Dịch & Biên: No Name
Nguyên lý đánh lửa trong mắt người hiện đại mà nói thật sự là đồ chơi dành cho con nít, ai cũng biết qua, thậm chí hỏi một ít con nít thích đọc sách đều biết, đơn giản chính là ma sát sản sinh ra nhiệt, cuối cùng kết hợp với vật liệu dễ cháy như lá khô mà đốt thành lửa thôi.
Nhưng mà hiểu là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
Lại nhắc lại, Ngô Minh là thanh niên otaku chính hiệu, mặc dù không tính là toàn chức otaku, nhưng mà cũng thuộc về loại sinh ra và lớn lên trong thành phố. Là người trong xã hội hiện đại, đừng nói là đánh lửa, chỉ sợ bếp than cũng không biết cách sử dụng.
Thời gian hiện tại ước chừng là bốn giờ, Ngô Minh cảm thụ nhiệt độ xung quanh, ước chừng đang vào thời điểm cuối mùa hè. Bây giờ có chút nóng bức, đoán chừng khi bảy giờ rưỡi thì đêm xuống. Nói cách khác, hắn có chừng ba tiếng đồng hồ chuẩn bị nơi trú ẩn, và nhóm lửa là việc quan trọng nhất trong đó.
Ngô Minh dựa vào kiến thức sinh tồn nơi hoang dã, tìm được một ít củi khô, dùng hòn đá khắc một vài vết lỏm phía trên các cây củi, lại tìm một ít là khô để nhóm lửa. Sau đó, hắn dùng một que gỗ nhỏ không ngừng xe qua xe lại ma sát trên môt thanh củi. Làm được chừng mười phút, ngón tay của hắn đã bắt đầu nóng rát và đau nhức. Nếu là dĩ vãng, Ngô Minh sẽ không thể nào tiếp tục làm tiếp được nữa, nhưng mà lúc này bất đồng, đây là nơi dã ngoại hoang vu, vẫn còn có mãnh thú đâu đó ngoài kia, có lửa hay không sẽ quyết định sự sống còn của hắn. Hắn muốn tiếp tục sống, một cuộc sống mới mẻ chỉ vừa mới bắt đầu, hắn làm sao có thể im hơi lặng tiếng chết đi như thế này được?
Cắn răng chịu đựng, hắn đã xe thanh củi liên tục gần một giờ, mồ hôi đều nhỏ đầy đất, và chỗ ma sát trên thân thanh củi thì đã cháy đen một mảnh. Thỉnh thoảng có khói xanh bốc lên, trên ngón tay của hắn đã có chút máu chảy, nhưng hắn vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì. Thẳng đến khi xuất hiện một đốm lửa như ẩn như hiện, Ngô Minh đại hỉ, cẩn thận từng li từng tí đem đốm lửa nhỏ xĩu này thả trên cỏ khô, sau đó lại bắt chước theo các video, dùng hơi mà thổi vào. Thời gian dần qua, một đám khói dâng lên, làm Ngô Minh lập tức sặc đến muốn ho khan.
Nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn xuống được, tiếp tục thổi đến khi cỏ khô bốc cháy, tay cũng bắt đầu nóng hổi. Hắn đưa cỏ khô vào đám củi đã chuẩn bị sẵn, lập tức, củi khô cũng bắt đầu cháy lên.
Ngô Minh trong lòng tràn đầy vui sướng, chỉ là các ngón tay quả thực đau đớn, trong lúc nhất thời hắn chỉ đủ nhếch miệng, không khỏi kêu khổ.
Thời điểm này đã là hoàng hôn, Ngô Minh nhìn sắc trời một chút, lại cẩn thận bỏ củi khô vào trên đống lửa, tính toán thời gian cháy, tiếp theo lại làm một số chuẩn bị khác. Củi lửa nhất định là cần thêm, càng nhiều càng tốt, rồi còn phương diện thức ăn cùng nước uống cũng khó khăn đấy, phải mau chóng tìm hết những thứ đó trong khu vực xung quanh.
Bất quá Ngô Minh cũng coi như may mắn, khu vực cách đó không xa có quả dại, phần lớn hắn cũng không nhận biết là loại trái cây gì, nhưng mà trên một ít trái cây có dấu vết trùng cắn chim mổ, có nghĩa là không độc có thể ăn được. Cách chỗ hắn nhóm lửa vài trăm mét, có một dòng suối nhỏ trên lưng chừng sườn núi. Dòng suối này rất nhỏ, đoán chừng là tuyết trên đỉnh núi tan chảy mà tạo thành. Bây giờ khí trời coi như nóng bức, lúc trước đánh lửa chảy rất nhiều mồ hôi, khiến hắn hung hăng uống một bụng đầy nước trên dòng suối.
"Đồ ăn, nguồn nước, củi, những thứ này đều đã có, về phần chỗ ngủ, miễn cưỡng treo trên cây đối phó một đêm, còn thiếu... Vũ khí..."
Ngô Minh ngồi xuống trước đống lửa, vừa ăn trái cây vừa nói thầm, quả này thực sự ăn không ngon lành tí nào, có chút chát miệng, nhưng mà miễn cưỡng có thể lấp bao tử. Ngô Minh nhìn lên trời một chút, sắc trời đã tối, thoạt nhìn không sai biệt lắm mặt trời sẽ xuống núi sau một giờ nữa. Hiện tại đã có gió lạnh thổi qua, có chút mát mẻ. Nhưng hắn cũng không ngồi lâu, bắt đầu tìm tòi trong đám cây cối xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được thứ mình cần.
Đó là một cành cây trước mảnh sau thô. Hắn đu lên cành cây này rồi dùng lực giật xuống cho tới khi bẻ gãy được nó, sau đó lại dùng đá gọt cho bén nhọn, lại cẩn thận hung qua lửa, chưng khô để gia tăng độ cứng. Ngay khi mặt trời triệt để xuống núi, cây trường mâu bằng gỗ này cuối cùng cũng hoàn thành.
- --------------------------
Màng đêm rốt cuộc cũng triệt để buông xuống. Xung quanh bổng chốc trở thành một mảnh tối đen như mực. Ánh trăng yếu ớt chỉ có một tia, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn có hắn và ngọn lửa trước mắt. Tuy rằng xung quanh mơ hồ có tiếng côn trùng kêu, cũng chỉ tổ khiến cho không khí càng thêm âm trầm khủng bố. Mỗi khi Ngô Minh thoáng nhìn xung quanh, nơi ánh lửa chiếu rọi xa xa, hắn thấy tất cả mọi thứ, vô luận là tảng đá, cây cối, hay là cái gì khác, thoạt nhìn đều trông vặn vẹo đến đáng sợ, dường như trong bóng tối đang có vô số quái vật đang rình rập.
Nếu là người bình thường gặp tình cảnh thế này, đoán chừng tinh thần sẽ hỏng mất, cho dù không tan vỡ ngay lập tức, ít nhất cũng sẽ căng thẳng đến cực độ, không kéo dài bao lâu sẽ triệt để mất đi khống chế. Nhưng Ngô Minh ngược lại, hắn càng trở nên trầm tĩnh. Hắn lẳng lặng ôm lấy gối ngồi ở bên cạnh đống lửa, vẫn còn để đó một trái cây chưa ăn. Trong nội tâm hắn mặc dù có sợ hãi, nhưng lại không hề để sự sợ hãi đó nuốt chửng lấy mình. Trong lúc liên tục cảnh giới xung quanh, đến chính hắn cũng phải ngạc nhiên về trạng thái bây giờ của mình. Loại trạng thái này từ nhỏ tới lớn hắn vẫn chưa từng trải qua.
"Quả nhiên ai cũng bị bức tới đường cùng mới bộc lộ ra năng lực đấy, nếu không phải bị bức đến thế này, ta không biết rằng mình còn có tiềm lực sống sót nơi hoang dã nha." Ngô Minh tự giễu mà cười khổ, cũng là tự mua vui cho bản thân một chút.
Nhưng kỳ thật chính hắn cũng không có phát hiện, đây cũng không đơn thuần là tiềm lực sống sót nơi hoang dã, mà còn là một thứ khác cao cấp hơn rất nhiều. Đó là một loại tư chất.
Lại qua ước chừng một hai giờ, Ngô Minh lấy thêm củi lửa, tính toán lượng củi cần dùng cả đêm, tính toán xong hắn đi đến một gốc cây gần đám lửa, định chớp mắt một lát. Bỗng nhiên đúng lúc này, hắn nghe được tiếng sói tru.
Trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân Ngô Minh đều dựng ngược. Hắn lập tức bật dậy, thân thể dường như vượt qua tốc độ suy nghĩ của não bộ, trực tiếp xông lên một cây đại thụ gần đó nhất. Trong vòng chưa tới mười giây, hắn đã treo lên đến ngọn cây, sau đó cả người lập tức yên lặng không nhúc nhích. Ngoại trừ tiếng tim đập, một chút âm thanh cũng không hề phát ra.
(Sói? Nơi này có sói?)
Ngô Minh quả thực vô cùng kinh hoàng. Nhưng mà càng là như vậy, tinh thần của hắn lại càng tỉnh táo. Điều này làm cho hắn lại tiếp tục phải ngạc nhiên về chính mình. Bất quá bây giờ cũng không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện đó, hắn cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, yên tĩnh ôm ngọn cây không nhúc nhích. Vị trí trên ngọn cây là một mảnh tối đen, còn có đống lửa phía dưới hấp dẫn sự chú ý, sợ là đứng dưới tàng cây nhìn lên cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn. Ngô Minh trên tàng cây một mực chậm rãi chờ đợi, có bị muỗi đốt cũng bất động mảy may. Cứ như vậy không biết bao lâu, từ trong bóng tối xuất hiện bóng đen của một sinh vật.
