Lớp học dựng tạm, thật ra là một lều vải khá rộng, vừa là lớp học vừa là lều vải lớn, đông người có vẻ hơi chen chúc, nhưng hôm nay những đứa trẻ không hề chán ghét, mà vô cùng háo hức.
Vừa đi đến ngoài lều, Trần Nhạc Nhung đã nghe thấy âm thanh huyên náo của bọn trẻ, âm thanh đó lớn đến mức gần như có thể lật ngược lều vải này.
"Bọn nhỏ thật hoạt bát." Nghe thấy âm thanh đầy sức sống của các bạn nhỏ phát ra từ bốn phía, Trần Nhạc Nhung nhếch môi mỉm cười.
Bọn trẻ tầm tuổi này nên như thế, đâu giống đứa bé đáng yêu trong nhà cô, rõ ràng cũng mới tám tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cư xử như ông cụ non.
Trần Nhạc Nhung bước vào phòng, có bạn nhỏ tinh mắt vừa liếc đã phát hiện ra, lập tức lớn tiếng nói: "Chị bình dấm nhỏ đã tới, mọi người hãy im lặng."
Gần như ngay lập tức, phòng học tạm thời cũng không rộng lắm yên tĩnh lặng ngắt như tờ, từng đôi mắt mở to nhìn giáo viên mới của chúng.
Dưới cái nhìn chăm chú của chúng, Trần Nhạc Nhung bước đến bục giảng phía trước, mỉm cười nói: "Các em, các em đừng câu nệ, muốn ầm ĩ như thế nào thì cứ ầm ĩ như thế đi."
Nên ầm ĩ thì cứ ầm ĩ?
Có lầm hay không, đây quả thật là lời một giáo viên đạt tiêu chuẩn có thể nói ra sao?
Tuổi bình quân của đám trẻ này khoảng tám chín tuổi, chúng là học sinh lớp ba, đều là những đứa bé hiểu chuyện.
Nghe giáo viên nói thế, ánh mắt của chúng mở lớn hơn.
Lời của cô giáo là nghiêm túc sao?
Thật sự chúng có thể muốn ồn ào thì ồn ào sao?
Không phải là cô giáo muốn kiểm điểm chúng đấy chứ?
Trong thời gian ngắn, đầu bọn trẻ đã quay vài vòng, từng đứa cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, cuối cùng tất cả đồng loạt nhìn cô giáo mới.
"Được, biểu hiện của các em rất khá, đều hiểu khi đi học không nên cãi lộn, sau khi tan học muốn gây lộn thế nào cũng được." Trần Nhạc Nhung vô cùng hài lòng với biểu hiện vừa rồi của bọn trẻ, đồng thời chỉ dạy cho chúng phương hướng chính xác.
"Chị bình dấm nhỏ, bọn em đều thích chị dạy bọn em." Thân là lớp trưởng Hùng giơ tay đứng lên, phát biểu thay các bạn.
Người đẹp thì đi tới đâu cũng được hoan nghênh.
Biểu hiện của các bạn nhỏ ở đây là rõ ràng nhất, nhìn chị xinh đẹp lên lớp đương nhiên không giống như nhìn thấy giáo viên già lên lớp rồi.
"Mọi người thích cô, cô rất vui mừng." Trần Nhạc Nhung mỉm cười chào các bạn nhỏ, rồi nói: "Vậy cô tự giới thiệu trước, sau đó từng người các em sẽ tự giới thiệu. Hôm nay tiết học của chúng ta là kể chuyện và chơi trò chơi."
"Dạ." Nghe thấy tiết này là kể chuyện và chơi trò chơi, các bạn học rất hào hứng, cùng nhau la lên.
Trần Nhạc Nhung mỉm cười: "Ừ, vậy trước hết cô xin tự giới thiệu."
Bọn trẻ ở khu vực xảy ra tại nạn vừa mới trải qua thiên tai địa chấn, cũng là người đã gặp thoáng qua tử thần, có thể sống sót, bọn chúng đều rất may mắn.
Trần Nhạc Nhung tin bây giờ với bọn trẻ mà nói, học tập tri thức cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, mà trước tiên phải đưa chúng khỏi bóng tối địa chấn, để chúng ổn định tâm lý, mới có thể học tập tốt hơn.
Trong ánh mắt chờ đợi của bọn trẻ, Trần Nhạc Nhung chậm rãi nói: "Cô tên Trần Nhạc Nhung, một tháng tới cô sẽ phụ trách dạy các em. Các em có thể gọi cô là cô Trần, cũng có thể gọi cô là chị Nhạc Nhung, cũng có thể gọi cô là chị bình dấm nhỏ, dù sao chỉ cần các em vui là được."
"Chị bình dấm nhỏ!" Cả lớp đồng thanh hô lên, sau đó mọi người lại cùng nhau cười lớn.
