Bởi vì ánh đèn ban đêm không chiếu sáng được như mặt trời ban ngày nên góc khuất có vẻ hơi tối tăm, mờ ảo đến mức không nhìn rõ mặt người đối diện.
Thẩm Lục và Sở Nhã Quân ngồi trong góc nên không ai nhìn rõ mặt mũi họ.
Nếu bị người phát hiện thì rất khó giải quyết.
Tuy Sở Nhã Quân chỉ là một diễn viên nho nhỏ nhưng cũng từng diễn một vài bộ phim, khó tránh khỏi việc có người nhận ra.
Mà gương mặt của Thẩm Lục, dù ở chỗ nào cũng gây sự chú ý, ngạc nhiên thậm chí là quấy rối.
Sở Nhã Quân đặt bát mì tôm trong tay lên bàn, chạy tới chỗ chủ quán gọi một đĩa xiên cay, hai bát hoành thánh, mấy xiên cá viên chiên, còn gọi thêm một một đĩa lạc luộc với đỗ tương. Vì hai người đều không dám uống rượu nên mỗi người gọi một nước ô mai.
Thẩm Lục nhìn Sở Nhã Quân bê từng đĩa từng đĩa đặt lên bàn, anh đứng dậy muốn giúp cô nhưng Sở Nhã Quân nhất quyết không để anh trả tiền, ấn anh ngồi xuống ghế, còn mình thì cầm điện thoại thanh toán tiền.
Một lát sau, Sở Nhã Quân chạy về bên này, cười cười: “Từng đây đủ anh ăn không? Tôi gọi thêm một đĩa khoai tây xào nữa nhé. Chủ quán ăn này là người thành phố S, nấu món nào cũng ngon hết á. Lần nào quay phim về tôi cũng phải tới đây ăn, đợi sau này tôi trở thành diễn viên nổi tiếng, nhất định phải bảo họ nấu cho tôi một trăm phần để tôi đem đi ăn dần.”
Thẩm Lục nghe cô nói liền bật cười.
Đột nhiên anh cảm thấy cô gái trước mắt này rất thân thiết, hai người cũng dần không còn xa lạ nữa.
Hai người ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, anh một câu, cô một câu nói chuyện rôm rả.
“Nhận được vai diễn đó rồi à?” Thẩm Lục hỏi Sở Nhã Quân: “Diễn gì vậy?”
Sở Nhã Quân vừa ăn vừa trả lời: “Là một vai diễn phụ trong phim tiên hiệp, chỉ xuất hiện trong 5-5 tập phim thôi, nhưng vai diễn này có rất nhiều người tranh cướp. Tôi là fan cuồng của bộ sách này, từ lúc nghe tin bộ truyện này được chuyển thể thành phim tôi đã mong muốn được diễn một vai rồi. Đạo diễn này cũng rất lợi hại, đóng phim của ông ấy rất có lợi cho tôi. Hiện tại thù lao của tôi quá thấp, cố gắng lắm mới đủ ăn, muốn đổi đời thì cần phải tích cóp chút tiền mới được!”
“Cô không có quản lí à?” Thẩm Lục tò mò hỏi: “Không phải mấy minh tinh đều có người quản lí sao?”
Sở Nhã Quân ngưng đũa, cười khổ: “Có quản lí trên danh nghĩa nhưng anh ta phụ trách cùng lúc mười mấy ngôi sao nhỏ, anh nghĩ anh ta có thể lo cho tôi sao? Người mới không nổi tiếng như chúng tôi, công ty nào cũng có một đám, có quản lí hay không chẳng có gì khác biệt. Công ty nói cho chúng tôi biết đoàn làm phim nào đang cần tuyển người đã là tốt lắm rồi, những thứ khác chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”
Thẩm Lục nghe vậy, nâng chai nước ô mai trong tay lên chạm vào chai của Sở Nhã Quân: “Chúc cô thành công!”
“Nhất định sẽ thành công!” Sở Nhã Quân cũng cụng ly với anh: “Tôi nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng như Phan Nhuận!”
Thẩm Lục bật cười.
Hai người mới quen lúc này lại hệt như bạn bè lâu năm, nói tới hoài bão và ước mơ của mình rồi động viên nhau cùng cố gắng.
Ăn xong bữa cơm này, Thẩm Lục đưa Sở Nhã Quân về nhà.
