Sống gần ba mươi năm, đã nhiều lần Quyền Nam Dương đứng giữa ranh giới sống chết, mấy lần suýt chút nữa mất mạng, nhưng anh chưa từng sợ hãi.
Mà giờ đây, khi nghe cô bé này nói có thể tình cảm dành cho anh chỉ là cảm kích và ỷ lại, anh lại cảm thấy sợ hãi.
Nhắc tới cũng thật buồn cười.
Quyền Nam Dương sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được giáo dục làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
Năm đó, khi anh tuổi còn nhỏ, đã sớm luyện thành bản lĩnh dù núi sập trước mắt thì mặt cũng không biến sắc, nhưng mà hết lần này tới lần khác, chỉ cần cô bé này nói một câu đã có thể khiến một người sớm ngồi vị trí tổng thống một nước sợ hãi.
"Nhung Nhung... Em có biết anh Liệt thích em thế nào hay không?" Anh vuốt ve gương mặt phấn nộn của cô, thì thầm.
Chắc chắn cô không biết, không biết anh thích cô đến chừng nào, không biết cô quan trọng với anh cỡ nào.
Cô không chỉ là mặt trời bé nhỏ của anh, cô còn quan trọng hơn sinh mạng của anh, là bảo bối anh sẵn sàng dùng cả tính mạng để che chở.
Trước kia là thế, bây giờ cũng thế, sau này càng như thế.
Mấy năm nay, anh đang chờ Nhung Nhung từ từ trưởng thành, tình cảm của anh đối với cô đã thay đổi từng chút một.
Anh biết rõ, bây giờ tình cảm của anh đối với cô không còn đơn thuần là anh trai với em gái như trước nữa.
Anh muốn nhiều hơn thế.
Anh muốn nắm tay cô, cùng cô vượt qua mưa gió cuộc đời. Dù xảy ra bất kỳ việc gì, anh cũng sẽ không buông tay cô.
Anh muốn vĩnh viễn ở bên cô, cưới cô làm vợ, để cô làm "phu nhân Tổng thống" của nước A.
Trước kia, chính anh nói muốn ở bên cạnh cô, cùng cô từ từ lớn lên, nhưng anh đã thất hứa với cô.
Anh nợ cô, nợ cô mười bốn năm, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho mười bốn năm đó.
"Nhung Nhung..." Quyền Nam Dương lần nữa khẽ dịu dàng gọi tên Trần Nhạc Nhung, hai tiếng thốt lên đầy tình cảm, như phát ra từ đáy lòng anh.
Không đúng.
Không phải giống như.
Mà vốn chính là như vậy.
"Nhung Nhung!" Hai tiếng anh đặt tận đáy lòng, cô bé tên Nhung Nhung này chính là người anh hết lòng cưng chiều.
"Vâng." Trần Nhạc Nhung khẽ vâng một tiếng. Có thể do thời tiết quá lạnh, cô trùm chăn vô thức hướng tới gần chỗ có nguồn nhiệt, thư thái dựa lên người anh, yên tĩnh ngủ thiếp đi.
"Bé ngốc..." Nhìn dáng vẻ không hề phòng bị của cô, Quyền Nam Dương không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô: "Nhung Nhung, em bảo anh Liệt tin em thì anh Liệt sẽ tin em. Một tháng sau, anh Liệt lại đến đón em."
Anh dém chăn cho cô, sau khi xác nhận tất cả không có vấn đề gì mới vừa bước vừa quay đầu, cất bước rời khỏi nơi này.
A...
Còn chưa ra khỏi lều vải của cô, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi, sao ma lực của cô nhóc này lại lớn như vậy chứ?
Rốt cuộc từ lúc nào anh đã rơi vào trong thế giới ma pháp của cô?
Quyền Nam Dương cũng không hề biết ngay khi anh đứng dậy rời đi, Trần Nhạc Nhung đang nằm ngủ say trên giường chậm rãi mở mắt.
Cô lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Ánh trăng từ đỉnh lều vải chiếu xuống, soi sáng lều vải của họ, đồng thời cũng soi sáng bóng lưng cô đơn lúc rời đi của Quyền Nam Dương.
Thấy anh cô độc như vậy, Trần Nhạc Nhung rất đau lòng, cô rất muốn đuổi theo ôm lấy anh, chính miệng nói cho anh biết.... chỉ cần anh cần cô thì cô sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.
Nhưng cô không làm như thế, cô không thể tùy hứng, nghĩ gì làm đó. Đã tới khu vực xảy ra tai nạn, thì cô sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, có thể làm một chút việc vì anh cũng tốt.
"Anh Liệt, trước kia Nhung Nhung không biết anh thích Nhung Nhung bao nhiêu, nhưng hôm nay em đã biết rồi." Cô cắn môi, khẽ nói.
*
"Ngài Tổng thống..." Nhìn thấy rốt cuộc sau hai giờ một mình đến tìm cô bé nhà họ Trần, ngài tổng thống đã trở về, Lâm Thành Thiên vội đi lên nghênh đón.
"Bảo người phụ trách bên Hoa Tề điều một số tài chính và vật tư tới đây, tăng cường thêm cho việc xây dựng lại khu vực xảy ra tai nạn. Còn nữa, cậu hãy điều thêm mấy người trông coi, lần này nếu xảy ra việc ngoài ý muốn nữa thì các cậu tự mình giải quyết đi." Quyền Nam Dương vừa đi vừa nói, giọng điệu lạnh lùng bá đạo.
Lâm Thành Thiên theo sát phía sau anh, báo cáo tình hình: "Đã sắp xếp xong người bảo vệ cô Trần. Tôi sẽ lập tức thông báo cho phía Hoa Tề, để người phụ trách bên đó sắp xếp."
Công ty Hoa Tề là một xí nghiệp tập đoàn mới phát mấy năm gần đây, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, từ một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì, bây giờ đã phát triển thành xí nghiệp lớn số một số hai nước A.
Người phụ trách Hoa Tề hiện tại là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông ta cũng không phải là đại BOSS thật sự của Hoa Tề, ông ta chỉ thay người khác làm việc mà thôi.
Về phần đại BOSS thật sự của công ty Hoa Tề là ai, mấy năm nay rất nhiều người tò mò đi tìm hiểu tin tức, nhưng tin tức thu được lại ít đến đáng thương.
Tổng hợp tất cả tin tức liên quan tới thân phận đại BOSS của Hoa Tề cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận, hình như đại BOSS thực sự là một người đàn ông.
Thế giới này ngoài phụ nữ thì chính là đàn ông, thu được một kết luận như vậy chẳng bằng đừng kết luận còn hơn.
Có lẽ chính vì đại BOSS chân chính thần bí khó lường như vậy, hai năm nay người muốn tìm ra anh ta càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không có ai tìm ra tin tức.
Nhưng đại BOSS thần bí của Hoa Tề làm việc không hề thần bí.
Mấy năm nay, dù là bầu cử tổng thống hay là quốc gia gặp phải thiên tai lớn, kiểu gì Công ty Hoa Tề cũng sẽ đứng ra quyên tiền đầu tiên, rất được khen ngợi, danh tiếng càng ngày càng cao.
*
Hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ.
Thời tiết đẹp, tâm trạng mọi người vì thế cũng khá hơn.
Tối hôm qua, Trần Nhạc Nhung gần như cả đêm không ngủ, sáng nay lại dậy thật sớm. Dù mắt hơi có quầng thâm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô.
"Bình dấm nhỏ, cháu dậy sớm thế." Dì trung niên dậy sớm hơn chào hỏi cô. Lần trước khi tham gia cứu nạn đã từng gặp mặt, rất nhiều người đã quen nhau.
"Dì Mai, buổi sáng tốt lành." Trần Nhạc Nhung đưa một cái bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò cho dì Mai, còn nói "Dì Mai, Hùng nhà dì đâu?"
"Hùng nghe nói chị bình dấm nhỏ muốn làm giáo viên của nó, nên vừa mới ăn xong bát cháo đã chạy ngay tới phòng học dựng tạm rồi." Nhắc tới con mình, dì Mai cười vui vẻ: "Hùng nhà dì tám tuổi rồi, nhưng dì chưa từng thấy nó học tập nghiêm túc như thế bao giờ đâu."
"Có thể khiến Hùng thích học như thế, đó là vinh hạnh của cháu." Sáng sớm đã nghe được tin tức tốt như vậy, tâm trạng Trần Nhạc Nhung tốt hơn rất nhiều rồi.
Thánh nhân nói không hề sai, ngươi dùng ánh mắt gì nhìn thế giới này, thì thế giới này sẽ đáp lại bằng ánh mắt như vậy.
Cô cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp, những người ở đây vô cùng tốt bụng, thế là thế giới lập tức dùng ánh mặt trời rực rỡ để đáp lại cô, bà con lập tức dùng nụ cười rực rỡ để đáp lại cô.
Nên cô phải cố gắng hết sức để đáp lại ánh nắng thế giới dành cho cô, đáp lại sự chào đón nồng nhiệt của bà con.