Do Kha Hằng đang mang thai, sợ cô mệt, một phần cũng vì thời gian gấp rút, mẹ Doãn không sắp xếp cho bọn họ chụp nhiều ảnh cưới.
Doãn Tư Hàn cũng không có nhiều thời gian rảnh, anh đi công tác suốt, sẽ sắp xếp lịch trống vào cuối tuần.
Doãn Phu Nhân gửi danh sách những địa điểm chụp ảnh cưới đẹp nhất, bảo Kha Hằng chọn.
Bà nói.
"Trước tiên chụp một bộ để chuẩn bị đám cưới đã.
Đợi hai đứa sinh con xong, đi chụp thêm bộ nữa treo khắp nhà."
Kha Hằng ngại ngùng, ngắm kĩ một lượt.
Cô thích biển, vì vậy chọn Uluwatu.
—————
Tuần cuối cùng của tháng , sau khi Doãn Tư Hàn từ Manhattan công tác trở về, bọn họ bay tới Bali.
Thư ký đã đặt phòng cho bọn họ ở Bulgari Resort, là một căn Villa ngay sát bờ biển.
Bãi biển riêng của khu nghỉ dưỡng rất đẹp, đây cũng sẽ là địa điểm chụp ảnh cưới.
Vừa đặt chân tới nơi, Kha Hằng đã thấm mệt.
Chặng bay dài, mà trên máy bay cô không ngủ được, hiện tại chân có hơi tê.
Doãn Tư Hàn thấy cô mệt mỏi, muốn gọi phục vụ đem đồ ăn tới phòng.
Lâu lắm không được đi du lịch, Bali lại đẹp như vậy, Kha Hằng không muốn lãng phí.
Vì vậy bọn họ chọn dùng bữa tối ven biển.
Bali tháng là thời điểm đẹp nhất năm.
Khi bọn họ tới bờ biển, trời hoàng hôn đỏ thẫm, đẹp đến động lòng.
Hai người dùng bữa tối dưới ánh hoàng hôn.
Đèn đuốc trong khu nghỉ dưỡng bật sáng choang, lung linh cả một vùng trời.
Buổi tối ở Uluwatu nhiệt độ đã giảm xuống so với ban ngày khá nhiều, lại gần biển, từng đợt gió thổi từ biển vào mát lạnh.
Kha Hằng vẫn đang nghén nặng, cô không ăn được nhiều.
Doãn Tư Hàn gắp cho cô vài miếng salad, hỏi.
"Muốn ăn thêm gì không?"
Cô chọc quả oliu, lắc đầu.
Anh cũng không ép cô, tự mình ăn bít tết.
"Doãn tổng, anh định đầu tư vào ngành xuất bản à?" Kha Hằng nhớ tới chuyện cũ, liền tò mò.
Doãn Tư Hàn không mặn không nhạt đáp.
"Không."
"Vậy sao anh lại đồng ý thu mua Trung Lục?" Lại chỉ thu mua mỗi nó.
"Em muốn biết?"
Kha Hằng gật lấy gật để.
Doãn Tư Hàn buông dĩa.
"Em đang hỏi anh trên cương vị là nhân viên của Trung Lục, hay là cương vị bà chủ Danh Thần?"
"Có gì khác nhau sao?"
"Khác chứ." Anh nhìn cô.
"Nếu em hỏi anh dưới danh nghĩa nhân viên tập đoàn..."
Kha Hằng nghiêng đầu.
"Thì?"
"Bí mật thương nghiệp, không nói."
Cô trề môi, chẳng thèm hỏi nữa.
"Nếu em lấy cương vị Doãn phu nhân hỏi, anh sẽ trả lời."
Kha Hằng dùng nĩa chọc chọc miếng salad.
"Tôi chỉ tò mò một chút thôi."
Doãn Tư Hàn cũng không làm khó cô, anh phân tích vấn đề một cách ngắn gọn.
Kha Hằng chớp chớp mắt nhìn anh, cô đã hiểu.
Lại chép môi.
"Theo như anh nói, thì tôi rất nông cạn nhỉ."
"Không thể coi là thế.
Em suy nghĩ trên phương diện người làm công, còn anh giải quyết trên phương diện người quản lý."
Cô gật đầu, lại nhìn anh.
"Đợi em bé được tháng, tôi sẽ nghỉ việc ở Trung Lục."
"Nghỉ thai sản hả?" Anh hỏi cô.
Xong, Kha Hằng lắc đầu.
"Sẽ nghỉ hẳn."
"Vì chuyện của chúng ta?" Cô từng nói không muốn cho người khác biết.