"Trong nhà cô có ông bà, ba mẹ, và anh em trai. Đúng rồi, em trai cô năm nay tám tuổi, cũng ngang tuổi mọi người, vẫn là một đứa trẻ vô cùng hiếu thuận đáng yêu." Trần Nhạc Nhung mỉm cười: "Cô đã tự giới thiệu xong, tiếp theo đến ai nào?"
"Chị bình dấm nhỏ, tới lượt em... tớ trước, tớ trước." Có mấy bạn học nhao nhao giơ tay, muốn là người đầu tiên tự giới thiệu.
Trần Nhạc Nhung nhìn lướt qua thấy một bé gái cúi đầu khá thấp, tay giơ một nửa lại căng thẳng rụt trở về, sau đó lấy dũng khí lại giơ tay lên, rồi lại lần nữa rụt tay về... cứ lặp lại như vậy mấy lần.
Cô đưa tay ra hiệu bọn trẻ im lặng, ngọt ngào cười nói: "Các em đừng vội, ai cũng sẽ có cơ hội phát biểu. Còn cơ hội phát biểu đầu tiên, chúng ta giao cho bạn nhỏ mặc áo len đỏ kia được không?"
Được nhắc đến, cô bé đó có chút vừa vui mừng vừa sợ hãi, khuôn mặt đỏ bừng.
Những bạn học khác cũng đồng loạt nhìn về phía cô bé, có thể được cô giáo gọi tên đầu tiên, khiến người ta không muốn hâm mộ không được.
"Nào, chính là em, em sẵn lòng là người đầu tiên lên tự giới thiệu với mọi người không?" Giọng nói Trần Nhạc Nhung mềm mại, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, nhất là cô còn đang mỉm cười, và dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô bé.
Vốn dĩ cô bé còn hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười và ánh mắt khích lệ của cô, gan lớn hơn rất nhiều, bèn lấy hết dũng khí đi lên bục giảng.
"Chúng ta cùng vỗ tay cổ vũ cho bạn học dũng cảm của chúng ta được không?" Trần Nhạc Nhung dẫn đầu vỗ tay, chúc mừng cô bé bước những bước đầu tiên ra khỏi vùng an toàn trong cuộc sống của bé.
Cô bé ngại ngùng cười cười, chậm rãi nói: "Em tên Lý Tiểu Linh, năm nay tám tuổi, học lớp ba. Nhà em còn có ông bà và ba mẹ."
"Tiểu Linh, tên rất hay, cô nhớ rồi." Trần Nhạc Nhung xoa đầu cô bé, nói: "Tiểu Linh, em có chuyện gì muốn chia sẻ với mọi người không?"
Đây là lần đầu tiên nó được cô giáo đối xử dịu dàng như vậy, Lý Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy cô giáo thật vĩ đại, giống như mẹ nó đang làm thuê ở nơi xa, khiến nó cảm thấy rất ấm áp.
"Tiểu Linh có không, nếu như không có cũng không sao." Trần Nhạc Nhung nửa quỳ nửa ngồi, nhìn thẳng đứa bé.
Lý Tiểu Linh ngại ngùng lắc đầu.
Trần Nhạc Nhung lại xoa đầu nó: "Không sao. Vậy em đi xuống trước đi, chúng ta đổi một bạn học khác lên."
Nghe thấy chỉ thị của cô giáo, Lý Tiểu Linh xoay người chạy, chạy được hai bước, nó bỗng quay đầu: "Cô giáo, em cũng thích cô."
Mấy chữ thật đơn giản đó lại là lễ vật tốt nhất mà bọn trẻ tặng Trần Nhạc Nhung. Bọn chúng có thể thích cô, đương nhiên là khẳng định đối với công việc của cô.
Trong lều vải, tại mấy chỗ không ai để ý, đã được đặt mấy cái camera, mọi việc xảy ra trong phòng học đều truyền ngay đến máy tính của Quyền Nam Dương.
Trần Nhạc Nhung vẫn mặc quần jean và áo trắng như mọi ngày, chỉ là hôm nay bên ngoài cô khoác thêm một áo khoác kẻ đen trắng.
Trần Nhạc Nhung ăn mặc thật đơn giản nhưng xinh đẹp hoạt bát như vậy, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều khắc sâu vào trí nhớ của Quyền Nam Dương.
Nhất là khi nhìn cô và bọn trẻ bên nhau, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, thấy cô rõ ràng là một giáo viên ưu tú.
Hôm nay, cuối cùng Quyền Nam Dương lại thấy được một mặt khác của Nhung Nhung.
Nhung Nhung của anh đã sớm không phải cô bé nũng nịu, mũm mĩm năm đó rồi.
Cô thật sự đã trưởng thành rồi.