Ba ngày sau, có một tờ tạp chí không được nổi tiếng lắm, đột nhiên đăng một bản tin giật gân.
Nội dung trong đó viết rất hùng hổ chính nghĩa.
Bài viết phê bình chính diện vào người mới nổi trong thương trường, đó chính là Thẩm Tùng Tân, nói cậu là người sống cặn bã vô ơn bội nghĩa, ruồng bỏ mẹ đẻ.
Nội dung bài viết với từ ngữ rất căm phẫn, mắng cho Thẩm Tùng Tân một trận tơi bời.
Bên trên còn kèm theo không ít ảnh của Thẩm Tùng Tân và Gia Cát Du Du, vì Gia Cát Du Du không chăm sóc sắc đẹp, khiến người ta nhìn tưởng phụ nữ hơn năm mươi tuổi, vì vậy không ít người đã tin sái cổ.
Khi Thẩm Tùng Tân vừa đến công ty, đã đến tìm ngay Thẩm Hà.
Thẩm Tùng Tân chưa kịp mở lời, Thẩm Hà đã mở lời nói trước: “Chị đã nói gì rồi? Chị đoán đúng rồi chứ? Quả thật là Gia Cát Du Du đã làm như vậy!”
Thẩm Tùng Tân vẻ mặt thất thần: “Chị Thẩm Hà, may em nghe lời chị.”
“Đừng vội, chị đã cho người điều tra gốc gác của tờ tạp chí đó rồi.” Thẩm Hà ném luôn một túi tài liệu lên bàn, rồi nói: “Tờ tạp chí này gần vỡ nợ, bị một người bí ẩn mua lại, họ tính kiếm xong vụ này là rút lui.”
“Cái gì á? Có người cố ý nhằm vào S.A?” Thẩm Tùng Tân ngạc nhiên hỏi cô.
“Có phải nhằm vào S.A không thì không rõ, nhưng trăm phần trăm là nhằm vào em rồi.” Thẩm Hà hơi nhếch môi, trong ánh mắt cô lóe lên ánh hào quang tự tin: “Có lẽ họ còn chưa biết, em là người được Thẩm Hà bảo vệ! Vì vậy, đây chỉ được coi là thám thính thôi! Nếu đối phương đã dơ móng vuốt ra rồi, vậy thì trả đũa lại thật mạnh thôi!”
Vừa nói dứt lời, Thẩm Hà lập tức gọi điện thoại: “Đưa hết những tài liệu trong tay cho đại V và đối thủ của tạp chí đó. Chuyện này càng làm lớn càng tốt! Nếu Gia Cát Du Du thích ầm ĩ, vậy màn kịch này sẽ càng hát càng ầm ĩ.”
Vậy là, tiếp theo có một tạp chí với lượng phát hành cực lớn có bài viết rất dài, bắt đầu tìm hiểu thân phận của Thẩm Tùng Tân, tìm ra người bố ở nước ngoài của cậu, sau đó tung ra Gia Cát Du Du, cũng tiện thể tung ra đoạn clip năm đó ở trên đảo. Trong clip, Gia Cát Du Du cố tình chốt thuốc cho người thanh niên, rồi đưa người thanh niên đó về phòng, và đã xảy ra chuyện tiếp theo.
Tiếp theo đó là chuyện Gia Cát Du Du có thai.
Để giải quyết êm đềm mọi việc, Học viện Quý tộc Duệ Hà đã tác hợp cho hai người đính hôn trước, Gia Cát Du Du đã làm thủ tục xin thôi học.
Nhưng những chuyện tiếp theo, mới thật sự khiến tất cả các khán giả giật mình rơi cả kính.
Đó là những hành vi và sụ kiện cực phẩm của Gia Cát Du Du, ví dụ như, đùa giỡn tình cảm với huấn luyện viên của mình, qua đêm với một con nhà giàu mới quen trong bữa tiệc, cuối cùng làm cho người thanh niên đáng thương kia tức giận.
Sau đó ly hôn với Gia Cát Du Du!
Gia Cát Du Du dẫn theo đứa con, tiêu hết sạch số tiền bồi thường chia tay đối phương trả cho, mặc kệ cho Thẩm Tùng Tân sống hay chết, một hai tháng cũng không thấy bóng dáng đâu, khiến Thẩm Tùng Tân chỉ học nói tiếng Anh theo người giúp việc mà không biết nói tiếng mẹ đẻ.
Rồi tiếp theo xảy ra một loạt chuyện tiếp theo, bao gồm việc Gia Cát Du Du tìm đến Thẩm Hà, khóc lóc cầu xin Thẩm Hà nhận lấy đứa bé này, sau đó cầm số tiền Thẩm Hà đưa cho, mất tích không thấy tăm hơi đâu.
Rồi sau đó Thẩm Tùng Tý vừa về nước đã đến thăm Gia Cát Du Du, còn đưa tiền dưỡng lão cho Gia Cát Du Du, kết quả Gia Cát Du Du quay người cái đã thua hết sạch.
Bài báo này viết rất tường tận, có hình ảnh kèm theo ghi chú.
Điều kinh khủng nhất, là một đoạn clip Đại V tung ra.
Trong clip, Gia Cát Du Du cầm số tiền ba trăm triệu Thẩm Tùng Tân đưa cho, liền quay sang hú hí với một người thanh niên.
Cô vung tiền như rác trên người đàn ông này, sau đó dẫn anh ta cùng đi đánh bạc.
Rồi là thua hết tất cả số tiền trên người!
Sau khi đoạn clip này được tung ra, cả thế giới đều òa lên!
Những người trước đây chỉ trích Thẩm Tùng Tân bất hiếu ăn cháo đá bát, quay ngoắt 360 độ, gỡ hết sạch những bài báo trước đây, bắt đầu chỉ trích Gia Cát Du Du là người mẹ vô trách nhiệm, không có tư cách đòi tiền Thẩm Tùng Tân.
Gia Cát Du Du hoàn toàn không thể ngờ tới kết quả lại như vậy!
Bây giờ cả thế giới đều quay sang chỉ trích Gia Cát Du Du, đến nỗi người nào thấy cô cũng chửi.
Người đàn ông mấy hôm trước đi cùng cô, thấy tình hình không ổn, cuỗm luôn số tiền còn lại của Gia Cát Du Du, mất tích không thấy tăm hơi đâu.
Các nhân viên bảo trợ xã hội thấy Gia Cát Du Du sống tồi tệ, cũng chả buồn giới thiệu công việc cho cô nữa.
Gia Cát Du Du bị chủ nhà đuổi đi, không có chỗ để đi, cô nhặt một ít báo cũ và thùng giấy, tạm thời ở lại dưới gầm cầu.
Cho dù là như vậy, Gia Cát Du Du vẫn bị người khác nhận ra, mọi người vứt những rau cỏ thối vào người cô, đến nỗi cô muốn ra tìm cái ăn, cũng không dám đi ra vào ban ngày, đành chờ trời tối mới dám đi, và lấy quần áo che mặt, lúc này mới dám ra ngoài.
Dưới sự công kích mãnh liệt của dư luận, Gia Cát Du Du cuối cùng cũng hiểu ra, đứa con trai Thẩm Tùng Tân này, cô không đắc tội được!
Cô không thể như những người phụ nữ khác, lăn lộn ăn vạ là có thể chiếm được ưu thế.
Có Thẩm Hà ủng hộ Thẩm Tùng Tân, tuyệt đối không thể đọ sức chính diện.
Vậy là trận dư luận này sau một tháng đại chiến, Gia Cát Du Du thật sự không thể chịu nổi nữa.
Bởi vì trên người cô không có tiền, đến bữa ăn cũng là vấn đề, đành đến chợ nhặt rau cỏ thối sống qua ngày, cô thật sự không thể chịu nổi nữa.
Vì vậy đã chạy đến hầm gửi xe của công ty S.A, quỳ ở dưới đó, sống chết không chịu rời đi.
Gia Cát Du Du nhất quyết không chịu rời đi nếu chưa gặp được Thẩm Tùng Tân, cứ thế quỳ ba ngày ba đêm, sống chết không chịu đứng dậy.
Gia Cát Du Du nhất quyết không chịu rời đi nếu chưa gặp được Thẩm Tùng Tân, cứ thế quỳ được ba ngày ba đêm, cuối cùng Thẩm Tùng Tân cũng xuất hiện.
“Tùng Tân, mẹ biết lỗi rồi! Con hãy nể tình mẹ đã sinh con ra, tha thứ cho mẹ! Mẹ sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa! Sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa! Con hãy tha thứ cho mẹ đi!” Gia Cát Du Du nước mắt nước mũi dàn dụa vừa khóc vừa nói: “Mẹ biết rồi, người đứng sau con là Hạ Thẩm Hà, mẹ không đấu lại được với cô ta, mẹ biết sai rồi!”
Tâm trạng của Thẩm Tùng Tân rất phức tạp.
Cậu không biết phải nói gì bây giờ.
Giọng nói của Thẩm Hà vang lên từ phía sau Thẩm Tùng Tân: “Thật sao? Đúng là biết lỗi rồi sao?”
“Gia Cát Du Du, cơ hội tôi cho cô đã đủ nhiều rồi!” Giọng nói của Thẩm Hà rất hời hợt như không có chút cảm xúc nào: “Cô dở mặt nuốt lời, đã quá nhiều lần rồi! Tôi đã không còn tin cô nữa!”
‘Thẩm Hà, hãy nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, nể tình chúng ta từng là bạn học, cậu hãy tha cho tớ đi! Những ngày này, cậu biết tớ đã sống như thế nào không? Tớ giống như con chuột cống, bất kỳ một người nào cũng vứt rác và mắng chửi tớ! Trước đây, tớ từng là tiểu thư con nhà quan đứng trên cao! Tại sao tớ lại trở thành như thế này? Thẩm Hà, cậu hãy tha cho tớ đi! Chỉ cần một câu nói của cậu, là tớ có thể kết thúc cuộc sống như cơn ác mộng này! Tớ thật sự không thể chịu nổi nữa rồi!” Gia Cát Du Du mũi dãi đầy mặt, nói tiếp: “Lần này tớ biết lỗi thật rồi, tớ đã chịu đủ rồi, xin cậu, cậu hãy tha cho tớ đi!”