"Không phải, tôi có dự định khác rồi."
Doãn Tư Hàn tỏ vẻ đã biết, anh cười như không cười.
"Cũng được, dù sao anh cũng nghe nói công ty chúng ta có quy định ngầm là cấm tình yêu công sở."
Kha Hằng bĩu môi lườm anh.
"Anh không hỏi tôi dự định gì cho tương lai à?"
"Làm việc mình thích là được, không đi làm cũng không sao.
Em nằm nhà chơi thì anh vẫn nuôi nổi." Anh nhìn cô, ánh mắt chứa tia dịu dàng.
"Xì, tôi không vô dụng như vậy." Cô trề môi.
"Lại nói, nếu tôi hết tiền, cũng có rất nhiều người sẵn sàng nuôi tôi, chẳng cần anh."
Anh vươn tay vỗ đầu cô.
"Ừm, là anh muốn nuôi em."
Rùng mình, cô sẽ không chịu được anh nói mấy lời sến súa này.
—————
Địa điểm chụp ảnh cưới ở ngay bãi biển của khu nghỉ dưỡng, hôm sau đoàn nhiếp ảnh ôm đồ nghề tới, ôm luôn cả ba bộ váy cưới mẹ Doãn đặc biệt đặt may riêng cho cô.
Kha Hằng nhìn ngắm, bộ nào cũng có vẻ đẹp riêng, cô đều thích.
Nhiếp ảnh nói mỗi bộ sẽ chụp vào một buổi trong ngày.
Sáng sớm, cô bị chuyên viên trang điểm lôi dậy, mân mê tỉ mẩn hơn hai giờ đồng hồ để trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, vài nhân viên giúp cô thay váy cưới.
Bộ váy đầu tiên Kha Hằng diện lên là một chiếc váy trễ vai, phần tay bồng bềnh bao lấy cánh tay, ôm trọn cơ thể mảnh mai, thân dưới xoè rộng, cô còn đội vương miện, cài khăn voan, xinh đẹp như một nàng công chúa.
Bước ra ngoài, Doãn Tư Hàn tây trang đen lịch lãm, cổ thắt nơ nhỏ đang đứng đợi sẵn.
Ngoài rìa bãi biển có một khu rừng nhỏ, bọn họ bắt đầu chụp từ đó.
Theo sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh, Doãn Tư Hàn sẽ dắt tay Kha Hằng tiến vào khu rừng.
Cô một tay nắm lấy tay anh, một tay nâng nhẹ tà váy, cô ngẩng đầu cười với anh.
Anh đi phía trước, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh.
Thời tiết mát mẻ, vài tia nắng nhỏ len lỏi qua tán cây, bọn họ cứ thế dắt tay nhau tiến về phía trước.
Cảnh tiếp theo là cảnh hôn.
Kha Hằng nghe xong lúng túng không thôi.
Cô nghĩ thầm, ngoại trừ lần đó, bọn họ chưa hôn môi bao giờ.
Hiện tại còn phải ở trước mặt nhiều người làm hành động thân mật, liền không tránh khỏi gấp gáp, không được tự nhiên.
Doãn Tư Hàn tiến lên một bước, lại kéo cô vào lòng.
Một tay anh đặt lên phần eo nhỏ của cô, một tay đỡ cánh tay mảnh khảnh.
Anh nhìn cô chăm chú.
Kha Hằng bị nhìn đến đỏ mặt, cô hơi ngẩng cổ nhưng không nhìn anh, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn tứ phía.
Nghe thấy nhiếp ảnh gia hô to.
"Bắt đầu!", Kha Hằng sợ hãi, cô nhắm mắt lại, hàng mi vẫn còn run rẩy.
Doãn Tư Hàn từ từ tiến lại gần, chóp mũi hai người chạm nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Anh từ từ chạm môi lên môi cô, khẽ mút nhẹ cánh môi mềm.
Anh tặng cô một nụ hôn rất đơn thuần, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Kha Hằng từ đầu tới cuối vẫn nhắm tịt mắt, tuỳ ý anh dây dưa.
Bọn họ giữ tư thế đó một lúc, nhiếp ảnh gia hết đứng lại nằm, căn mọi góc chụp, tiếng "tách tách" vang không ngừng.
Anh ta hạ máy ảnh xuống, miệng hô "Được rồi!", cúi đầu bấm xem lại thành quả.
Kha Hằng nghe tiếng, cô nghiêng đầu né sang một bên, ngả người về phía sau.
Doãn Tư Hàn vẫn chưa buông cô ra, tay đang nắm cánh tay cô di chuyển lên, chạm vào gò má cô, anh cúi người, hôn sâu.
Kha Hằng bất ngờ, cô mở to mắt nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt đang nhắm mắt, sống mũi cao, mày sắc.
Anh khẽ tách miệng cô, tấn công mãnh liệt.
Nụ hôn sâu khiến Kha Hằng khó thở.
Cô vươn tay níu gấu áo của Doãn Tư Hàn, cả người dựa vào anh, mặc anh nâng đỡ.
Nhiếp ảnh gia ngẩng đầu lên vẫn thấy họ hôn nhau, lại cầm máy tác nghiệp.
Hiệu quả còn tuyệt vời hơn trước đó.
Kết thúc nụ hôn, mặt Kha Hằng đỏ lựng, môi cô hơi sưng, khoé mắt có chút hồng.
Cô hít mấy hơi thở cho thông, mắt liếc Doãn Tư Hàn, lườm anh.
Mà kẻ đầu sỏ mảy may không có cảm giác tội lỗi nào, anh chỉnh lại nơ nhỏ thắt trên cổ áo.
—————
Cảnh chụp buổi sáng đã hoàn thành, buổi chiều bọn họ ra bờ biển chụp cảnh hoàng hôn, tới tối sẽ chụp cảnh bữa tối dưới ánh nến và đốt pháo hoa ngoài bãi biển.
Cả một ngày mệt mỏi, lại phải di chuyển nhiều, về đến phòng, Kha Hằng căn bản đuối sức.
Cô nằm bẹp trên giường, nhắm nghiền mắt.
Doãn Tư Hàn tắm xong, bước ra ngoài đã thấy cô ngáy o o.
Anh đi tới bên giường, cúi người ngắm cô một lúc, sau mới đó vươn tay xoa má cô, gọi.
"Dậy thôi em, tắm rửa đã rồi ngủ."
Cô mơ màng mở mắt, giọng yếu ớt.
"Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ năm mươi lăm." Anh đỡ cô ngồi dậy.
"Cần anh tắm cho không?"
Kha Hằng nghe thấy câu này liền tỉnh táo mấy phần.
"Không cần!" Cô đẩy anh ra, chạy vào phòng thay đồ lấy quần áo.
Bồn tắm ở đây rất lớn, còn có hệ thống mát xa.
Kha Hằng thả bath bomb, cũng bước chân vào bồn ngâm.
Không biết trôi qua bao lâu, đến mức cô lim dim ngủ, tiếng gõ cửa vang lên.
"Kha Hằng?"
"Ồ, xong ngay đây." Cô suýt chút nữa ngủ quên.
Lúc này mới đứng dậy túm khăn tắm ra ngoài.
Doãn Tư Hàn đứng trước cửa phòng tắm, thấy cô đi ra liền hỏi.
"Có chỗ nào khó chịu không?"
Cô lắc đầu.
"Hơi buồn ngủ thôi."
Anh nắm tay cô, kéo tới bàn trang điểm.
"Em ngồi đi, anh sấy tóc cho em."
Kha Hằng không phản đối, cô ngồi xuống ghế nhỏ, gỡ khăn bông quấn trên đầu xuống.
Doãn Tư Hàn bật máy sấy, đứng sau lưng cô bắt đầu sấy tóc.
Tóc cô rất dày, dài qua lưng, chấm eo.
Mái tóc nâu trà sữa mượt mà, hơi xoăn nhẹ, vừa mới gội xong còn thoang thoảng mùi hoa anh đào.
Anh sấy một lúc, lưng cô vẫn thẳng đứng, nom trông khá căng thẳng.
Kha Hằng mỏi lưng lắm rồi, nhưng ngại nói.
Cô cố gắng chịu đựng, kiên nhẫn để anh nghịch tóc.
Được một lúc, cô quay đầu nhìn anh.
"Hay là để tôi tự sấy đi?" Anh sấy lâu muốn chết, cô buồn ngủ lắm rồi.
Doãn Tư Hàn ý thức được mình không phải giúp cô, ngược lại đang giày vò cô.
Anh tắt máy sấy, xoay người cô lại đối diện với mình.
Anh ôm đầu cô dựa vào người mình.
"Em dựa vào anh nghỉ đi." Sau đó bật máy sấy tiếp tục công việc.
Đầu Kha Hằng dựa sát vào người anh, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, rất thoải mái.
Cô từ từ nhắm mắt.
sau, Doãn Tư Hàn tắt máy sấy, tay vuốt vuốt tóc cô cho thẳng, cô gái trong lòng đã gục vào người anh ngủ say.
Anh cúi người, bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, đi về giường.
Hai người nằm trên giường, Doãn Tư Hàn ôm lấy cô, Kha Hằng nằm gọn lỏn trong lòng anh, ngủ rất sâu.
Anh nhìn ngắm người con gái trong lòng, mặt nhỏ môi mọng, làn da trắng như trứng gà luộc, mũi nhỏ nhắn thanh thoát, tổng thể xinh đẹp tinh tế.
Cô gái ngủ say, hơi thở khe khẽ, hai tay đặt nhẹ trước ngực.
Bọn họ hôm nay chụp ảnh cả ngày, cô phải đi đi lại lại, thay đổi trang phục rồi trang điểm công phu mấy phen.
Váy cưới dài nặng, thêm mấy lớp tùng phồng lớn, cô lại đang mang thai, di chuyển rất vất vả.
Hiện tại mệt đến mức ngủ tít.
Do lịch trình bận rộn, bọn họ chỉ có ngày ở Bali, sáng mai sẽ về Bắc Kinh.
Doãn Tư Hàn duỗi tay cầm điện thoại.
Anh nhắn tin cho thư ký sắp xếp công việc, bọn họ ở lại Bali thêm một ngày nữa rồi mới về.
—————
Kha Hằng ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Khi cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong vòng ôm ấm áp của Doãn Tư Hàn.
Cô sửng sốt nhìn anh.
Người đàn ông vẫn đang ngủ, tiếng thở nhè nhẹ.
Một tay anh cho cô gối cổ, một tay vòng qua cánh tay cô, ôm chặt người trong lòng, mà cô cũng rất tự nhiên mà đặt tay lên thắt lưng anh.
Kha Hằng có chút nghi ngờ, không biết liệu rằng trước đây bọn họ ngủ có phải bộ dạng này không? Bình thường anh dậy rất sớm tập thể dục, sau đó mới đi làm.
Căn bản lúc Kha Hằng thức dậy đã không thấy bóng dáng anh ở nhà.
Mà hiện tại, hai người bọn họ đang trong tư thế rất thân mật.
Kha Hằng thử nhúc nhích một chút, nhưng không ăn thua, anh ôm cô rất chặt.
Cô khẽ cắn môi, vỗ nhẹ lưng anh.
Người đàn ông bên cạnh rất không biết điều, càng ôm chặt hơn.
"..." Con ong thối này!
"Doãn tổng, Doãn tổng?" Cô vỗ vỗ cánh tay anh.
Doãn Tư Hàn khẽ động, ngái ngủ.
"Hửm?"
"Anh buông tôi ra đi, tôi khó thở."
"Dậy rồi sao?" Giọng đàn ông mới tỉnh dậy là quyến rũ nhất, anh khàn khàn hỏi cô.
"Sớm thế?"
"Không sớm, mặt trời đã lên cao như vậy rồi."
Bình thường anh dậy sớm lắm cơ mà.
Xong, anh vẫn giữ nguyên tư thế.
"Ngủ thêm một chút nữa đi."
"Ngủ gì nữa? Chúng ta phải về thôi."
Doãn Tư Hàn vẫn không mở mắt.
"Chuyến bay đổi sang buổi tối rồi."
Kha Hằng đẩy đẩy anh.
"Anh không đi làm hả?"
Anh vươn tay xoa nhẹ đầu cô.
"Không, nghỉ thêm một hôm."
"Ồ." Vậy nằm thêm một lúc.
Nằm mãi, đến mức cơn ngái ngủ của cô cũng tan biến từ lâu rồi người đàn ông bên cạnh vẫn không chịu dậy, còn ôm chặt cô như gấu koala, Kha Hằng chịu hết nổi.
"Doãn tổng, anh định ngủ đến khi nào?"
Anh không trả lời, nhưng cô biết anh không ngủ, chỉ là im lặng thôi.
Cuối cùng, cô hết cách.
"Doãn tổng, tôi đói." Còn gằn giọng bổ sung.
"Con anh đói."
Đến lúc này Doãn Tư Hàn mới mở mắt, ôm cô cùng ngồi dậy.
Kha Hằng quắc mắt nhìn anh.
"Tôi còn chưa cho phép anh ôm tôi ngủ đâu đấy!"
Doãn Tư Hàn nói dối không chớp mắt.
"Tối qua em ôm chặt anh không buông, anh bất đắc dĩ đành thuận theo."
"..."
Cuối cùng, hai người cùng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi đi ăn.
Buổi tối, họ bay về Bắc Kinh, hôm sau còn phải đi làm..