“Hoa văn của chiếc hộp này thật đặc biệt!” Người đàn ông lên tiếng ca ngợi.
“Vâng ạ! Do em nghĩ ra đó, thưa thầy! Em định trong lần triển lãm sau sẽ đem ra trưng bày.” Cô gái đắc ý nở nụ cười.
“Vậy sao? Hoa văn này quả thực rất khác lạ, nhưng thầy biết một loại hoa văn còn hay hơn, em muốn làm không?” Trong mắt người đàn ông nháng lên tia sáng kỳ dị.
“Tất nhiên là muốn!” Cô gái hứng chí chạy tới.
“Vậy em sẽ phải hy sinh đấy. Để làm ra một chiếc hộp gỗ đàn hương hoàn mỹ không tỳ vết, em có tình nguyện không?” Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười gian xảo.
“Đương nhiên!” Cô gái mở to đôi mắt háo hức.
“Vậy hãy hiến chính thân em cho gỗ tử đàn[] này đi!” Người đàn ông đứng phắt dậy, hung khí giấu kín bỗng đâm thẳng vào tim cô gái.
[] Tử đàn thuộc họ đàn hương.
“A…” Cô gái trợn tròn mắt kinh hoàng, trong đôi đồng tử bất động còn đọng lại hình ảnh một chiếc gậy gỗ đàn hương nhuốm máu…
…
Hàn Cổ Liên có một bí mật không ai biết, đó chính là cô bé không phải thần đồng kinh doanh như người ta vẫn đồn thổi. Thực ra, cô bé quả thực thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng còn kém xa tiêu chuẩn của một thần đồng. Hàn Cổ Liên chỉ có một ưu thế duy nhất, và cũng chính là cái ưu thế giúp cô bé đạt được mỹ danh nức tiếng ấy.
Đúng! Hàn Cổ Liên có thể nhìn thấy ma quỷ, không chỉ thế, cô bé còn điều khiển được ma quỷ làm việc cho mình một cách vô ý thức. Trong mỗi lần đàm phán, các vấn đề áp đảo khí thế đối phương thực ra không phải do cô bé nghĩ ra, mà bởi linh hồn bố Hàn Cảnh Minh luôn ở bên cạnh bảo cho con gái. Chính vì những điều đó được nói qua miệng cô bé nên mọi người mới tự nhiên tin rằng Cổ Liên thực sự là một thần đồng.
Từ khi Cổ Liên trở nên nức tiếng xa gần, dường như mỗi lần ra ngoài, Phương Tĩnh Hương đều đưa cháu nội theo. Đặc biệt là hôm nay, bà phải đến Đàn Hương Lâu nhập một lô hộp gỗ đàn hương dùng để đựng bánh ngọt. Tuy đã hơn bảy giờ tối, nhưng bà vẫn gọi Cổ Liên đi cùng mình.
Tám giờ tối, xe của Phương Tĩnh Hương đỗ trước cổng Đàn Hương Lâu. Cửa xe vừa bật mở, Cổ Liên nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà bốn tầng cổ kính trước mắt.
“Liên Liên, đến đây, vào cùng bà nội nào!” Phương Tĩnh Hương kéo cháu gái tiến vào cổng lớn của Đàn Hương Lâu.
“Bà!” Bước vào tầng một, đột nhiên cảm thấy từng trận gió âm tạt qua, Cổ Liên bất giác níu chặt áo của Phương Tĩnh Hương: “Bà, đừng vào nữa, Liên Liên sợ!”.
“Liên Liên sợ gì? Ở đây rất sáng mà.” Phương Tĩnh Hương nhìn Cổ Liên với vẻ kỳ quái.
“Bà nội, chúng ta đi thôi, đừng ở lại đây nữa.” Cổ Liên vội vàng kéo Phương Tĩnh Hương ra cổng.
“Liên Liên ngoan, bà nội xong việc ngay thôi, rồi bà sẽ đưa con đi ăn KFC, được không?” Phương Tĩnh Hương dỗ dành cháu gái.
“Vậy bà nhanh lên!” Bị hấp dẫn bởi sức quyến rũ của KFC, Cổ Liên liền đồng ý, cố gắng nén cảm giác khó chịu lại.
“Quý bà đây chắc là bà Phương Tĩnh Hương?” Đúng lúc đó, giọng nam lịch sự vang lên, một người đàn ông đẹp trai cao lớn bước tới.
“Đúng là tôi.” Phương Tĩnh Hương đứng dậy, đưa cho người đối diện một tấm danh thiếp: “Còn ông chắc là Trần Thục Nghiêm?”
“Đúng vậy, tôi là Trần Thục Nghiêm. Những hộp gỗ đàn hương hảo hạng mà bà đặt, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, xin mời đi bên này!” Nói rồi, Trần Thục Nghiêm quay người. Nhìn theo bóng lưng người đàn ông này, Cổ Liên nép sau bà bỗng mở trừng mắt, run lên bần bật. Ở nơi đó sờ sờ một ma nữ tóc dài đang quyết liệt đập vào cổ Trần Thục Nghiêm, khóe mắt không ngừng chảy xuống những giọt máu tươi.
“Liên Liên?” Phương Tĩnh Hương đi được vài bước quay đầu lại, lạ lùng nhìn cô cháu gái vẫn đứng yên chỗ cũ: “Sao vậy? Mau theo bà!”. Bà quả quyết kéo Cổ Liên vào thang máy.
