Hôm nay Kha Hằng tới công ty khá sớm, mọi người trong văn phòng còn chưa tới đông đủ.
Cô ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, thấy Tiết Chi Văn đủng đỉnh đi vào.
Cô ấy tay cầm bánh bao.
"Trăng nhỏ, ăn sáng chưa?" Còn đưa cho cô một cái bánh bao sữa.
Kha Hằng không nhận.
"Mình ăn rồi, cậu ăn hết đi."
Tiết Chi Văn cũng không mời nữa, tự mình xử lý hai cái bánh.
Cô ấy quan tâm.
"Phải rồi, sao hôm qua cậu nghỉ làm thế? Ốm à?"
"Cuối tuần mình về quê, lỡ tàu nên hôm qua mới lên Bắc Kinh." Kha Hằng cảm thấy bây giờ trình độ nói dối của bản thân đã đạt mức thượng thừa, không thèm chớp mắt.
"Ồ." Cô ấy quay sang cô, nhiều chuyện.
"Hôm qua cậu nghỉ, thật đáng tiếc, không thấy được một màn thú vị."
Kha Hằng tò mò.
"Màn thú vị gì thế?"
"Là em út phòng chúng ta đó." Tiết Chi Văn che miệng cười hắc hắc.
"Không biết cô ta nghe được thông tin ở đâu, nói rằng Doãn tổng đã đi công tác về rồi, hôm qua sẽ trở lại công ty.
Cô ta nhân cơ hội muốn tạo "cuộc gặp gỡ tình cờ" nên đã đứng đợi ở cửa thang máy cán bộ cả buổi, không lên văn phòng làm việc.
Cuối cùng bị trưởng phòng mắng cho một trận."
Kha Hằng nhíu mày.
"Sao lại trẻ con vậy?"
Tiết Chi Văn nén cười.
"Còn chưa hết.
Thú vị hơn nữa là, sau khi tan ca, cô ta xuống tầng hầm của công ty, nhìn thấy xe của Doãn tổng chuẩn bị rời đi, liền lùi xe, tông vào nó."
Khéo miệng Kha Hằng giật giật, cô nương này chơi lớn quá.
Xe của Doãn Tư Hàn đều là hàng đặt riêng, ít thấy ngoài thị trường, giá thành đặc biệt cao.
"Cậu biết không, cô ta đâm xong không những
không sợ hãi bỏ chạy, còn ngang nhiên xuống xe.
Cứ ngỡ sẽ được diện kiến tổng tài, ai ngờ người bước xuống là tài xế.
Anh ta gọi công ty bảo hiểm tới, viết biên bản rồi bắt cô ta đền bù một khoản.
Doãn tổng căn bản còn không có trên xe." Lúc này Tiết Chi Văn không nhịn được nữa, cười ha hả.
"Chiếc xe đó rất đắt, chi phí sửa chữa cũng lớn.
Mình nghe nói tiền đền bù còn đủ để chúng ta mua được một chiếc xe thường nữa đó." Cô ấy lại cảm thán.
"Haizzz, đó là khoảng cách giữa nhà tư bản và kẻ làm công như chúng ta đó."
Kha Hằng không nhịn được bình phẩm một câu.
"Dại dột."
Đúng lúc đó Cố Tiểu Trúc vào văn phòng.
Cô ta nghe thấy tiếng người các cô loáng thoáng nói chuyện, rất tức giận.
Cô ta mặt mày xám ngoét, lườm Kha Hằng.
Cố Tiểu Trúc đặt túi xách lên bàn, cao giọng nói.
"Chị Tiết, cảm ơn chị đã lo cho em.
Chỉ là vô tình đụng xe một cái, cũng chẳng phải cố ý, đền bù một chút là xong.
Số tiền đó chẳng qua là giá vài chiếc túi thôi mà, đối với em chẳng to tát gì, coi như làm mất không đeo nữa.
Có lẽ nhà chị ở gần biển, quản chuyện hơi rộng rồi."
Còn không quên mỉa mai Kha Hằng.
"Không nghĩ chị Kha lại là người tận tuỵ như vậy, nghỉ làm rồi nhưng vẫn lo chuyện công ty."
Tiết Chi Văn nghe thấy vậy tức giận.
"Cô nói năng gì mà khó nghe vậy? Chúng tôi là tiền bối của cô đấy!"
Kha Hằng kéo áo cô ấy, ngăn cản bọn họ lớn tiếng cãi nhau.
Đồng thời quay sang Cố Tiểu Trúc.
"Quả thật là bọn chị rất quan tâm tới công ty.
Ít nhất bọn chị sẽ chăm chỉ cống hiến, chứ không bỏ bê công việc." Bình thường cô ta cũng chẳng thèm hoàn thành việc mọi người giao.
Cô ta cũng không vừa, cắn răng nhìn cô.
"Em đi làm chẳng qua cũng do ở nhà rảnh rỗi đâm nhàm chán quá.
Tới công ty để xem cuộc sống của thường dân sẽ như thế nào thôi."
"Dù là mục đích gì, đã đi làm rồi thì phải cố gắng làm việc." Kha Hằng ngắt bỏ lí lẽ ngớ ngẩn của cô ta.
Là tiền bối, cô cũng không quên nhắc nhở.
"Trong giờ làm thì công việc là trên hết.
Lần sau em nhớ chú ý."
Cố Tiểu Trúc nghe chẳng lọt tai, cho rằng cô lên mặt dạy đời.
Cô ta hừ mạnh một tiếng, cầm ly nước đi ra ngoài.
Tiết Chi Văn nhìn theo bóng lưng Cố Tiểu Trúc, bĩu môi.
"Ai không biết còn tưởng cô ta là phu nhân chủ tịch cơ đấy.
Làm việc không làm chỉ lo làm đẹp."
Kha Hằng không tiếp tục bàn luận nữa, cô lật tài liệu, bắt đầu xử lý công việc.
—————
Buổi trưa, mọi người trong phòng kéo nhau xuống tầng dùng cơm.
Kha Hằng không đi cùng bọn họ.
Từ lần Doãn Tư Hàn sai "người giao hàng" đưa cơm cho cô, mỗi ngày sau đó cô đều nhận được một túi đồ ăn trưa.
Người đưa cơm hôm nay không phải tài xế như những lần trước mà là vệ sĩ riêng của anh.
Anh ta nói nhỏ với cô.
"Doãn tổng trưa nay ra ngoài bàn công chuyện với khách hàng ạ."
Kha Hằng cũng không nghĩ nhiều, cô nhận túi đồ rồi dùng bữa.
Lúc cô còn đang nhai nấm thì mấy người đồng nghiệp đã từ phòng ăn trở lại.
Bọn họ đang xôn xao bàn tán gì đó.
Thấy bọn họ vào phòng, Kha Hằng thuận miệng hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
Tô Tố là bộ trưởng bộ ngoại giao của phòng.
"Vừa nãy lúc ăn cơm, tôi có nghe được mấy chị gái ở văn phòng tầng trên nói chuyện." Cô ấy đặt ly cà phê trong tay xuống.
"Bọn họ nói, hôm nay nhìn thấy Doãn tổng đeo nhẫn cưới!"
Một nữ đồng nghiệp khác cũng chen vào.
"Vốn dĩ chuyện này chỉ có mấy người làm ở tầng nhìn thấy, nhưng hôm nay sếp đi ra ngoài có việc, nên người ở lễ tân cũng xác nhận rồi."
Tiết Chi Văn đưa cốc nước chanh cho Kha Hằng, miệng than thở.
"Chưa từng nghe chủ tịch có bạn gái, vậy mà bây giờ đã kết hôn."
"Thật sự rất sốc luôn đó.
Trước đây một tin đồn tình ái của anh ấy cũng không có nữa.
Tôi nghe tổ thư ký nói, anh ấy luôn tăng ca tới khuya mới về mà?" Tô Tố lại tiếp tục tung tin.
Cô ấy vuốt cằm suy tư.
"Chẳng có lẽ vợ của anh ấy là "công việc"?" Anh ấy bận rộn thế cơ mà.
Mọi người nghe vậy thì cười haha.
Kha Hằng chột dạ, lén lút xoay viên kim cương trên ngón giữa vào trong lòng bàn tay.
Cố Tiểu Trúc tức tối nhìn bọn họ.
"Các chị nói nhỏ thôi được không! Giờ nghỉ trưa không cho người khác nghỉ ngơi à?"
Lúc này mọi người mới tản ra, lẩm bẩm.
"Gì vậy chứ, đột nhiên phát hoả là sao?"
"Còn không phải do cô ta thích Doãn tổng, bây giờ nghe nói anh ấy kết hôn thì tức giận sao."
...
Kha Hằng cũng không tiếp tục ăn nữa, cô đóng nắp hộp cơm, dọn dẹp đũa thìa, cầm ly nước chanh bắt đầu nhâm nhi.
—————
Đám cưới của Doãn Tư Hàn và Kha Hằng được tổ chức vào đầu tháng .
Họ hàng nội ngoại nhà Doãn Tư Hàn đều tới đông đủ.
Ba Kha là trẻ mồ côi, vậy nên bên nội của Kha Hằng không có ai.
Về phía nhà ngoại, ngoại trừ chị gái bà Ngô, những người khác không có mặt.
Bà Ngô cùng Bạch Đổng cũng tới, còn có Bạch Băng.
Kha Hoành Dật về thăm Kha Hằng từ hôm cô lĩnh chứng, sau đó thì vẫn luôn ở Bắc Kinh.
Đợi hôn lễ hoàn thành, anh mới quay trở lại Anh quốc.
Ngoại trừ người trong gia đình, bạn bè thân thiết của Doãn Tư Hàn cũng tới.
Bọn họ đều là những ông trùm trong giới tài chính.
Buổi lễ hôm nay không có sự góp mặt của cánh báo chí.
Bên ngoài khách sạn tổ chức hôn lễ, hàng ngũ vệ sĩ được sắp xếp dày đặc, đảm bảo mọi tin tức đều giấu kín, không được lộ ra bên ngoài.
—————
Kha Hằng ngồi trong phòng trang điểm của cô dâu, Tô Bạch Lan cũng đang ở đây cùng cô.
Cô ấy dặm lại phấn cho Kha Hằng, trêu chọc cô.
"Ngày trước thề non hẹn biển với nhau, cùng độc thân đến già, kiếm thật nhiều tiền rồi cùng nhau đi du lịch khắp năm châu.
Thế mà bây giờ ai đó sắp bước vào lễ đường đây này."
Kha Hằng dở khóc dở cười, véo má cô ấy.
"Thế thì cậu cũng trả thù đi, mau kết hôn phục thù lại."
Tô Bạch Lan không trả lời cô, ngược lại lại quan sát cô.
"Sao cậu gầy quá vậy, nhìn không ra đang có bầu luôn đó."
Kha Hằng vốn đã gầy, thời gian đầu mang thai lại ốm nghén, cô sụt đi vài cân.
Thai mới được hai tháng, vì vậy cũng chưa lộ bụng rõ ràng.
Nghe Tô Bạch Lan nói vậy, cô tủm tỉm.
"May quá vẫn mặc được váy cưới, nhỉ?"
"Sau hôm nay thì nhớ ăn uống hẳn hoi vào, cậu như thế này mà Doãn tổng nhà cậu không xót à?" Tô Bạch Lan không khỏi nhíu mày.
"Anh ấy chăm sóc mình khá tốt, là do mình thôi."
Doãn Tư Hàn quả thật rất quan tâm cô, chỉ có điều ốm nghén là chuyện không thể tránh khỏi.
Mỗi lần cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh, anh đều theo sau, mày nhíu chặt.
Hai người đang nói chuyện thì bà Ngô cùng Bạch Băng vào phòng.
Bạch Băng chạy tới nắm tay Kha Hằng, cười toe toét.
"Chị, chị đẹp quá! Xinh như công chúa vậy."
Kha Hằng mỉm cười với cô ấy.
"Cảm ơn em."
Bà Ngô nhìn cô, nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.
Sau cùng, trước khi ra ngoài, bà căn dặn cô.
"Kết hôn rồi nhưng đừng quên tự chăm sóc bản thân, quan tâm chồng và con của con.
Bọn họ là gia đình của con."
Kha Hằng gật đầu, không trả lời bà.
Hôn lễ bắt đầu tổ chức, Kha Hằng khoác tay Kha Đổng tiến vào lễ đường.
Doãn Tư Hàn đứng trên bục sân khấu, thấy hai cha con bước tới, anh tiến gần đón lấy cô.
Ba Kha trao tay Kha Hằng cho Doãn Tư Hàn, giọng ông run run.
"Con gái bảo bối của ba, giao cho con."
Ông quay sang Kha Hằng, mắt rơm rớm.
"Nhớ kỹ, con mãi là áo bông nhỏ của ba."
Kha Hằng mỉm cười với ông, mắt mơ hồ hiện lên một tầng hơi nước.
"Con dù lấy chồng vẫn không hết quấy rầy ba đâu, ba đừng vội mừng đó."
