Bốn rưỡi sáng!
Trước cửa phòng phẫu thuật Bệnh viện Hoàng gia Hồng Kông, một vị phu nhân lớn tuổi ăn mặc sang trọng đang chực chờ đầy lo lắng, đôi tay không ngừng siết chặt vào nhau cầu nguyện. Vừa rồi con trai và con dâu bà bị thương rất nặng trong một vụ tai nạn xe cộ, hiện tại đang được tiến hành cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
“Phụt”, đèn phòng phẫu thuật bỗng nhiên tắt ngóm. Cánh cửa bật mở, vị bác sĩ mổ chính từ bên trong bước ra.
“Bác sĩ, con trai và con dâu tôi thế nào rồi?” Vị phu nhân cuống quýt tiến tới hỏi.
“Rất xin lỗi, bà Hàn, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng vợ chồng cậu Hàn đã tắt thở từ trước khi đến bệnh viện.” Bác sĩ mổ chính trả lời một cách nuối tiếc.
“Cảnh Minh, Linh Hiền, sao các con lại ra đi như thế!” Vị phu nhân khóc lóc ngã quỵ xuống đất: “Các con để mẹ già đơn độc một mình, mẹ biết sống làm sao…”.
“Bà Hàn, xin bà đừng như vậy!” Nhìn người phụ nữ được vệ sĩ đỡ dậy, bác sĩ bước tới an ủi: “Xin bà giữ gìn sức khỏe, ít nhất cũng vì cô cháu gái…”.
“Cháu gái nào?” Phu nhân đột ngột ngừng khóc.
“Ồ, là thế này: Trong quá trình cấp cứu, chúng tôi phát hiện ra con dâu bà đã mang thai năm tháng. Tuy chưa đủ tháng nhưng bào thai cũng đã thành hình. Vì còn quá nhỏ nên cháu bé cần được nuôi trong lồng kính cho đến khi đủ ngày đủ tháng.”
“Thật sao? Tôi nhớ ra rồi. Cảnh Minh từng nói có tin vui bất ngờ muốn nói với tôi, không ngờ Linh Hiền mang thai!” Vị phu nhân kích động nắm chặt tay bác sĩ: “Vậy đứa trẻ ra sao rồi? Có bị thương gì không?”.
“Bà yên tâm, cháu gái bà rất khỏe. Có lẽ lúc tai nạn xảy ra, con trai và con dâu bà đã cố hết sức để bảo vệ con mình nên đứa bé mới được bình an vô sự!” Bác sĩ cười an ủi: “Bà giờ đã thành bà nội rồi, xin chúc mừng”.
“Tôi thành bà nội rồi, tôi thành bà nội rồi!” Vị phu nhân kích động, vừa khóc vừa cười: “Cảnh Minh, Linh Hiền, các con yên tâm, mẹ nhất định sẽ nuôi dưỡng con gái của các con thành người. Nó là người thừa kế duy nhất của Hàn gia, mẹ sẽ dạy dỗ nó tử tế”.
“Chúc mừng bà chủ!” Cô Tuệ, người giúp việc đã theo Hàn phu nhân nhiều năm bước tới: “Bà chủ đặt cho cô bé một cái tên đi!”.
“Được, tôi nhớ Cảnh Minh và Linh Hiền đều rất thích hoa sen.” Ánh mắt vị phu nhân già bỗng sáng lên: “Đúng rồi, gọi con bé là Cổ Liên, Hàn Cổ Liên!”…
Hàn Cổ Liên
Người ta vẫn nói “thương trường như chiến trường”, đặc biệt trong xã hội hiện đại này. Ở nơi khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão, mức sống của con người ngày càng nâng cao, nhu cầu vật chất mỗi lúc một lớn, thì sự cạnh tranh giữa các thương gia trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.
Hồng Kông được mệnh danh là hòn ngọc phương Đông. Ở đây, sức cạnh tranh thương nghiệp tàn khốc đến ngoài sức tưởng tượng. Trong sự cạnh tranh khốc liệt ấy, gia đình họ Hàn với vị trí độc tôn, tự hào đứng trong tầng lớp thượng lưu của giới kinh doanh Hồng Kông. Thời đại kinh doanh của nhà họ Hàn, “Chuỗi cửa hàng bánh ngọt Hàn thị” mà họ sở hữu được xem như thương hiệu hàng đầu trong nền ẩm thực Hồng Kông. Điều đó khiến cho Chủ tịch hội đồng quản trị Phương Tĩnh Hương trở thành một nhân vật truyền kỳ trong giới. Góa chồng từ sớm, bà nhận trọng trách gánh vác Hàn thị dưới áp lực cực lớn. Bà đã lèo lái Hàn thị từ chỗ ngấp nghé bờ vực phá sản đi lên theo con đường đúng đắn. Quả thật có thể diễn tả chính xác tình cảnh của bà bằng cụm từ “khổ tận cam lai”.
