Chiến Lý Mặc ăn món tráng miệng mà mẹ mình gắp cho, nhưng vẫn không quên tổn thương mẹ của mình: “Mẹ, mẹ sẽ không lặng lẽ bỏ thuốc độc vào trong món bánh này chứ?”
Trần Tiểu Bích lườm cậu bé, làm bộ như muốn cướp lại món bánh: “Nhóc thối, không muốn ăn thì trả lại cho mẹ.”
Chiến Lý Mặc há miệng ăn hết chiếc bánh ngọt rồi nói: “Cho dù có độc con cũng ăn.”
Trần Tiểu Bích lại trừng mắt nhìn đứa con trai ranh ma của mình: “Nhóc thối, có phải con lại ngứa da đúng không?”
Chiến Niệm Bắc phụ họa: “Nhóc thối, mau xin lỗi mẹ của con, nếu không thì ba cũng không giúp được con đâu.”
Chiến Lý Mặc bĩu môi: “Ba, nói như thể ba từng giúp con rồi ấy.”
Chiến Niệm Bắc: “…”
Thằng nhóc này có cần phải oán giận anh như thế không, dù gì anh cũng là chủ ngôi nhà này đó.
Đừng làm cho anh không còn một chút địa vị khi đứng trước mặt hai mẹ con có được không, cho dù sự thật là không hề có địa vị, thế nhưng có thể cho anh chút mặt mũi được không?
Trần Tiểu Bích cười đắc ý: “Ba con là người của mẹ, nếu như ông ấy có giúp cũng chỉ có thể giúp mẹ, chẳng lẽ lại đi giúp một tên nhóc thối như con?”
Chiến Lý Mặc bĩu đôi môi nhỏ đỏ hồng: “Con là đứa bé ba mẹ nhặt từ bãi rác à?”
Trần Tiểu Bích gật đầu.
Vợ đã gật đầu rồi, Chiến Niệm Bắc tiếp nhận ánh mắt uy hiếp của cô, anh chỉ có thể gật đầu theo.
Anh cảm thấy trong căn nhà này, địa vị của anh quả thật ngày càng sụp lún rồi, nói không chừng một ngày nào đó, anh sẽ bị người khác thay thế mất.
Trần Nhạc Nhung nhìn thấy một nhà ba người bọn họ ầm ĩ, lại nghĩ đến bản thân sống cô đơn ở nơi đất khách quê người, cô thật sự bị ngược đến mức không thiết sống nữa.
Cô cắn môi, hận đến mức không thể trở về phòng tiếp tục ôm gối ngủ, như vậy cô sẽ không bị cả nhà ba người bọn họ ngược cho thê thảm như vậy.
Trần Nhạc Nhung vừa mới có suy nghĩ này, Trần Tiểu Bích đã phát hiện ra cô: “Nhung Nhung, chào buổi sáng!”
Chiến Lý Mặc vừa mới bị ba mẹ tuyên bố là nhặt từ thùng rác, nói không nhanh không chậm rằng: “Mẹ, mặt trời đã chiếu tới mông rồi, làm gì còn chào buổi sáng nữa chứ?”
Người lớn còn không thức dậy sớm bằng một đứa bé ở trong nhà, quả nhiên phụ nữ nhà họ Trần đều thích ngủ nướng, còn thích bắt nạt người khác.
Trần Tiểu Bích nói: “Nhóc thối, con im miệng!”
Trần Tiểu Bích đi tới, nhéo lỗ tai của Chiến Lý Mặc: “Tiểu Lý Mặc, để hôm nào mẹ bảo bé cưng tới chơi với con có được không?”
Chiến Lý Mặc ra sức lắc đầu: “Con không muốn. Con không thèm chơi với đầu gỗ nhỏ đó.”
Một đứa bé lớn hơn cậu một tuổi, hỏi cậu ta ba câu, cậu ta trả lời một câu đã là rất tốt rồi, cả ngày luôn bày ra dáng vẻ thâm trầm, cậu ta đang cố tỏ ra mình đẹp trai để thu hút sự chú ý của các bé gái sao?
Trần Nhạc Nhung mỉm cười: “Vâng, cứ quyết định như vậy, Tết năm nay để cho hai em chơi cùng với nhau.”
Chiến Lý Mặc bày ra vẻ mặt đau khổ: “Con không muốn.”
Trần Tiểu Bích lập tức đi tới nhà bếp lấy bữa sáng mà cô đã cố ý để lại cho Trần Nhạc Nhung: “Nhóc thối, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện. Nhung Nhung, mau đến đây ăn sáng đi. Bởi vì cô út biết con ngủ nướng, cho nên lúc nãy không đánh thức. Chỉ có điều những thứ này đều là cô cố ý phần lại cho con đó.”
Chiến Lý Mặc thầm nói: “Cũng không biết ai mới là con ruột của hai người.”
Có lẽ trong mắt hai nhà họ Trần và nhà họ Chiến, chỉ có mình Trần Nhạc Nhung mới là con ruột, còn những đứa trẻ khác đều nhặt từ bãi rác.
Cậu không có địa vị ở trong hai căn nhà này, đầu gỗ nhỏ nhà họ Trần kia cũng không hề có địa vị ở trong nhà, chỉ có một mình ác ma nhỏ Trần Nhạc Nhung, chỉ biết bắt nạt người khác mới được tất cả mọi người thương yêu trong lòng bàn tay.
