Thẩm Hà trả lời hời hợt: “Cô còn biết đến quá khứ sao? Tôi tưởng cô đã quên rồi!”
“Quên ư? Sao lại có thể quên được chứ! Đó là ký ức suốt cuộc đời này tớ không bao giờ quên được!” Gia Cát Du Du vẻ mặt ăn năn hối lỗi nói: “Nếu lúc đó tớ không quá nóng vội, nếu lúc đó tớ không đi bước đó, kết quả sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.”
Thẩm Hà thở dài một cái, rồi nói: “Cô còn biết đến trước đây sao? Đáng tiếc, trên thế giới này thiếu nhất là thuốc ân hận! Gia Cát Du Du, trong lúc cô đi sai đường, tôi đã nhắc nhở cô rồi, kết quả cô vẫn tiếp tục đi sai đường. Mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, cũng là do cô tự chuốc lấy thôi.”
Gia Cát Du Du đưa tay ra về phía Thẩm Hà, nhưng một lần nữa bị vệ sĩ chặn lại, cô đành ngẩng đầu lên cầu xin: “Tớ xin cậu hãy nể tình hồi nhỏ chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau, tha cho tớ đi! Tớ đã nhận được sự trừng phạt rồi, tớ không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.”
“Tha cho cô? Thế cô có tha cho Tùng Tân không?” Thẩm Hà hời hợt trả lời: “Cô muốn xin tha cũng được thôi, cô đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con, và nói rõ là đã nhận được đủ số tiền dưỡng lão, từ giờ trở đi không gặp mặt cũng không liên lạc. Nếu có làm sai, chết không nhắm mắt.”
Gia Cát Du Du không suy nghĩ gì lập tức nhận lời luôn: “Được được được, tớ nhận lời cậu!
Thẩm Hà tiếp tục nói: “Gia Cát Du Du, chắc cô cũng biết, tôi có rất nhiều cách, có thể khiến cô mất tích trên thế giới này. Trước đây không xử lý cô, là vì tôi cảm thấy cô không đáng để tôi ra tay. Nhưng Thẩm Tùng Tân là người của tôi, là nhân tài tôi đã vất vả nuôi dưỡng trưởng thành! Nếu cô dám có ý định với nó, tôi sẽ khiến cô mất tích triệt để trên thế giới này. Sùng Minh là ai, chắc cô biết rõ hơn ai hết. Chỉ cần tôi mở lời, ông sẽ không bao giờ từ chối đâu! Mợ này của tôi, là chiều tôi nhất đấy.”
Gia Cát Du Du rùng mình một cái.
Tất nhiên là cô biết điều Thẩm Hà đang nói là thật.
Cô cũng biết, lần này đã thật sự làm cho Thẩm Hà tức giận rồi.
Nếu không, Thẩm Hà sẽ không xử lý cô!
“Tớ hứa với cậu, điều gì tớ cũng hứa với cậu.” Gia Cát Du Du quỳ dưới đất, người cô mềm nhũn như một đống bùn, thật sự là rất khó coi!
Lần này Thẩm Hà không bắt Gia Cát Du Du viết bất cứ một lời cam kết nào, đã đến mức độ này rồi, có viết hay không đã không quan trọng nữa, chỉ cần Gia Cát Du Du dám dở trò một lần nữa, thì Thẩm Hà sẽ trừ khử cô luôn!
Thẩm Hà quay người rời đi.
Thẩm Tùng Tân nhìn Gia Cát Du Du với ánh mắt phức tạp, cậu liền đi theo Thẩm Hà, không chút do dự nào.
Một lúc sau, một hầm gửi xe rộng lớn, chỉ còn lại một mình Gia Cát Du Du khóc nức nở.
Cuối cùng Gia Cát Du Du cũng hiểu thấu được, cô đã mất đi tất cả các quân bài của mình rồi.
Nếu cô còn tiếp tục gây sự, vậy thì sẽ không giữ nổi mạng sống nữa.
Sau khi khóc đủ rồi, lúc này Gia Cát Du Du mới bò dậy từ dưới đất, vất vả bước từng bước chân rời đi.
Dưới hầm gửi xe rất lạnh, lạnh sâu lạnh buốt, lạnh thấu vào trong xương.
Gia Cát Du Du vừa đi vừa nghĩ lại từng chuyện từng chuyện thời còn nhỏ.
Lúc nhỏ, cô là đứa con gái được gia đình yêu chiều, là thiên kim tiểu thư, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.
Mọi người trong nhà đều chiều chuộng cô, chính vì vậy, đã hình thành thói quen và tính cách tham lam ích kỷ của cô.
Lúc còn học mầm non, cô thích tranh sự chú ý của cô giáo với những bạn nhỏ khác.
Sau khi tốt nghiệp trường mầm non, cô lấy lòng những bạn nhỏ gia đình khá giả.
Rồi sau khi lớn hơn, vì yêu thầm Thẩm Duệ, cố tình tiếp cận Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển.
Rồi tiếp theo, cô lợi dụng tính hiền lành và lòng thương hại của những người bạn, không dưới một lần dở trò.
Cô ân hận, thật sự là ân hận những việc làm trước đây.
