Lịch Hồng Hoang

quyển 1 chương 3: hồng hoang!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch & Biên: No Name

Ngô Minh mở hai mắt ra, thấy được bầu trời sáng lạn, trên trời tựa hồ có chim bay qua, còn có gió nhẹ từ đằng xa thổi tới, trong lúc nhất thời làm cho hắn lười biếng không muốn cử động.

"Chính là vị diện này sao? Nơi này có gì đặc biệt?"

Ngô Minh nằm ở trên đồng cỏ tự hỏi, nhưng mà vài giây sau hắn vẫn từ từ đứng lên, sau đó tất cả những gì lọt vào trong tầm mắt lập tức khiến cho hắn phải há hốc mồm, thậm chí nước miếng nhễu xuống cũng không để ý.

Hết thảy những gì trước mắt quả thực liền quá quá quá mức có thể tưởng tượng được!!

Hắn nhìn thấy gì? Một ngọn núi cao.

Được rồi, chỉ dựa trên mặt chữ, một ngọn núi cao có gì mà không tưởng tượng nổi a, so với núi cao mà nói, hiển nhiên quỷ quái a, những thứ dị hình a, thậm chí một chiếc phi thuyền còn có thẻ làm cho người ta ngạc nhiên hơn nhiều.

Nhưng mà một khi có được lượng cấp vượt quá một mức độ nào đó, thì một thứ bình thường cũng đủ làm cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên đến phát nổ.

Hắn nhìn thấy một ngọn núi cao đến vô cùng vô lượng, tuy rằng cách hắn vô cùng xa xôi, nhưng chỉ từ mắt thường mà đoán, ngọn núi này quả thực còn to lớn hơn nhiều so với một hành tinh, lớn rất rất lớn.

"Chẳng lẽ... Là Bất Chu Sơn!?" Trong đầu Ngô Minh bất chợt hiện lên ý nghĩ này.

Cũng khó trách hắn suy nghĩ như thế, ngọn núi này thật sự là quá mức to lớn, đâm xuyên qua tầng mây phía trên, không biết là cao đến bao nhiêu vạn dặm, kích thước của nó đã có thể so với tinh tú, mắt thường không cách nào chứng kiến hết toàn cảnh, và ngọn núi có thể lớn đến như thế, nghĩ thế nào thì cũng chỉ có thể là Bất Chu Sơn trong truyền thuyết, một ngọn núi lớn chống đỡ cả thiên địa!

Nhưng mà khi Ngô Minh tiếp tục mở rộng tầm mắt, hơn nữa nhìn tới xung quanh, những gì hắn thấy lại càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Hắn thấy được có ít nhất là bốn năm quả núi có cùng kích thước như vậy. Những ngọn núi này hợp thành một mảnh sơn mạch, về phần bên trong sơn mạch còn có thể có những ngọn núi với kích thước tương tự như vậy hay không... Chắc hẳn nhất định phải có, chỉ là tầm mắt hắn bị chặn, không cách nào nhìn toàn bộ một cách rõ ràng mà thôi.

Ngô Minh nhìn đến hết thảy xung quanh, tất cả mọi thứ khác đều trong có vẻ rất bình thường với kích thước bình thường, cây là cây, cỏ là cỏ, hoa là hoa. Hắn cũng không cảm thấy mình là một người tí hon, xung quanh tất cả đều là bình thường, thứ duy nhất không bình thường chính là kích thước của địa hình nơi này: Lớn, vô cùng to lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi.

Khó hiểu đấy, Ngô Minh nhớ tới khi hắn điều tra tin tức về đại lục Hồng Hoang, nghe nói, đại lục Hồng Hoang trời tròn đất vuông, lục địa to lớn đến không thể tính toán, kích thước một đại lục lớn có thể so sánh với một cái vũ trụ. Vì vậy bên trong đại lục Hồng Hoang, một mảnh sơn mạch có kích thước phải tương đương mười ngôi sao hợp lại, mà một ngọn núi cao liền tương đương với một ngôi sao.

Lúc ấy Ngô Minh vẫn cảm thấy những tài liệu này khoe khoang quá mức, cũng như trên trái đất mọi người vẫn hay thổi phồng về quê quán của mình. Dù sao hắn sinh sống bên trong thành thị, xuyên việt mấy tháng vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, chưa bao giờ rời khỏi thành phố, vì vậy tự nhiên không có tận mắt thấy cái gọi là núi cao to lớn như tinh tú. Tuy rằng cũng tìm tòi xem hình ảnh và video, nhưng mà khi đó hắn chỉ lo tìm tòi các loại sức mạnh siêu phàm, đối với những chuyện này cũng không quá mức để ý.