“Cảm ơn cô út! Con biết hai người thương con nhất mà!” Trần Nhạc Nhung ngọt ngào nói, còn không quên ném cho Chiến Lý Mặc một ánh mắt khiêu khích, giống như muốn nói: “Nhóc thối, muốn đấu với chị sao, em còn non lắm.”
Trận chiến này không hề có chút hồi hộp nào, lại là Chiến Lý Mặc thua, Trần Nhạc Nhung thắng một cách dễ như trở bàn tay, giống như vô số lần trước.
Chiến Niệm Bắc đặt đũa xuống, nhìn về phía Trần Nhạc Nhung: “Nhung Nhung!”
Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Ông cậu, có con đây, ông cậu muốn căn dặn điều gì với con à?”
Chiến Niệm Bắc nói: “Cô út và nhóc thối của con vẫn chưa quen thuộc nước A, ngày hôm nay con đưa họ ra ngoài dạo chơi nhé.”
Trần Nhạc Nhung nói: “Ông cậu, đương nhiên con rất vui lòng làm hướng dẫn viên cho bọn họ, chỉ có điều tại sao ông cậu không đi cùng?”
Chiến Niệm Bắc giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn rồi nói: “Ừ… Hôm nay ông cậu bận một số việc, hai người bọn họ giao cho con đó.”
Trần Tiểu Bích vừa nghe thấy Chiến Niệm Bắc nói câu này, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Lão Chiến, không phải anh tới nước A là vì không yên tâm về em và con trai sao? Anh có thể có chuyện gì chứ?”
Chiến Niệm Bắc: “Chuyện chính sự.”
Trần Tiểu Bích: “Ngoại trừ em ra, anh còn có chuyện chính sự nào chứ?”
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Chiến Lý Mặc lập tức nói: “Con xin đó, hai người mau ăn sáng trước đi!”
Cuối cùng Trần Nhạc Nhung vỗ bàn: “Tiểu Lý Mặc nói đúng, lúc ăn sáng thi ăn sáng, lúc bận công việc thì làm việc, ngày hôm nay không được cãi nhau, càng không được bỏ nhà đi.”
*
Sau bữa ăn sáng.
Trần Nhạc Nhung dẫn Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc đi ra ngoài thăm quan một số địa điểm nổi tiếng, còn Chiến Niệm Bắc thì gọi điện cho một người, có thể nói là quen nhưng lại không quen.
Vì lý do đến nước A là mối quan hệ cá nhân, đương nhiên bên cạnh Chiến Niệm Bắc không thể công khai dẫn theo nhiều người đi cùng mình, thế nhưng bên cạnh cũng có không ít thuộc hạ mặc thường phục, thuận tiện giúp anh điều tra rõ ràng, rốt cuộc chuyện gián điệp mấy chục năm trước là như thế nào.
“Anh Chiến, đã tới rồi.” Tài xế xe taxi cũng là một trợ thủ đắc lực nhất đi theo Chiến Niệm Bắc, lắc mình hóa trang thành một tài xế trên đường phố nước A.
“Ừ.” Chiến Niệm Bắc vẫn luôn tựa trên ghế từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Nhớ quan sát xung quanh, đừng để một con ruồi bay vào trong.”
“Vâng.” Người kia đáp lại.
Chiến Niệm Bắc xuống xe, đi vào trong một tiệm cà phê có treo bảng hiệu là Tìm người trong mộng.
Lúc này là giờ làm việc buổi sáng, tiệm cà phê vẫn treo bảng hiệu đã nghỉ, thế nhưng khi anh đi tới, vẫn có người mở cửa giúp anh, sau khi anh bước vào thì người đó khóa cửa lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bước vào tiệm, đi qua cánh cửa phía sau quầy bar, phía sau có một động tiên khác, là một cái sân trông rất độc đáo mới lạ, có núi giả đài phun nước, không hề thiếu thứ gì cả.
Người tiếp đãi nói: “Anh Chiến, xin mời đi theo tôi, ông chủ của tôi đã đợi anh rất lâu rồi.”
“Ừ.” Chiến Niệm Bắc gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua, ghi nhớ con đường và khung cảnh xung quanh vào trong đầu.
Đi qua một con đường nhỏ lát đá cuội, cuối cùng dừng trước một căn nhà gỗ kiểu Nhật, người tiếp đãi nói: “Anh Chiến, ông chủ của tôi đang ở bên trong.”
“Ông chủ của anh đang ở bên trong?” Chiến Niệm Bắc hơi nhíu mày, cho đến bây giờ không có ai dám kiêu căng khi đứng trước mặt anh như vậy.
Anh chủ động đi ra ngoài gặp người này đã cực kỳ hiếm thấy, anh đã tới đây rồi mà người kia vẫn chưa ra ngoài, nếu như đổi lại là Giang Bắc, đoán chừng… không có đoán chừng, ở Giang Bắc không có ai dám có lá gan này.
Chỉ có điều ở nước A thì lại khác, đầu tiên là việc anh tới đây với thân phận cá nhân, hơn nữa lần này cũng là anh chủ động hẹn anh ta tới đây.
Thân phận của người này cũng là một trong những người đứng đầu ở nước A, có thể kiêu căng như vậy cũng không có gì để nói.