Tuy nhiên, ông trời lúc nắng lúc mưa đời người may rủi sớm trưa khôn lường. Vào đúng lúc Phương Tĩnh Hương tưởng rằng có thể yên tâm giao lại Hàn thị cho con trai độc nhất Hàn Cảnh Minh của mình, thì bất hạnh bỗng chốc ập tới gia đình bà. Hàn Cảnh Minh và Phức Linh Hiền vừa kết hôn được một năm đã cùng ra đi trong một vụ tai nạn xe cộ, để lại đứa con gái chưa đủ ngày đủ tháng Hàn Cổ Liên. Sự xuất hiện của đứa bé này không nghi ngờ gì đã tặng cho Phương Tĩnh Hương một sự nâng đỡ tinh thần đáng kể sau nỗi đau mất mát quá lớn kia.
Có người bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành vết thương. Trong chớp mắt, vợ chồng Hàn Cảnh Minh đã qua đời được ba năm, điều ấy cũng có nghĩa con gái của họ lên ba tuổi. Thứ an ủi Phương Tĩnh Hương không gì bằng chính là Cổ Liên rất thông minh và rất hiểu chuyện. Cô bé thường nói những lời lẽ tưởng chừng như rất ngây thơ song lại có thể giúp bà giải quyết được các vấn đề vướng mắc, do đó Phương Tĩnh Hương nhận định Cổ Liên là một kỳ tài kinh doanh hiếm có. Cho nên khi Cổ Liên biết nói, bà liền bắt đầu chú ý đến việc dạy dỗ cô bé, thường đưa cháu gia nhập vào giới thượng lưu ở Hồng Kông, bất kể khi đàm phán công việc hay chỉ đi chơi đơn thuần.
Cổ Liên quả thực rất thông minh. Sau một thời gian mắt thấy tai nghe, cô bé bắt đầu ganh đua với kiểu cách của bà nội, suy tính kỹ càng những vấn đề trong đàm phán. Theo đó thường vào lúc quan trọng nhất của buổi đàm phán, Cổ Liên giáng ra một đòn trí mạng, khiến đại diện bên đối tác trở tay không kịp. Ai cũng ngạc nhiên vì một đứa trẻ vừa tròn ba tuổi đã có thể nhìn thấu một cái bẫy mà chính người lớn cũng không thể nhận ra. Chẳng bao lâu sau, Cổ Liên trở nên nổi tiếng gần xa trong giới kinh doanh Hồng Kông với danh xưng “Thần đồng thương nghiệp”.
Phương Tĩnh Hương cực kỳ hài lòng với sự tiến bộ của cháu gái. Tuy nhiên chỉ có đúng một điểm duy nhất khiến bà hết sức lo lắng, ấy là Cổ Liên thường ngồi nói chuyện một mình trong sân, có lúc còn vừa nói vừa cười, quả thực khiến người ta rợn tóc gáy. Khi Phương Tĩnh Hương hỏi Cổ Liên đang nói chuyện với ai, cô bé thường nghiêng đầu nhìn bà bối rối, rồi mỉm cười bật ra một câu làm người khác phải sợ hãi lùi mấy bước: “Bà, bà không thấy sao? Con đang nói chuyện với bố mẹ đó!”.
Mỗi lần như thế, Phương Tĩnh Hương lại toát mồ hôi lạnh toàn thân. Người ta nói mắt trẻ con có thể nhìn thấy ma quỷ, thì ra là thật! Trong cơn lo lắng đó, lòng Phương Tĩnh Hương bất chợt bình tĩnh một cách lạ thường: Hóa ra Cảnh Minh và Linh Hiền vẫn luôn ở đây, hai đứa nó đang bảo vệ cho Liên Liên sao? Ôm ý nghĩ đó, Phương Tĩnh Hương không cố thực hiện bất kỳ hành động nào ngăn cản cô cháu gái. Rốt cuộc đó là con trai và con dâu bà, mà Liên Liên lại là con ruột của họ. Cho dù đã thành ma nhưng hai đứa lúc sinh thời vốn thiện lương, thế nào cũng không thể làm hại con gái ruột của mình được.
Tất cả xem ra đều hợp tình hợp lý, nên Phương Tĩnh Hương không chú ý đến bí mật thật sự vẫn ẩn sâu trong đôi mắt Cổ Liên…