Ngay lúc Chiến Niệm Bắc do dự, cửa phòng mở ra, một người đàn ông từ trong phòng bước ra.
Anh ta nhìn Chiến Niệm Bắc, Chiến Niệm Bắc nhìn anh ta, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, ở giữa tràn đầy mùi thuốc súng nồng nặc.
Giống như chỉ cần có tia lửa là có thể kích nổ tia lửa vô hình giữa hai người bọn họ, sau đó hoàn toàn bùng nổ.
Đương nhiên, không nhìn thấy ngòi nổ này là ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ, cho dù đã trôi qua nhiều năm, cái gai ở trong lòng vẫn còn đó, vì vậy không ai muốn nhượng bộ người kia.
Hai bên nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, Chiến Niệm Bắc đứng thẳng tắp nghiêm trang, ánh mắt sáng như đuốc, bắn thẳng về phía đối phương, nhìn thấy người kia từ từ rơi vào thế hạ phong.
Người đứng đối diện bị đánh bại, nở nụ cười gượng gạo nói với Chiến Niệm Bắc: “Quân đoàn trưởng Chiến, hoan nghênh anh tới địa bàn của tôi.”
Anh ta không nói nước A, cũng không nói thành phố Lâm Hải, mà là nói “địa bàn của tôi” với dụng ý riêng, đồng thời còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ này.
Còn mục đích là gì, người khác có thể không hiểu rõ, thế nhưng quân đoàn trưởng Chiến Niệm Bắc, người đã từng có hiềm khích với anh ta thì lại hiểu rất rõ.
Năm đó lúc người này đi tới Giang Bắc, đó chính là địa bàn của Chiến Niệm Bắc, chuyện Chiến Niệm Bắc đạp cửa xông vào trong nhà cảnh cáo anh ta, trong lòng hai người đều nhớ kỹ.
“Địa bàn của anh thì thế nào?” Chiến Niệm Bắc cười khẽ, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, thế nhưng không thể bỏ qua sự uy nhiêm trong giọng nói.
“Tôi chỉ nói đùa với quân đoàn trưởng Chiến mà thôi.” Người kia bước ra ngoài cửa, làm một động tác mời, cười nói: “Quân đoàn trưởng Chiến, mời vào!”
Chiến Niệm Bắc cũng không từ chối, nhấc chân đi vào phòng.
Bây giờ thời tiết ở thành phố Lâm Hải rất lạnh, bên ngoài từng cơn gió lạnh, lọt vào khe hở quần áo là lạnh đến thấu xương, thế nhưng vừa bước vào bên trong, máy sưởi được mở lên ngay lập tức, làm cho người ta cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Không đợi người đó tiếp đãi, Chiến Niệm Bắc đã chọn một vị trí để ngồi xuống, đưa tay lên xoa xoa, nhanh chóng sưởi ấm bàn tay đã sắp đông cứng của mình.
Còn người đó thì gọi người mang bộ trà lên, vừa nói giống như rất khách khí: “Quân đoàn trưởng Chiến, anh từ xa đến đây, thật sự đã vất vả rồi. Tôi đã sai người đặc biệt chuẩn bị một loại trà rất nổi tiếng ở thành phố Lâm Hải chúng tôi, để mời anh thưởng thức. Sau khi anh thưởng thức xong, mong anh đưa ra lời nhận xét, để xem trà của thành phố Lâm Hải chúng tôi so với trà ở Giang Bắc anh như thế nào?”
“Không cần thưởng thức, kết quả đã nằm trong lòng tôi. Trà của Giang Bắc chúng tôi chính là loại trà ngon ở cấp thế giới, không phải loại trà nào cũng có đủ tư cách để so sánh với nó.” Chiến Niệm Bắc nói những lời này không hề để lại chút mặt mũi.
Sắc mặt của người đó hơi thay đổi, nhưng rồi khẽ mỉm cười: “Quân đoàn trưởng Chiến, anh vẫn chưa thưởng thức đã đưa ra kết luận như vậy, rất có thể anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt.”
Chiến Niệm Bắc lại nói một câu rất đơn giản: “Có phải là thứ tốt hay không, tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, liếc mắt là có thể nhận định, đã nhìn trúng chính là cả đời này, những người thấp hèn đó đừng nên vọng tưởng nữa.”
Người kia vẫn chưa nói điều gì, Chiến Niệm Bắc lại giành nói trước làm cho những lời người kia muốn nói đều bị chặn ngược trở lại, quả thật rất uất ức.
Vẫn không đợi người kia trả lời, Chiến Niệm Bắc lại nói tiếp: “Bùi Huyên Trí, tôi cũng không muốn nói chuyện vòng vo với anh, anh cũng đừng oán hận trong lòng mà nói chuyện khách khí với tôi, chúng ta muốn nói điều gì thì nói cái đó, nói ra rồi trong lòng mỗi người đều cảm thấy thoải mái.”
Chiến Niệm Bắc nói ra những lời này, Bùi Huyên Trí cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù anh là nhà ngoại giao, am hiểu nhất về dùng ngôn ngữ, thế nhưng quả thật anh chưa nói chuyện với người nào mà lại làm cho bản thân căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi thế này.
Trong thế giới của anh, người dám làm cho anh căm hận như vậy sớm đã đi gặp Diêm Vương rồi, chỉ có duy nhất một mình Chiến Niệm Bắc là còn sống sót.
