“ Mấy cái người này” nó cầm sắp hồ sơ đi lên phòng chủ tịch.
- Má ơi! Chi mà tầng dữ rứa. Lỡ như thang máy mà hư cái là đi bộ khùng luôn . Haizzzzz
Cộc…cộc…cộc
- Vào đi
Cạch.
Bước vào trong căn phòng nhìn quanh rất gọn gàng, thoáng và rộng, dừng lại ngay bàn chủ tịch khi thấy người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng về phía nó. “ chỏm tóc quen quen”. Không nghĩ nữa nó lê bước lại đặt báo cáo lên bàn.
- Thưa chủ tịch tôi đã làm xong bản báo cáo.
Chờ mãi không thấy trả lời nó tưởng chủ tịch ngủ nên quay lưng đi, chưa gì thì “xoạt” cái như cơn gió nó đã thấy người dàn ông trước mặt nhưng vẫn là mặt đối lưng.
Cạch.
- hử? tự dưng nó thấy chủ tịch gài chốt cửa lại nên nó thắc mắc- Thưa chủ tịch có g……Á! Anh làm đếch gì ở đây? Anh ám sát chủ tịch công ti tôi để bò lên đó ngồi à?
- Em nghĩ vậy thì cứ cho là vậy, bò được lên đây cũng cần có bản lĩnh cao lắm đấy
- ừm ừm…. theo như tôi chuẩn đoán thì công ti này sẽ hoàn toàn phá sản vào ngày mà anh quang minh chính đại công khai anh là chủ tịch mới …..ừm ừm – Nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đắc ý
Rầm.
Hắn đứng lấy tay chống lên cửa tạo thành bức tường, nó đứng ở trong ( Ép cung :D).
- Em bước ra ngoài thử xem.
- Sợ gì không dám…ngoàm- Nó cắn tay của hắn làm giọng hét như chó gầm ……( mình so sánh hơi bị hay thì phải ….~.~) của hắn vang lên. Nó thừa cơ hội hắn ôm lấy cái tay tội nghiệp mà thoát khỏi vòng vây cách dễ dàng.
RẦM!!!!!
Căn phòng vốn dĩ gọn gàng nay đã trở thành…bãi rác công cộng .
- xuống mau
- KHông- bật mí với các bợn là nó đang đu tòn ten trên trần nhà ý
- Anh nói em xuống đây
- Le vờ (never).
- Em mà không xuống thì đừng trách
- Ờ. Đừng trách. Đừng trách đó nhaaaaaaaa- nó nhái lại lời hắn thì tự nhiên nó thấy sợi dây xích từ đâu âu yếm nhào tới ôm quấn quýt lấy người nó ~.~ lại lôi nó xuống và tiếp đất cách “nhẹ nhàng”
- Nói không nghe thì hậu quả đấy. ( hơ hơ vợ chơi roi chồng lên tới dây xích)
- Thả tôi ra. Ai cho anh trói tôi- nó nhảy đành đạch như gà chết toi
- Nằm im không được động đậy- hắn chỉ vào mặt nó
- Cứ động đậy- nó bặm môi lăn qua lăn lại như xe lu =.=’’.- huhu đau quá
- Vy, em sao vậy?
- Dây xích làm đau quá. Mau tháo ra
- ờ ờ.- hắn làm theo răm rắp. chỉ chờ có thế nó cầm sợi dây xích quất mạnh vào cái cửa.
RẦMMMMMM!!!!!!
- Hô hô hô, cảm ơn dây của anh nhoa….
Nó chạy ra cửa trước bao nhiêu ánh mắt đang nhòm ngó rồi nhìn vào phòng chủ tịch mới thấy rằng cả người lẫn đồ trong phòng đều te tua. Nó chạy thục mạng về phòng thiết kế mở cửa ra thì
- NHỮNG TÊN PHẢN BỘI KIAAAA….. hử? về hết rồi. chết tiệt.
.
.
.
Bây giờ nó đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn nhà.
Xoạt….xoạt
-?????- nó nghe tiếng động trong bụi cây.
- hơ???? Coan mều à???
Nó bế con mèo ra ngồi ngắm cả buổi rồi quyết định lấy con mèo làm vật sở hữu riêng. Nó đặt tên cho con mèo là “tiểu miu”. Để con mèo nhỏ lên vai nó sải bước vào nhà thì lại nghe tiếng cãi lộn, cuộc đời của nó gắng liền với những tiếng chửi ngọt ngào êm tai hay sao ý …
- Sao ngươi nói chiều về mà giờ ở lì nhà ta?
- Anh kibo vừa thôi, ở đây có sao đâu
- Đã có vợ phá là quá rồi mà giờ còn thêm người nữa, chịu sao nổi
- Anh nói ai phá. Haha vậy là tôi nói đúng. Dẫn cả bạn gái về nhà luôn. Vậy bây giờ tôi có nên dọn đồ đi không ?
- Chị nói gì vậy? bạn gái gì. Em là Lâm Vũ Gia Linh em gái của anh Thiên
- Thất vọng……- nó ủ rủ cụp mắt xuống
- Em nói vậy là sao?- hắn giận dữ
- À…ờ không có gì.
- Chị đi chơi với em nha
- ờ ờ
- nè. Ngươi đến phá hoại hạnh phúc gia đình người ta đấy à? Nè….nè- hắn nói mặc hắn, Linh kéo nó lên sân thượng chơi.