Chẳng lẽ, hắn hiện tại đang ở ngay trên đại lục Hồng Hoang? Không phải là lúc trước hắn bị bắt tiến vào cột sáng để đi tới thế giới khác hoàn thành nhiệm vụ sao? Vì sao bây giờ lại trở về đại lục Hồng Hoang?

Trong lòng Ngô Minh trăm mối vẫn không có cách giải, bất quá nếu như thân vẫn đang ở đại lục Hồng Hoang, hắn cũng không có bối rối, chỉ là thò tay sờ lồng ngực, mà sau khi hắn sờ đến lồng ngực, lúc này mới dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá bản thân.

Hắn trần như nhộng rồi, là chân chính trần truồng như nhộng, liền quần lót cũng bị lột xuống, toàn thân một mãnh vải cũng không có.

"WTF!?" Ngô Minh kêu lên, nhưng mà xung quanh đến quỷ cũng chả có, tự nhiên là không ai để ý đến hắn.

"Được rồi, cái đồng hồ này phát ra nhiệm vụ quỉ quái gì thế, thậm chí ngay cả quần áo đều bị lột hết, chẳng lẽ là hệ thống gián điệp hay sao!?"

Ngô Minh lầm bầm, đồng thời ý niệm trong đầu trong đầu tập trung, đọc thầm một vài con số cùng văn tự, đây là tài khoản Internet cá nhân của hắn. Hắn đợi mấy giây, trước mắt vẫn một mảnh tối đen, chẳng có gì xuất hiện, ý thức trong đầu cũng không có tiến vào mạng lưới internet Hồng Hoang.

Cho đến lúc này, Ngô Minh rốt cuộc biết có chỗ không đúng, vô cùng không đúng.

Chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình đã thống trị đại lục Hồng Hoang không biết bao nhiêu vạn năm, văn minh nhân loại phồn vinh đến cực điểm, sợ là đại lục Hồng Hoang rộng lớn vô cùng, nhân loại cũng ít nhất khai phá đại lục Hồng Hoang trên % diện tích đất đai, sợ là núi to như tinh tú cũng có thể bị nhân loại san bằng, lại có thêm vài chục Thần cách nhân tạo chuyên dùng để tính toán số liệu, Virtual Network trải rộng toàn bộ Hồng Hoang, tất cả nhân loại ở bất kỳ đâu trên Hồng Hoang chỉ cần dùng ý nghĩ trong đầu là có thể lên mạng. Nhưng mà hiện tại rõ ràng là hắn không cách nào vào được internet...

"Chẳng lẽ nơi đây không phải là đại lục Hồng Hoang?"

Tuy nói cũng có lượng lớn thế giới là trời tròn đất vuông, nhưng diện tích của chúng rất nhỏ hẹp, không thể khổng lồ như thế này được.

Việc này dính đến rất nhiều thuật ngữ khoa học chuyên môn, nhưng mà trên cơ bản là, cách một thế giới phát triển bất đồng sẽ đưa đến cấu tạo của nó bất đồng. Nếu là thế giới thuộc loại có vũ trụ tinh tú sẽ lấy số lượng làm chủ đạo, không gian gần như to lớn vô hạn, càng có Hằng Tinh, Hành Tinh, Tinh Hà..., Và những thế giới này thường là vô ma hoặc hạ ma, lấy khoa học kỹ thuật làm trọng tâm để phát triển.

Nếu là thế giới cấu thành từ nhiều tiểu thế giới, ví dụ như một thế giới bao gồm ba tiểu thế giới là Nhân giới, Địa Ngục, Thiên Đàng..., như vậy thế giới này sẽ có hình thái "giao lưu", các nền văn minh sẽ va chạm nhau không ngừng làm cho văn hóa sinh ra đột biến, và từ đó vị cách của bản thân thế giới này sẽ từ từ tăng lên.

Nếu là một thế giới cấu thành hình dạng trời tròn đất vuông, như vậy mật độ năng lượng của thế giới đó phải vô cùng cao, kém cỏi nhất cùng là thế giới trung ma, phổ biến nhất là thế giới cao ma (Vd như Linh giới). Thế giới hình thái này lấy thực lực cá nhân làm chủ đạo, tự bản thân cá nhân không ngừng tự cường hóa bản thân và trở nên mạnh mẽ, thậm chí khả năng xuất hiện tồn tại tiếp cận Thánh Nhân, Tiên Nhân. Đây là thế giới mà sức mạnh to lớn quy về bản thân.

Nơi này ít nhất là một thế giới cao ma, nghĩa là nó phải là thế giới trời tròn đất vuông. Theo lý thuyết mà nói, bởi vì mật độ năng lượng cực kỳ cao, diện tích của các thế giới trời tròn đất vuông đồng thời cũng sẽ rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều sao với các vị diện vô ma hay hạ ma. Sẽ không giống như thế giới Hồng Hoàng, một ngọn núi lớn như một tinh cầu, một đại lục to bằng cả vũ trụ.