Không phải bởi vì anh không muốn tiêu diệt Chiến Niệm Bắc, mà là vì anh không có năng lực tiêu diệt Chiến Niệm Bắc, đây mới là nguồn gốc của vấn đề.
Bùi Huyên Trí lại nói: “Quân đoàn trưởng Chiến quả thật là một người rất ngay thẳng, vậy thì trà của tôi không thể mời anh uống được rồi… Chỉ có điều anh nói nhiều như vậy, nhưng lại không uống nước, anh thật sự không thấy khát sao?”
Về mặt khí thế, Bùi Huyên Trí không chiếm được ưu thế gì, nhưng anh thân là nhà ngoại giao, tự hào về khả năng ăn nói của mình, suy cho cùng về tài ăn nói anh cũng phải đánh hòa một trận.
“Ngày hôm nay tôi tới đây tìm anh chính là, muốn hỏi anh biết được bao nhiêu về chuyện gián điệp hơn 30 năm về trước?” Chiến Niệm Bắc đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn không hề để ý tới sự khiêu khích của Bùi Huyên Trí, giống như Bùi Huyên Trí chính là một “quả rắm” vừa mới được thả ra, không hề gây ra một chút sóng gió gì.
“Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó, anh vẫn còn mặt mũi để hỏi tôi chuyện này sao?” Vừa nhắc tới chuyện này, Bùi Huyên Trí vừa rồi vẫn còn cười cợt bỗng lập tức phát hỏa.
Anh ta nhảy lên chỉ thẳng vào mũi của Chiến Niệm Bắc mắng: “Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó, anh lại đi hỏi tôi, sao anh không đi hỏi người ba đã chết của anh đi. Chuyện này do chính tay ông ta xử lý, người cũng do ông ta giết, chắc chắn ông ta sẽ biết rõ chuyện này hơn ai hết.”
Chiến Niệm Bắc: “…”
Năm đó, người là do ba anh bắt, cũng chính ba anh đã giết, chứng cứ chuyện này vô cùng xác thực, không hề có một chỗ trống nào để biện minh.
Chiến Niệm Bắc không nói gì, Bùi Huyên Trí lại tức giận đùng đùng: “Họ Chiến kia, hôm nay anh tìm tôi, lại nhắc chuyện này với tôi, rốt cuộc chuyện này là có ý gì?”
Chiến Niệm Bắc bình ổn tâm trạng nói: “Chuyện gián điệp năm đó, rất có thể ba mẹ ruột của Trần Tiểu Bích đã làm thế thân cho người khác. Tôi đoán gián điệp thật sự là một người khác, hoặc là nói chuyện này có người điều khiển ở phía sau, chính bọn họ cũng không biết mình đi tới Giang Bắc là để làm gián điệp.”
Mặc dù Chiến Niệm Bắc nói những lời này hơi vòng vo, thế nhưng Bùi Huyên Trí thân là một nhà ngoại giao, có sở trường về năng lực ứng biến, anh ta vừa nghe đã hiểu: “Ý của anh là ba mẹ của Tiểu Bích chết oan sao?”
Chiến Niệm Bắc gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước tôi đã nhận được một email nặc danh, trong đó đã vạch ra một số nghi vấn, sau khi tôi xem xong cảm thấy điều này rất có khả năng. Vì vậy tôi muốn điều tra rõ chuyện này. Ở nước A, tôi chỉ quen biết một mình anh, mặc dù tôi rất ghét anh, thế nhưng tôi vẫn đi tìm anh, anh nên cảm động mà lấy làm vinh hạnh.”
“Mẹ nó, tên khốn khiếp.” Nghe xong mấy câu này, Bùi Huyên Trí tức giận đến mức nắm đồ vật ở trong tay muốn ném vào người Chiến Niệm Bắc, thế nhưng anh ta vẫn không ném ra, anh ta lại mỉm cười: “Chiến Niệm Bắc, anh đang tự đào mồ chôn mình à?”
Trần Tiểu Bích vốn là vợ được đính ước từ nhỏ của Bùi Huyên Trí, đợi đến khi anh tìm được cô, trái tim của cô đã tràn ngập hình ảnh tên Chiến Niệm Bắc này, làm cho anh không còn chỗ để chen vào.
Anh rất mất mát, cũng nghĩ cách muốn cướp cô lại, thế nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực từ bỏ, bởi vì anh vẫn hy vọng cô sống tốt.
Mười mấy năm qua, anh luôn cố gắng quên cô nhóc gian xảo ngang ngược kia, thế nhưng anh không chỉ không quên được, mà ngược lại hình dáng của cô ngày càng khắc sâu trong lòng anh.
Đây chính là nguyên nhân vì sao trong nhiều năm qua anh vẫn chưa cưới người khác.
Ngày hôm nay, Chiến Niệm Bắc tới tìm anh, đồng thời muốn nói với anh một việc hệ trọng như thế, như vậy không phải nói Chiến Niệm Bắc đang đứng trước mặt anh bóc trần chính mình sao?
Mục đích Chiến Niệm Bắc làm điều này là gì?
Bùi Huyên Trí nhìn Chiến Niệm Bắc, muốn nhìn ra một chút đầu mối gì đó từ trong mắt và vẻ mặt của anh ta, thế nhưng cuối cùng không nhìn ra được điều gì.