Thịnh Thiên của nhà họ Trần, mà thành tích học tập của cô cũng rất xuất sắc, người khác phải mất đến ba bốn năm mới có thể học xong chương trình học, còn cô thì chỉ hơn hai năm.
Gia thế tốt, lại có ngoại hình xinh đẹp, chỉ số EQ lại cao, thành tích học tập cũng rất tốt, vậy thì không có lý do gì mà mọi người không tranh nhau đối tốt với cô.
Vì vậy trong trường học, mọi hành động của cô đều trở thành đối tượng được mọi người theo dõi, đương nhiên cô đối xử tốt với ai thì người đó cũng sẽ nổi tiếng theo cô.
Sau khi Lâm Thiến Thiến trở thành bạn của Trần Nhạc Nhung, ở trong trường không còn ai xa lánh cô ấy nữa, cô trở thành cầu nối để mọi người nịnh nọt Trần Nhạc Nhung.
Trong trường học có rất nhiều người vì muốn lấy lòng Trần Nhạc Nhung sẽ tìm mọi cách đưa một số quà có giá trị cho Lâm Thiến Thiến, rồi nhờ cô chuyển cho Trần Nhạc Nhung.
Lâm Thiến Thiến không dám nhận lung tung, thế nhưng Trần Nhạc Nhung lại bảo cô cứ nhận lấy, sau khi nhận xong thì đưa đến cho những đứa trẻ trong viện mồ côi.
Từ lúc đó, Lâm Thiến Thiến mới biết, hóa ra có một số người, một mặt có thể xấu xa như ác quỷ, mặt khác cũng có thể tốt đẹp giống như một thiên thần.
Còn cô thì tính cách yếu đuối, những chuyện trong cuộc đời mình đều do anh trai làm chủ, sau khi làm bạn với Trần Nhạc Nhung, đương nhiên cô cũng sẽ nghe theo lời của Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung nhìn Lâm Thiến Thiến: “Đừng đứng ở đây làm ra vẻ ngoan ngoãn. Cậu phải nhớ kỹ, người tốt với cậu nhất chính là anh trai cậu.”
“Anh trai của cậu cũng đối xử với cậu rất tốt.” Lâm Thiến Thiến cũng đã từng nhìn thấy Trần Dận Trạch, bình thường người đó không thích nói chuyện, thế nhưng lại đối xử rất tốt Trần Nhạc Nhung.
Cô không chỉ nhìn thấy Trần Dận Trạch, mà cô còn nhìn thấy em trai tám tuổi và ba mẹ của Trần Nhạc Nhung ở phía xa xa.
Cô không thể không nói, giá trị nhan sắc của nhà họ Trần thật sự quá xuất sắc rồi, tùy tiện chọn một người cũng đã đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.
“Đừng nhắc đến người đó trước mặt tớ nữa.” Trần Nhạc Nhung không hề muốn nói tới người đó, làm gì có anh trai nào biết rõ em gái mình muốn tìm bức ảnh đó, mà lại sớm tiêu hủy nó rồi.
Cô mím môi nói: “Cậu có thể thay tớ hỏi anh cậu một chút, khoảng 15 16 tuổi tân Tổng thống của các cậu có rời khỏi nước A không?”
Mặc dù Quyền Nam Dương không muốn thừa nhận, thế nhưng Trần Nhạc Nhung vẫn tin vào giác quan thứ sáu của mình, nếu không điều tra ra rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Những chuyện này không cần đi hỏi anh tớ, cậu hỏi tớ là được rồi. Tân Tổng thống của chúng tớ chính là con trai thứ ba của Tổng thống đời trước, vẫn luôn ở trong nước, anh ấy không thể ở bên ngoài lâu như vậy được.” Lâm Thiến Thiến nói vẻ rất chắc chắn, mặc dù những chuyện này cô ấy không tận mắt nhìn thấy, nhưng chưa từng nghe anh của mình nói qua.
“Không được, tớ phải xác nhận lại lần nữa.” Lần này, nếu như cô không thể chứng minh tân Tổng thống nước A chính là anh Liệt của cô, vậy thì cô sẽ chấp nhận.
“Nhạc Nhung, tớ có thể đi hỏi anh tớ, chỉ có điều cậu phải đồng ý với tớ, sau này chúng ta phải bình tĩnh, cậu không thể bỏ rơi tớ như ngày hôm nay.” Lâm Thiến Thiến chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nhạc Nhung, giống như cô ấy đã không khống chế được cảm xúc.
Cũng may ngài Tổng thống yêu dân như con, đích thân đưa Trần Nhạc Nhung trả lại cho cô, nếu không thì người làm chủ nhà như cô, thật sự không biết nên giải thích với người khác như thế nào.
Bởi vì ngài Tổng thống đột nhiên biến mất một tiếng, đương nhiên hội nghị cũng phải lùi lại một tiếng, vì vậy đến lúc kết thúc hội nghị trời đã khuya rồi.
Lúc Lâm Thành Thiên hết bận rộn trở về nhà, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hai cô nhóc đang ngồi bên bàn ăn trong phòng ăn, đầu của hai cô liên tục gật gù như gà mổ thóc, đã buồn ngủ như vậy rồi mà không chịu đi ngủ.
“Khụ!” Anh ho một tiếng, nhắc nhở hai cô gái.
Trần Nhạc Nhung và Lâm Thiến Thiến giật mình, cùng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thành Thiên.
Trần Nhạc Nhung vội vàng kéo áo của Lâm Thiến Thiến, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy, thế nhưng Lâm Thiến Thiến đang buồn ngủ, cho nên đã quên sạch những chuyện đã nói lúc nãy, hỏi một câu ngốc nghếch: “Nhạc Nhung, bụi bay vào mắt cậu sao?”
Trong lòng Trần Nhạc Nhung sụp đổ… Tục ngữ nói rất đúng, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Cô đã bị đồ ngốc Lâm Thiến Thiến này hãm hại không biết bao nhiêu lần rồi, sao cô có thể tin tưởng Lâm Thiến Thiến có thể giúp cô hoàn thành công việc này chứ?
Không phải Lâm Thiến Thiến hồ đồ, mà là Trần Nhạc Nhung cô vì nóng lòng tìm anh Liệt mà hồ đồ.