Trong thang máy, Cổ Liên co người vào một góc, không ngừng lén nhìn ma nữ sau lưng Trần Thục Nghiêm. Con ma càng đập càng dữ, Trần Thục Nghiêm bất giác cau mày đưa tay nắn bóp gáy.
“Ông không khỏe sao?” Phương Tĩnh Hương ân cần hỏi.
“Gần đây cổ tôi không được dễ chịu lắm, chắc do thoái hóa đốt sống.” Người đàn ông xoa xoa gáy.
“Ồ, vậy ông nên đi khám xem sao, đừng để chậm trễ!” Phương Tĩnh Hương nhẹ nhàng góp ý.
Thang máy dừng ở tầng ba. Cánh cửa vừa mở, Trần Thục Nghiêm liền bước trước ra ngoài, dẫn đường cho Phương Tĩnh Hương và Cổ Liên đến gian trưng bày, bên trong xếp đầy những chiếc hộp đàn hương hảo hạng.
“Bà Phương, xin cứ xem tự nhiên, ở đây đều là những sản phẩm gỗ đàn hương cao cấp do tiệm chúng tôi sản xuất.” Trần Thục Nghiêm giới thiệu với Phương Tĩnh Hương.
Ở một bên, Cổ Liên dán mắt vào ma nữ đang bám trên cổ Trần Thục Nghiêm. Dường như cảm nhận được mình đang bị quan sát, đôi mắt lạnh lùng trống rỗng của con ma bất chợt quét qua, Cổ Liên sợ hãi, vội vã trốn biến ra phía sau chiếc bàn. Cũng may nó không hề có ý định làm gì cô bé mà bay thẳng lên tầng trên cùng của chiếc kệ. Ở nơi đó chỉ có một chiếc hộp gỗ màu tím nhạt. Con ma nữ bay lên phía trên chiếc hộp rồi biến mất.
“A, chiếc hộp kia thật đẹp.” Đúng vào lúc con ma nữ biến mất, Phương Tĩnh Hương bỗng vô tình nhìn thấy chiếc hộp màu tím nhạt ấy: “Chiếc hộp thật hiếm có, gỗ đàn hương có màu tím.” Phương Tĩnh Hương cầm chiếc hộp lên xem xét ngắm nghía, có vẻ như không muốn rời: “Ông chủ Trần, tôi lấy kiểu này, giá hai mươi vạn nhé?”.
“Bà, con không thích cái hộp đó!” Thấy bà xem chiếc hộp, Cổ Liên nhanh chóng chạy nhào tới, nhìn sản phẩm gỗ tinh xảo kia với ánh mắt ghê tởm.
“Liên Liên, không được hư! Con xem cái hộp này mới đẹp làm sao!” Phương Tĩnh Hương đưa chiếc hộp cho Trần Thục Nghiêm: “Cái này và mười cái khi nãy tôi lấy hết, đây là ngân phiếu hai trăm vạn của ngân hàng, ông nhận lấy!”.
“Vâng, vâng! Xin bà xuống dưới tầng một đợi chốc lát, tôi sẽ đi gói đồ lại.” Trần Thục Nghiêm cười đến không khép nổi miệng, lâu lắm mới gặp một thương vụ có lời đến thế.
“Được rồi.” Phương Tĩnh Hương quay người ôm lấy Cốc Liên mặt mày trắng bệch: “Liên Liên sao thế? Không khỏe à? Mặt mũi tái nhợt thế này!”
“Bà, chúng ta đừng lấy cái hộp đó nữa, được không?” Đôi mắt Cổ Liên có vẻ như sắp òa lên khóc nhìn chằm chằm con ma nữ trên chiếc hộp đang hướng về phía mình với vẻ mặt gớm ghiếc.
“Vì sao chứ? Chiếc hộp rất đẹp mà!” Phương Tĩnh Hương bước về phía thang máy vẻ không hiểu.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phương Tĩnh Hương vừa đặt chân vào, Cổ Liên ở trong lòng bà bỗng òa lên khóc thật lớn.
“Sao vậy? Con sao vậy?” Vội vã đặt cô bé xuống, Phương Tĩnh Hương hỏi gấp gáp.
“Không đi thang máy này! Không đi thang máy này!” Cổ Liên vừa khóc vừa cố sống cố chết kéo Phương Tĩnh Hương ra ngoài.
Đến lúc này thì Phương Tĩnh Hương cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường. Bà vốn biết cô cháu gái có khả năng nhìn thấy ma quỷ, mà từ khi bước vào cửa Liên Liên đã bắt đầu rất khác, lẽ nào…
Bà quay đầu nhìn phía trong thang máy, rõ ràng không thấy bất cứ thứ gì. Nhưng, cũng không gian đó qua đôi mắt Cổ Liên lại hoàn toàn khác. Cả buồng thang máy chỉ có đúng một bóng đèn đang chiếu tỏa những tia mờ nhạt, bốn phía tối đen như mực, mà ở cái chỗ sáng duy nhất ấy thì sờ sờ một bộ xương trắng hếu đang treo mình ngay dưới ánh đèn, hai hốc mắt tối om phát tỏa những tia bức xạ màu tím.
“Liên Liên, chúng ta đi thang máy khác vậy nhé.” Lại ôm cháu nội lên, Phương Tĩnh Hương rảo bước về phía chiếc thang máy thứ hai ở cuối hành lang.
Sau lưng hai bà cháu, chiếc thang máy đóng mở liên tục không ngừng phát ra những âm thanh “tinh tinh” rợn tóc gáy.