- Vì vậy, bây giờ hắn đã có lựa chọn tốt hơn thì tất nhiên sẽ không tiếp tục đóng kịch với Đổng Âm rồi.
Nguyệt Thanh Khâu thở dài:
- Chỉ tiếc cho Đổng Âm, cô ta yêu Thiên Dương Tà Sơn nhiều như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này. Mà sau khi hắn bỏ Đổng Âm, cô ta đã làm cho hắn nhiều việc như vậy mà vẫn không giữ được, mà trong lúc này, chẳng hiểu vì sao bọn họ lại làm ầm lên với cô.
Diệp Từ thở dài, sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, chuyện trước đến chuyện sau đều không có cái gì tốt đẹp hết, tại sao mọi thứ lại trở thành như vậy?
Đổng Âm cũng hiểu được, cô ta không thể giữ được Thiên Dương Tà Sơn, liền đưa ra hai yêu cầu, đầu tiên là phải đến nhà trả lại tiền cho cô ta. Khổng Tước Lam thoải mái đồng ý điều kiện này, cô ta cũng rất yêu Thiên Dương Tà Sơn, nên Khổng Tước Lam rất bực khi thấy Đổng Âm cứ bám lấy Thiên Dương Tà Sơn, cô ta không muốn nhìn thấy hai người đó dây dưa với nhau nữa. Mà điều kiện thứ hai...
Nguyệt Thanh Khâu nói đến chỗ này thì dừng lại, hắn đưa mắt nhìn cô, không nói gì nữa.
Mà Diệp Từ cũng đoán ra, cô liên tục thở dài, nói tiếp lời hắn:
- Mà điều kiện thứ hai là muốn dạy cho tôi một bài học đúng không?
- Cô rất thông minh.
- Cái này thì có quan hệ gì đến việc tôi thông minh hay không, nếu đoán không được thì đúng là quá ngu ngốc rồi.
Diệp Từ đảo cặp mắt trắng dã.
- Cô muốn hỏi tôi nguyên nhân vì sao Thiên Dương Tà Sơn lại đồng ý với điều kiện của Đồng Âm phải không. Tuy cô có vai trò rất quan trọng trong sự nghiệp phát triển trong game của hắn, nhưng hiện tại thì tiền đối với hắn còn khẩn cấp hơn, vậy nên hắn sẽ không làm mất lòng của Không Tước Lam. Mà trong mắt Khổng Tước Lam thì cô chẳng là gì hết. Hơn nữa, Thên Dương Tà Sơn tiến hành làm chuyện này rất kín kẽ, tôi phải phí bao nhiêu công sức mói điều tra ra được đấy, đổi lại là người khác, chắc giờ này còn chưa tìm ra manh mối.
Nguyệt Thanh Khâu nhún vai, nói đến đây thì hắn đã giải đáp tất cả thắc mắc của Diệp Từ.
- Trong lòng cô bây giờ đang tức giận phải không?
Nguyệt Thanh Khâu đưa mắt nhìn Diệp Từ đang ngồi yên tĩnh trên ghế rồi hỏi.
- Không.
Diệp Từ hiểu ý của Nguyệt Thanh Khâu:
- Thật ra, sau cái lần tôi bị người ta đánh đó thì tôi đã đoán được đáp án này rồi, nhưng mà, tôi vẫn không dám chấp nhận sự thật này, nên không dám kết luận, cứ dây dưa tới tận bây giờ, kết quả như vậy, đúng là không còn quan trọng với tôi nữa.
- Cô muốn đi trả thù bọn họ.
Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, Mặc dù Nguyệt Thanh Khâu chỉ tiếp xúc với Diệp Từ để trao đổi tin tức, nhưng với bản lĩnh nhìn người rất chuẩn của hắn thì chắc chắn không thể sai được.
Diêp Từ không trả lời câu hỏi này, cô từ chối cho ý kiến.
- Với tư cách là bạn bè, tôi chân thành khuyên cô, ở bên ngoài cô không có chút khả năng nào để đối đầu với Thiên Dương Tà Sơn đâu, ngay cả Đổng Âm thì cô cũng không thắng nổi. Nếu thật sự cô muốn trả thù hai người đó, thì phải dùng cách khác tốt hơn.
Nguyệt Thanh Khâu thả chiếc ly xuống bàn, hắn lẳng lặng nhìn Diệp Từ rồi nói một cách chân thành.
Diệp Từ gật đầu:
- Tôi biết, tôi cũng không ngốc đến vậy. Tôi hiểu được năng lực của bản thân.
Nguyệt Thanh Khâu gật đầu, hăn syên tâm thở dài rồi đứng dậy:
- Cám ơn ly rượu của cô, tôi có chút chuyện nên phải đi rồi.
- Không tiễn.
Diệp Từ thản nhiên nói, cô xoay đầu về phía cửa sổ. Thật kì lạ, cô lúc này rất bình tĩnh, giống như sự bình tĩnh trên mặt biển trước cơn bão đến.