Nếu không phải vì cô quá tham lam, không tuyệt tình thế, nhất định bây giờ cô đã lấy một người chồng điều kiện khá giả, sinh một đàn con, và sống cuộc sống quý bà lộng lẫy.
Nhưng, tất cả những thứ này đã bị cô đánh mất rồi.
Trong nhà đã từ mặt cô lâu rồi, đã cắt đứt quan hệ và cắt đứt mọi liên lạc với cô rồi.
Bây giờ cô đã trắng tay, không có chỗ ở không có việc làm không có con cái, không có lấy một người bạn thân.
Những người bạn chó mèo lợn gà trước đây cô tưởng là thật lòng, không một người nào ở lại, đều mất tích nhanh hơn gió thổi.
Hô hô thật sự là quá nực cười!
Mất rồi, không còn gì nữa rồi, lần này, thật sự là không còn gì nữa rồi!
Đến chỗ dựa cuối cùng này cũng bị cô làm mất rồi.
Nếu lần này Thẩm Tùng Tân trở về, cô không làm như vậy, số tiền mà hàng tháng Thẩm Tùng Tân đưa cho, đủ để cô sinh sống.
Nhưng mà, bây giờ đến số tiền này cũng không có nữa rồi.
Hô hô.
Cuộc sống, cuộc sống rất vất vả!
Nhưng dù có vất vả đến mấy, cũng vẫn phải bước tiếp.
Gia Cát Du Du cứ thế loạng choạng bước ra ngoài.
Lưng của cô, hình như lại còng thêm mấy phần.
Tất cả những nhuệ khí của cô, cuối cùng cũng bị mài hết đi rồi.
Chuyện Gia Cát Du Du tố cáo Thẩm Tùng Tân, cứ thế lặng lẽ im ỉm trở lại bình yên.
Rồi dần dần, mọi người bị thu hút bởi những tin tức mới hơn.
Rồi dần dần, mọi người cũng quên mất sự tồn tại của một người tên Gia Cát Du Du.
Rồi dần dần, ánh hào quang của Thẩm Tùng Tân càng lúc càng lớn, thay thế hình ảnh của cậu trong lòng đại chúng.
Rồi dần dần, tất cả mọi thứ như chưa bao giờ xảy ra.
Thời gian chớp mắt cái lại trôi đi thêm hai năm.
Thẩm Tùng Tân đã 22 tuổi rồi.
Cậu hoàn toàn bỏ đi vẻ non nớt, trở nên chín chắn thông minh hơn.
Trong thương trường, tên của cậu được nhiều lần nhắc được đến, lại càng có nhiều ông chủ các công ty săn đón cậu.
Nhưng bất luận những người ở ngoài có ra giá cao đến mấy, Thẩm Tùng Tý chưa bao giờ thay đổi ý nghĩ ban đầu!
Suốt cuộc đời này cậu sẽ giải quyết khó khăn và ưu phiền cho Thẩm Hà.
Một hôm, Thẩm Hà gọi điện cho Thẩm Tùng Tân, gọi cậu tối đến nhà ăn cơm
Thẩm Tùng Tân vui vẻ nhận lời.
Vừa hết giờ làm, Thẩm Tùng Tân nhanh chóng sắp xếp hết công việc trong tay, quay người đến ngay nhà Thẩm Hà.
Hôm nay Hoàng tử điện hạ không ở nhà, chỉ có một mình Thẩm Hà, bọn trẻ sang nhà bà nội rồi, Thẩm Hà đích thân vào bếp nấu một mâm đồ ăn.
Thẩm Tùng Tân vừa đến được một lúc, trong nhà lại có thêm một người khách.
Đối phương là một cô gái trẻ tuổi, cô gái đó hơi bất an và rụt dè, khi nhìn thấy Thẩm Tùng Tân, cô đỏ mặt gật đầu chào hỏi.
Lúc đầu Thẩm Tùng Tân không nghĩ ngợi gì, nhưng đến khi ăn cơm, khi Thẩm Hà trịnh trọng giới thiệu hai người, lúc này Thẩm Tùng Tân mới phản ứng lại, đây là Thẩm Hà muốn làm mối, giới thiệu người yêu cho cậu!
Người được mai mối cho Thẩm Tùng Tân tên là Đinh Ni, năm nay 20 tuổi, vừa du học ở nước ngoài về.
Đinh Ni sống nội tâm, nhưng tính cách rất chín chắn, là sự lựa chọn rất tốt cho một người vợ đảm đang chăm sóc gia đình.
Thẩm Tùng Tân tuổi trẻ đẹp trai, cộng thêm tiền đồ sáng lạng, có Thẩm Hà làm chỗ dựa, vì vậy cũng rất sáng giá.
Thẩm Hà cảm thấy hai người họ khá hợp nhau, nên cô đã có ý định, muốn tác hợp cho hai người.
Tuy Thẩm Tùng Tân gọi Thẩm Hà một câu chị hai câu chị, nhưng trong lòng Thẩm Hà, luôn coi Thẩm Tùng Tân như đứa con của mình.
Vì vậy, hôn sự của Thẩm Tùng Tân, Thẩm Hà luôn rất để ý. Lúc gần ăn xong, Thẩm Hà cố tình lấy lý do rời đi, để hai người thanh niên nói chuyện với nhau, xem họ có cơ hội không.