Sở Nhã Quân vỗ bụng, trêu đùa: “Bữa ăn hôm nay rất đáng tiền!”
“Tại sao lại nói vậy?” Thẩm Lục mỉm cười hỏi lại.
“Vì có anh chàng đẹp trai ngời ngời như anh đó! Ngắm anh thôi cũng thấy ngon miệng rồi!” Sở Nhã Quân cười hi hi trả lời.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Lục được người khen đẹp, tuy nhiên Sở Nhã Quân nói như vậy anh cũng không thấy phản cảm.
“Vậy sau này, lúc ăn cơm cô cứ lấy ảnh tôi ra, đảm bảo có thể ăn nhiều thêm vài bát!” Thẩm Lục cười nói.
Sở Nhã Quân xua tay: “Không được, không được. Tôi là diễn viên, phải giữ dáng. Nếu tôi mà béo lên thì không có phim mà diễn đâu!” Sở Nhã Quân về tới nhà, nói với Thẩm Lục: “Cũng muộn rồi, tôi không mời anh lên nhà chơi nữa. Anh về nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được, vậy cô cũng ngủ sớm đi, bye bye!” Thẩm Lục vẫy tay chào cô.
Sở Nhã Quân bỗng gọi anh lại: “Cái đó... tôi có thể xin facebook của anh không?”
Nói xong, Sở Nhã Quân cười xinh đẹp: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn tốt.”
Thẩm Lục mỉm cười, lấy điện thoại ra, đọc mail cho Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân tìm kiếm, chợt cô nói: “Chúng ta cùng cố gắng nhé! Anh phải trở thành nhà kinh doanh game giỏi nhất thế giới! Tôi sẽ trở thành ảnh hậu!”
“Được!” Thẩm Lục cười đáp.
Sở Nhã Quân đứng bên cửa sổ nhìn bóng lưng Thẩm Lục rời đi, vỗ vỗ hai má.
Oa, không phải là mơ!
Cô thực sự kết bạn facebook với Thẩm Lục!
Đó là Thẩm Lục đẹp như tiên đó!
Sở Nhã Quân dựa vào tường nói chuyện một mình: “Không biết người con gái xinh đẹp đến mức nào mới xứng đáng làm bạn gái của người con trai đẹp như vậy! aizzz, không biết mình có thể không nữa... thôi vậy, không là cái chắc rồi! Vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn! Sở Nhã Quân, cố lên!”
Thẩm Lục về nhà, ném đồ đi mua hôm nay sang một bên, anh rót cho mình một cốc nước.
Sùng Minh không hề gửi cho anh bất cứ tin nhắn nào.
Chuyện này không bình thường.
Ngày nào trước khi đi ngủ Sùng Minh cũng gửi cho anh tin nhắn chúc ngủ ngon, tại sao hôm nay lại không có?
Chẳng lẽ là chuyện nghiêm trọng đến nỗi khiến Sùng Minh không có thời gian nói câu chúc ngủ ngon với anh sao?
Thẩm Lục lắc đầu để cho suy nghĩ kì lạ này biến mất.
Anh là đàn ông, Sùng Minh cũng vậy, sao họ có thể ở bên nhau được?
Còn không bằng cô gái Sở Nhã Quân kia!
Cô gái đó biết phấn đấu, biết cố gắng vươn lên.
Những cô gái trẻ chịu khó như vậy hiện tại rất hiếm.
Thẩm Lục đặt li nước xuống, anh lắc đầu, lại nghĩ lung tung rồi.
Nhìn đồng hồ, lúc này Tiểu Thất ở phương xa chắc cũng bận lắm nhỉ.
Vừa mới về nước mà anh đã thấy nhớ hai đứa nhóc kia rồi!
Cho dù cả đời này anh không kết hôn sinh con thì cũng phải giúp Tiểu Thất nuôi hai đứa bé đó khôn lớn!
Thẩm Lục nằm trên giường, lẩm nhẩm tên Tiểu Thất và hai đứa bé, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu cũng là lúc Thẩm Lục mở mắt, ngây người một lúc mới tỉnh hẳn!
Bắt đầu ngày mới rồi!
Thẩm Lục nhảy lên máy chạy bộ, chạy nửa tiếng mới đi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi lái xe đi làm.
Tới công ty, một đống việc đang đợi anh làm, giúp anh tạm thời quên đi Sùng Minh,Tiểu Thất, đám nhóc cũng quên luôn cả tương lai.