Lúc Nguyệt Thanh Khâu đi đến cửa chính, tay hắn đã cầm đến nắm cửa thì bỗng quay đầu lại, nhìn lai Diệp Từ và nói:
- Đúng rồi, Công Tử U, cô biết người của công hội Thịnh Thế sao?
- Công hội lớn nhất thế giới võng du, công hội Thịnh Thế ?
Diệp Từ nhướn lông mày.
- Đúng, chính là Thịnh Thế công hội, họ đã thu mua tập đoàn Quang Vinh, đang muốn đi vào Vận Mệnh, mục tiêu của họ chính là phá hủy Vận Mệnh.
Trong mắt Nguyệt Thanh Khâu có chút thương cảm
- Trò chơi tốt như vậy, chỉ đợi một thời gian nữa sẽ bị phá hủy.
Diệp Từ nở nụ cười, cô nói nửa thật nửa giả:
- Cần gì phải đau buồn như vậy, ngày sau như thế nào thì đến lúc đó sẽ biết, cậu cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, biết đâu không đúng thì sao?
Đối với sự an ủi của Diệp Từ, Nguyệt Thanh Khâu chẳng thấy thoải mái hơn được chút nào, hắn cười khổ:
- Chỉ mong là vậy.
Dứt lời, hắn liền mở cửa bước ra ngoài. Đợi đến khi cánh cửa khép lại, Diệp Từ mới quay đầu sang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, ngoài kia có ánh mặt trời rạng rỡ. Bây giờ mỗi người bên trong trò chơi đều không thể biết trước được tương lai, một trận đấu nhỏ trong Vận Mệnh kia sẽ mang đến một cơn lốc cực lớn đến người chơi Vận Mệnh như thế nào.
Không biết mình đã ngồi được bao lâu, Diệp Từ mở máy gọi cho Bạch Mạch.
- Em mệt rồi, em muốn logout.
- Sao vậy?
Hiện giờ Bạch Mạch đang đánh phó bản, mặc dù hắn là hội trưởng rất bận rộn, nhưng đối với Diệp Từ, từ trước tới nay đềù có hỏi thì sẽ trả lời.
- Không có gì, chỉ cảm giác có chút mệt mỏi.
Diệp Từ nhắm mắt lại, cô dùng hai ngón tay liên tục xoa xoa huyệt Thái Dương, cô cũng muốn suy nghĩ thật kĩ càng, làm sao để trong trận bão sắp tới vẫn giữ được bản thân.
- Anh còn nghĩ em bị Lưu Niên đùa cho mệt luôn chứ.
Cái miệng xấu xa của Bạch Mạch bắt đầu hoạt động.
- Anh đang nói cái gì vậy?
- Trên kênh thế giới đã loạn nguyên một giờ rồi kìa, chẳng lẽ em còn chưa biết?
Mặc dù Bạch Mạch đang chỉ huy đánh phó bản, nhưng đối với những chuyện bát quái trên kênh thế giới, hắn vẫn không bỏ sót chút nào.
Lập tức Diệp Từ mở kênh thế giới ra, đúng thật là đến tận bây giờ vẫn có một nhóm người đang bàn chuyện bát quái. Bọn họ thêm mắm thêm muối vào chuyện của Diệp từ và Lưu Niên thành một chuyện tình cảm động và đẹp vô cùng, chỉ thiếu kết quả sẽ bên nhau trọn kiếp.
Những tin này, nếu không nhìn thấy thì thôi, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ để Diệp Từ tức đến nghiến răng, đây là cái gì vậy hả? Trên kênh thế giới có quá nhiều người, cô muốn cũng không tức nổi, vậy nên cô đem mũi nhon lên đầu sỏ tất cả mọi chuyện. Trong chớp mắt, cô nghĩ đến lời nói của Lưu Niên lúc rời khỏi sản thi đấu, Diệp Từ chỉ cảm thấy bản thân cô như ăn phải thuốc súng, nhảy dựng lên từ trên ghế, dùng tay không đánh loạn xạ vào không khí, giống như mỗi nắm đấm có thể đánh đến khuôn mặt tươi cười đáng ghét của tên tiện nhân Lưu Niên vậy.
Sau khi xả giận xong, cô mới ngồi xuống thở không ra hơi. Mà giọng nói đáng ghét của Bạch Mạch liền vang lên đúng lúc:
- Làm sao vậy? Vừa mới mắng chửi một trận vào không khí? Hay là đánh loạn một trận?
Diệp Từ kinh ngạc nhìn xung quanh, chẳng lẽ Bạch Mạch lắp camera trong phòng cô? Hắn làm sao biết rõ hành động của cô như vậy.
- Không cần nhìn khắp nơi, anh biết rõ vì anh là anh trai của em, anh hiểu rõ cái phẩm hạnh của em.
Bạch Mạch còn cười vô cùng hả hê.
Đắc ý như vậy, khiến trong lòng Diệp Từ thấy khó chịu, cô nhíu đôi lông mày, sau đó hừ hừ mũi nói:
- Em muốn báo cho anh một tin.
- Tin gì vậy?
- Vừa rồi Nguyệt Thanh Khâu đã đến gặp em.
Diệp Từ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nói nhẹ như mây trôi nước chảy.