Doãn Tư Hàn trịnh trọng nói với ông.
"Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, ba yên tâm."
Hai người dắt tay nhau tiến lên sân khấu.
—————
Hôn lễ diễn ra khá đơn giản, các bước thủ tục đã được mẹ Doãn rút gọn hết mức có thể, tuy nhiên những thứ không bỏ được thì không thể bỏ.
Thế nên sau khi xong xuôi, Kha Hằng vẫn mệt đứt hơi.
Hai vợ chồng trở lại chung cư XO.
Ngồi trên xe, Kha Hằng dựa vào ghế ngủ thiếp đi đến tận khi xe dừng trước sảnh chung cư mới mơ màng tỉnh dậy.
Về nhà, sau khi tắm rửa xong, Kha Hằng liền leo lên giường nằm.
Đã ngủ một giấc trước đó, hiện tại cô chưa buồn ngủ, nằm suy nghĩ miên man.
Chân mỏi lưng đau, cô cảm thấy hôn lễ thật sự quá đáng sợ.
Một ngày vất vả hoàn thành đủ thứ thủ tục rườm rà, cảm tưởng sụt đi được mấy cân.
Nếu cho cưới lại, cô cũng không tổ chức nữa đâu.
Đúng lúc này Doãn Tư Hàn từ phòng tắm đi ra.
Anh tắm xong rồi, tóc cũng đã sấy khô, trên người mặc bộ đồ ngủ sẫm màu kẻ sọc đen.
Thấy anh, cô hỏi.
"Doãn tổng, anh mệt không?"
"Vẫn ổn, em mệt lắm à?" Anh đi về giường, tay sờ trán cô, không nóng.
Kha Hằng gạt tay anh xuống, lại nhìn anh đánh giá.
"Trông anh khoẻ như vậy, hẳn là tổ chức thêm mấy cái đám cưới nữa cũng được nhỉ."
Doãn Tư Hàn cũng lên giường, xốc chăn nằm xuống.
"Tổ chức nữa làm gì? Một lễ này chưa đủ với em hả?"
"Không.
Không phải với tôi.
Biết đâu sau này anh với người khác cũng tổ chức thì sao." Kha Hằng nằm nghiêng người, đối mặt với anh.
Anh túm lấy tay cô, đem cả người cô ôm vào lòng, giọng nói từ tính mà chắc chắn.
"Không có người khác, chỉ có em thôi."
Kha Hằng bĩu môi, tạm tin tưởng anh.
Dù anh và cô chỉ là hôn nhân plastic, nhưng hai bên đã anh tình tôi nguyện, thì cũng phải dành cho nhau một sự tin tưởng nhất định.
Lại nghĩ mới tân hôn, nói chuyện kiểu đó rất dễ ảnh hưởng bầu không khí.
Thấy Doãn Tư Hàn ôm mãi không buông, cô vỗ vỗ ngực anh.
"Này, tôi còn chưa cho anh cái đặc quyền ôm ấp trên giường này đâu đó."
"Anh ôm vợ anh ngủ mà còn phải xin phép à?"
"..."
Doãn Tư Hàn rất không biết xấu hổ.
"Hôm nay là đêm tân hôn, đáng ra còn phải làm chuyện khác kìa." Cô mới mang thai được tháng, bọn họ chưa thể.
Anh hôn nhẹ lên trán cô.
"Đêm động phòng hoa chúc, sẽ bù cho em sau."
"..." Cô không nói lại anh, lườm một cái sắc lẹm.
"Chỉ hôm nay thôi đó."
Doãn Tư Hàn không tỏ thái độ, anh xoa lưng cô.
"Ngủ thôi." Nói rồi còn cúi xuống mổ lên môi cô một cái.
Kha Hằng tức tối cau mày đẩy anh.
"Lại nữa?" Anh làm càn!
Doãn Tư Hàn chẳng phản ứng lại, anh đã nhắm mắt.
Kha Hằng không nói lại được, thôi, tạm tha cho anh.
Một ngày bận rộn trôi qua, cô cũng mệt mỏi rồi, chẳng còn hơi sức đâu tranh cãi với anh.
Phản ứng mang thai của Kha Hằng cũng giống đại đa số mọi người, cô rất ham ngủ.
Cô chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, rúc vào người anh, sau đó cũng nhắm mắt.
Hai người vẫn là ôm nhau ngủ một đêm..