Ngô Minh cũng không dám nhìn thẳng con vật này mà chỉ nhìn lướt qua khóe mắt. Hắn từng tra trên Internet một thông tin là những người đã mở khóa ADN cấp hai rất mẫn cảm với các loại ánh mắt địch ý, và sinh vật hoang dã cũng có loại trực giác tương tự. Như Ma thú mà nói, loại này trực giác thậm chí nhưng có thể tiến hóa thành kỹ năng bẩm sinh của chúng nó.
Rất nhanh, một con cự lang màu xanh nâu bước vào phạm vi ánh lửa. Kích thước của nó phải dài hơn ba mét. Ngô Minh không biết sói ở đại lục Hồng Hoang có phải như thế này hay không, nhưng ít nhắt ở thế giới địa cầu của hắn là tuyệt đối không có khả năng tồn tại con sói nào bự thế này đấy. Có lẽ thời kỳ cổ đại có, nhưng mà hiện tại hầu như không có khả năng nữa.
Con cự lang này nhìn quả thực rất dọa người, nhưng Ngô Minh lại để ý, kẻ đến cũng không phải là cả đàn sói, mà chỉ có duy nhất một con. Đó là thứ nhất. Thứ hai là con cự lang này đã bị thương. Trọng thương. Trên lưng có vết máu, từng khối da lông đều bị xốc lên. Trên bụng có một lỗ thủng lớn, tuy rằng đã đóng vảy, nhưng mà lỗ thủng này hầu như đem bụng chia thành hai đoạn. Tại sao ngay cả thương thế mức độ này mà nó vẫn không chết?
Cuối cùng con cự lang này có một mảng vết thương lớn trên đầu, ngay cả một con mắt cũng đã mù. Bộ dáng của nó cực kỳ đáng sợ, miệng vết thương trên đầu thậm chí còn có thể thấy được xương cốt, mà trên phần xương sọ lộ ra, có một lỗ hổng lớn bằng ngón tay cái, giống như đã bị một con mãnh thú khác cắn mạnh một cái, chẳng những cắn thủng một lỗ trên sọ, ngay cả da trên đầu cùng bị kéo xuống một mảng.
(đây là một con cô lang, không biết là kết quả sau khi một đàn sói bị diệt, hay đã từng là Lang Vương bị trục xuất khỏi đàn sói...)
Cô lang là loại nguy hiểm nhất trong loài sói. Chúng bình thường đều tràn đầy bạo ngược cùng sát ý. Đàn sói bình thường nếu gặp phải địch thủ mạnh mẽ thường sẽ lựa chọn rút đi, nhưng cô lang bất đồng, chúng ẩn nấp trong bóng tối, một khi săn bắt là sẽ không chết không thôi.
Hơn nữa, bởi vì từng kinh qua vô số chiến đấu và tổn thương trong quá khứ, chúng vô cùng giàu kinh nghiệm và giảo hoạt, không nghi ngờ gì chính là thợ săn đáng sợ nhất. Chúng thường cực kỳ kiên nhẫn, có thể lần theo dấu vết con mồi mấy ngày liền.
Sắc mặt của Ngô Minh dần dần trở nên xanh mét. Mà phía bên dưới, cự lang kiêng kị nhìn đống lửa một chút, sau đó nó bắt đàu ngửi ngửi trên mặt đất. Ngửi từng cái từng cái, thân ảnh của nó dần đi tới gốc cây mà Ngô Minh đã trèo lên.
Ngô Minh lập tức nhìn ngón tay của mình, bởi vì lúc trước đánh lửa, trên ngón tay đã có chút máu chảy ra, tuy rằng không nhiều lắm, hơn nữa đã bắt đầu đóng vảy, nhưng mà không hề nghi ngờ, chính điều đó đã làm bại lộ vị trí của hắn.
Dần dần, cự lang càng ngày càng tiếp cận Ngô Minh. Tình hình đã tràng ngập nguy cơ, nhưng Ngô Minh vẫn tiếp túc tỏ tỉnh táo. Hắn lại một lần nữa kinh ngạc về sự tỉnh táo này của mình: trình độ tỉnh táo này thậm chí đã đến cảnh giới lãnh khốc vô tình. Hắn lạnh lùng nhìn cự lang tiếp cận, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vô tận sát ý.
Rốt cuộc, cự lang đã đi tới chỗ gốc cây. Trong tích tắt khi nó ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Minh đã nhảy thằng từ ngọn cây xuống. Hắn nắm chặt cây mâu gỗ trong tay, mà mục tiêu đâm tới là...
Lỗ thủng trên đầu của nó!
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt kinh ngạc của cự lang đối diện với đôi mặt lạnh như băng và tràn đầy sát ý của Ngô Minh, thợ săn cùng con mồi dường như lẫn lộn, nhất thời không thể phân biệt được ai là ai.