Vì vậy nơi đây chỉ có thể là đại lục Hồng Hoang.

"Thật sự là kỳ quái..." Ngô Minh sờ lên đầu, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không thông, lập tức vận chuyển chân lực trong cơ thể, định chạy ra xa tiếp túc xem xét hoàn cảnh xung quanh, tiếp theo hắn đùng một tiếng ngã oạch xuống, nguyên bản mặt đập lên trên mặt đất.

Ngô Minh một lần nữa chẳng hiểu gì bò lên, hắn xoa xoa chỗ đau trên mặt, không ngừng vuốt thân thể của mình, không ngừng cảm ứng năng lượng chân lực trong cơ thể. Sau đó thật lâu, hắn mới nói bằng một giọng nói như thể vừa bị mất năm mươi tỷ đô la:

"Không còn, tất cả đều không còn rồi, cái gì cũng không còn rồi, chân lực, khóa ADN, mẹ kiếp, liền khóa ADN cũng không còn rồi, ta nhất định là đang nằm mơ đi!?"

Ngô Minh sau khi xuyên việt mấy tháng, đã tra không biết bao nhiêu tư liệu thông tin, trong đó tư liệu về khóa ADN là trọng điểm nhất. Thứ này không hề giống với tu chân hay giống với bắt cứ thứ sức mạnh siêu phàm nào khác, đó là thứ chỉ duy nhất nhân loại mới sở hữu được. Nói cách khác, đó chính là lực lượng huyết mạch của riêng nhân loại.

Sợ là ở thế giới Địa cầu trước đây, Ngô Minh cũng từng nghe nói qua ví dụ về việc mở khóa ADN. Đương nhiên, thế giới Địa Cầu không hề gọi là khóa ADN, nơi đó là thế giới vô ma, hết thảy đều dùng khoa học để giải thích, thứ khoa học không cách nào giải thích thì được coi là ngụy khoa học hoặc là mê tín, và khóa ADN ở thế giới Địa cầu được xưng là tiềm năng của nhân thể.

Ví dụ như khi thấy đứa con mình bị đè dưới lốp xe, có người mẹ đã nhất bổng cả chiếc ô tô lên. Lại ví dụ như khi đối mặt với khắc sinh tử, có một số ít người có thể bộc phát ra sức mạnh hoặc tốc độ kinh người, những thứ này kỳ thật đều là biểu hiện của việc mở khóa ADN, mặc dù chỉ là khóa ADN cấp một.

Mà bây giờ, Ngô Minh rõ ràng cảm giác được khóa ADN cấp một mình đã mở ra triệt để biến mất không thấy gì nữa, hắn bây giờ chỉ là một người bình thường, yếu ớt, vô lực, thật hết sức tồi tệ...

Ngô Minh ngồi yên tại chỗ thật lâu, thẳng đến sắc trời cũng bắt đầu hơi đỏ lên, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

Bất kể như thế nào, con người ta cũng không thể nào bị nghẹn nước tiểu mà chết đúng không? Ít nhất hắn còn sống, còn có một Bàn Tay Vàng hư hư thực thực là chiếc đồng hồ bằng đá, trong đầu còn có rất nhiều tri thức, sợ không còn khóa ADN, hắn đã từng mở ra, tương lai nhất định còn có thể mở ra lần nữa, sợ đã không có chân lực, hắn cũng biết công pháp, nơi đây lại là thế giới Hồng Hoang, là thế giới siêu ma, tương lai lại một lần nữa luyện ra cũng không hề khó.

Hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào để có thể đi đến khu vực thành thị, làm thế nào rời khỏi khu vực hoang vu này... Đại lục Hồng Hoang a, nghe nói một ít khu vực nhân loại chưa có khai thác tới vẫn còn vô cùng hoang sơ, hổ gấu sói gì đó đều có thể thấy rất nhiều, có khả năng còn có Ma thú, các loại dã thú có sức mạnh siêu nhiên, thậm chí nghe nói còn có yêu ma quỷ quái còn sót lại, thật sự là muốn chết a...

Ngô Minh tuy rằng trước kia là Otaku, nhưng mà thông tin hắn biết được không ít, cũng xem qua không ít video về cuộc sống dã ngoại. Lúc này nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn đã có một ít ý định, tốt xấu gì cũng phải tìm cách vượt qua một đêm này, đợi đến ngày mai bắt đầu rời khỏi sơn mạch, tốt nhất là tìm được nguồn nước, lần theo nguồn nước đi xuống hạ nguồn, có lẽ sẽ có thể tìm được nơi có người ở.

"Bước đầu tiên... Đánh lửa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio