Dịch: Duyên
Biên: HOa HOa
Diệp Từ logout rất sớm, còn chưa đến giờ ăn cơm. Vì thế cô thừa dịp Bạch Mạch còn chưa logout, cô liền đi tắm rửa trước, đợi khi cô tắm rửa xong, Bạch Mạch đã ngồi trong phòng khách chờ cô. Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan còn chưa logout, có lẽ hai người vẫn ở trong game nghiên cứu làm sao mới không bị lỗ vốn.
Diệp Từ vừa lau tóc, vừa ngồi xuống sofa bên cạnh Bạch Mạch. Cô nhìn mặt Bạch Mạch, vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho người khác không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì. Diệp Từ không nói gì, mà Bạch Mạch cũng không lên tiếng, hai người cứ ngồi im lặng như vậy, chỉ có tiếng nói ồn ào nhàm chám trong phát ra từ trong TV, trái ngược với sự im lặng của họ.
“Đây là kết quả chúng ta đoán sao?” Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Mạch mới lên tiếng hỏi.
“Vâng, hơn nữa......” Diệp Từ ngừng một chút, cô không nói tiếp nữa.
“Còn có Thiên Sơn Tà Dương ở trong đó.” Bạch Mạch cười cười, kỳ thật anh đã sớm biết, một người con gái bị phá sản, mất thế thì làm gì có năng lực lớn đến nỗi thuê người đi đánh còn thu xếp mọi chuyện tốt như vậy, khiến Bạch Tử Hiên cũng không điều tra ra là ai làm.
“Thật ra anh đã sớm biết phải không.” Bạch Mạch biết trước những việc này, Diệp Từ cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cha của Bạch Mạch là một viên chức trong thành phố, chức này không nhỏ, lúc Bạch Mạch còn nhỏ, con đường làm quan của Bạch Tử Hiên rất thuận lợi, có thể nói từ nhỏ Bạch Mạch đã sống trong chốn quan trường mà bước ra.
Trước đây chuyện của Bạch Mạch, Diệp Từ không biết, mà chuyện của Diệp Từ, Bạch Mạch cũng không rõ. Bọn họ ở cùng một chỗ, đơn giản chỉ là anh em, nhưng quay lưng lại, ai quỷ quái, ai ranh ma, trong lòng họ rõ ràng nhất .
Đôi khi Diệp Từ nghĩ, kỳ thật gia thế của Bạch Mạch không nhỏ, tuyệt đối không phải kiểu gia đình bình thường trong xã hội. Rốt cuộc Bạch Mạch có bộ mặt khác như thế nào, Diệp Từ đoán không ra, cũng không muốn đoán.
Cô chỉ cần biết rằng, Bạch Mạch luôn đối xử tốt với cô là được.
“Nguyệt Thanh Khâu kể cho em nghe một câu chuyện xưa rất nhàm chán, anh có muốn nghe hay không?” Diệp Từ lấy mấy đầu ngón tay làm lược, nhẹ nhàng chải tóc, khóe môi cong lên: “Kết quả chỉ là vỏ bọc bên ngoài, mà quá trình mới thật sự cẩu huyết a.”
“Đúng lúc anh đang chán, nói nghe một chút đi.” Không biết từ chỗ nào Bạch Mạch lấy ra một gói thuốc lá, đốt điếu thuốc lên. Diệp Từ ở đây đã lâu, gần như không thấy Bạch Mạch hút thuốc, nhưng bây giờ thấy anh ấy châm điếu thuốc một cách quen thuộc như vậy, trong lòng cô biết, chỉ sợ Bạch Mạch hút thuốc không phải chuyện ngày một ngày hai.
Khóe miệng cô cong lên, sau đó kể lại chuyện Nguyệt Thanh Khâu đã nói với cô cho Bạch Mạch nghe. Từ đầu tới đuôi Bạch Mạch không có nói chuyện, chỉ giữ thái độ nghiêm túc lắng nghe, sau khi Diệp Từ nói xong, anh mới nở nụ cười: “Trách không được em nói nhàm chán, chuyện xưa này quả thật rất chán.” Khóe miệng anh cong lên: “Anh không biết tại sao, ba anh không điều tra được gì, thì ra viên chức không bằng thị trưởng.”
“Anh muốn làm thế nào?” Diệp từ mở miệng hỏi.
“Chuyện này em không cần quan tâm.” Bạch Mạch lắc đầu, có một số việc anh không muốn Diệp Từ biết.
Diệp Từ thấy Bạch Mạch kiên trì không cho mình biết, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc lại lời khuyên của Nguyệt Thanh Khâu cho Bạch Mạch biết: “Sự nghiệp gia đình Thiên Sơn Tà Dương rất lớn, không đơn giản chỉ có tiền, lấy năng lực bây giờ của chúng ta, không cần thiết phải đối phó anh ta, mà gia đình Đổng Âm cũng đã trở về rồi, làm cái gì cũng nên suy nghỉ kỹ......”
Bạch Mạch vẫy vẫy tay, ý bảo Diệp Từ không cần nói thêm gì đi nữa, thấy anh không muốn nói tới chuyện này nữa, vì thế Diệp Từ cũng không nói tiếp nữa.
“Minh Nguyệt Tinh đã có được cách điều chế phụ ma rất tốt, nhưng tìm tài liệu rất khó.” Bạch Mạch nói đến chuyện khác.
“Cái gì, điều chế phụ ma?” Hiện tại Minh Nguyệt Tinh là đại sư cao cấp duy nhất đúc ra vũ khí, khôi giáp và điều chế phụ ma, mỗi tháng anh ta đúc ra cái gì, khi giao dịch cũng sẽ được một số tiền lớn, đây là nguồn tiền lớn nhất của Thiên Thiên Hướng Thượng.
“Lực lượng thêm , trúng mục tiêu được cộng thêm vào vũ khí, trừ những thứ đó ra, nghe nói còn có một cái thuộc tính thần bí, nhưng trên cách điều chế còn có một cái nút.” Nói đến chuyện trong game, vẻ mặt của Bạch Mạch dễ chịu hơn, có điều khi nói đến thuộc tính của giáp phiến, anh thở dài một hơi:“Chẳng qua, hiện tại trong đó thiếu một loại tài liệu, cho dù công hội Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng chỉ có hai khối.”
Mày Diệp Từ nhíu lại, cô biết Bạch Mạch nói đến cái gì. Mặc dù, cô ít chú ý tới kho hàng của công hội, nhưng sau khi Bạch Mạch nói ra thuộc tính của nó, Diệp Từ đã biết đây là cái gì. Hiện tại Bạch Mạch chỉ biết thứ này tốt, nhưng anh ấy không biết sau này khi game phát triển vật này quan trọng như thế nào.
“Anh muốn nói tới bí ngân sao.” Diệp Từ cười cười.
“Ha ha, nói em là đại thần rất đúng mà, chỉ cần anh nói đến chuyện gì trong game, em đều biết rõ.” Bạch Mạch vốn nghĩ tỏ ra bí mật để cho Diệp Từ tò mò, nhưng không có nghĩ đến Diệp Từ trực tiếp nói tên ra, khiến cho Bạch Mạch cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Từ cười khổ, đâu phải cái gì cô cũng biết. Nếu Bạch Mạch cũng sống lại như cô, thì đối với mấy thứ này cũng không xa lạ. Phải biết rằng, năm đó thiếu chút nữa Thịnh Thế phá hủy Vận Mệnh, chỉ bởi vì thứ này.
Bí ngân, ở trong thần thoại phương Tây là một loại vàng rất trân quý. Nó chẳng những nhẹ và cứng, quan trọng là, bí ngân có một loại thuộc tính thần bí, nó có thể giúp tăng thuộc tính của vũ khí. Thật ra, bí ngân cũng không có tác dụng đặc biệt gì, nhưng nó giống như kính lúp, dùng nó tạo ra trang bị thuộc tính hỏa, như vậy trang bị thuộc tính hỏa sẽ có thương tổn trên diện rộng hơn rất nhiều, dùng nó tạo ra trang bị thuộc tính ánh sáng, thì trang bị sẽ gây thương tổn được cải thiện rất nhiều.
Quan trọng là sau khi tấm bản đồ “Tân Đại Lục” mở ra, tác dụng của bí ngân sẽ được truyền đi.
Khi đó, game thủ sẽ phát hiện, sau cấp trở đi phó bản sờ ra trang bị, đều phải có một kiện quần áo bí ngân bên người mới có thể mặc vào. Tuy người chơi cấp càng ngày càng nhiều, người đánh phó bản cũng càng ngày càng nhiều, cho nên tỉ lệ cần bí ngân cũng càng ngày càng cao.
Nên biết, không thể mặc trang bị cấp ở phó bản sờ ra, như vậy cho dù game thủ cấp, cũng không thể nào tiến hành mạo hiểm. Cứ như vậy, ở góc độ mọi người mà nói, tác dụng của bí ngân phát huy vô cùng lớn.
Cũng vì tác dụng lớn này, thiếu chút nữa Vận Mệnh đã sụp đổ. Đương nhiên, Diệp Từ nghĩ, mới bắt đầu kế hoạch mở rộng quặng bí ngân chủ yếu muốn tạo một nhóm cao thủ đứng đầu trong game, nhưng không ngờ đến, Thịnh Thế lại biết được việc này, trắng trợn đoạt bí ngân, cuối cùng thiếu chút khiến cho Vận Mệnh sụp đổ.
Mặc dù quặng mỏ bí ngân rất lớn, nhưng…nó dù sao cũng không phải rác ngoài đường, mà nó lại là tài liệu khó tìm, cho nên đến bây giờ, trên cơ bản bí ngân chỉ rơi ra từ trên người Boss trong phó bản, trừ trong đó ra, mọi người cũng không có cách tìm được tài liệu trân quý này.
Dĩ nhiên, hiện tại trong game, có rất ít người chơi, hoặc là nói, chỉ có người chơi kỹ năng cuộc sống cấp cao mới hiểu được sự quan trọng của vật này. Đại bộ phận game thủ bình thường, ngay cả tên còn chưa tới nghe chứ đừng nói là biết sự trân quý của nó.
Nhưng mà chỉ có cách này mới lấy được bí ngân sao?
Đương nhiên không phải, nếu bí ngân chỉ có thể rớt ra từ trên người Boss thì Thịnh Thế tuyệt đối sẽ không sử dụng nó làm ra chuyện nghiêng trời lệch đất như thế. Bí ngân là loại khoáng sản thần bí, vẫn giấu ở trước mắt mọi người.
Nhưng chỉ cần nó là khoáng sản, mặc kệ nó có trân quý hay không, nó đều có mạch khoáng, có quặng mỏ và đều bị đào lên.
Bí ngân cũng không ngoại lệ.
Trò chơi được thiết kế như vậy. Tất cả Đại Lục trong Vận Mệnh, chỉ có bốn khoáng mạch bí ngân được phân bố ở bốn phía, không thay đổi. Cho dù mười năm sau, mở ra Tân Đại Lục, mở lĩnh vực mới, điều này cũng không thay đổi. Kế hoạch ban đầu được thiết kế như vậy, vì giai đoạn sau cần mở rộng thêm, sợ các Đại Lục Đông Tây Nam Bắc không còn người chơi nữa, nên mới đặt bốn quặng mỏ ở bốn Đại Lục.
Chỉ là, họ không ai ngờ tới, đợi sau khi Thịnh Thế tiến vào, cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì, đã biết vị trí cụ thể của bốn quặng mỏ bí mật, sau đó phái một đội binh lính trông coi quặng mỏ, khống chế việc mua bán bí ngân trong game.
Bị khống chế như vậy, chẳng khác nào bí ngân hoàn toàn bị Thịnh Thế nắm giữ trong tay. Bọn họ nâng cao giá bán bí ngân, cao đến khiến người ta lùi bước. Người chơi ở công hội lớn có thể ngâm mình trong phó bản, ít nhiều cũng sẽ sờ ra bí ngân, còn người chơi riêng lẻ thì sao? Vì muốn tiếp tục chơi, chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, sau đó đổi lấy một chút bí ngân, để mà mình tiếp tục trò chơi.
Người chơi riêng lẻ dù sao cũng không bằng người chơi có công hội, mà giá bán bí ngân thì Thịnh Thế thay đổi liên tục, người chơi riêng lẻ vì kiếm tiền, không thể không bắt đầu tiến hành luyện chức nghiệp cuộc sống, một khi người chơi bắt đầu chức ngiệp cuộc sống, thị trường kinh tế của Vận Mệnh luôn ổn định sẽ bị cải biến, nay kia càng ngày càng tiện nghi, kim tệ trong Vận Mệnh càng ngày càng không đủ dùng, người chơi không thể không lấy tiền thật ở bên ngoài vào trò chơi, mà khi đưa càng nhiều tiền thật vào game, dẫn tới càng nhiều các tập đoàn xí nghiệp lấy tiền đầu tư vào trò chơi......
Đây là một điều rất đáng sợ, nguồn gốc ở trong tay Thịnh Thế. Vốn là muốn dùng số người giết chóc mà phá hủy Thịnh Thế, nhưng thời gian này thái độ game thủ trong Vận Mệnh khác thường, không có giết người, cũng không dùng chiến thuật, ngược lại dùng một thứ so với giết hại, so với chiến thuật càng đáng sợ hơn, kinh tế khó khăn, khiến Vận Mệnh thiếu chút nữa sụp đổ.
Đến khi sự việc không thể cứu vãn được, Vọng Giang Nam dũng cảm bước ra, thành lập quân đội, lấy lực lượng một người, cuối cùng ở trong cơn sóng to như thế xử lý tất cả áp lực. Ở đời trước trong tập đoàn Vinh Quang, đây là một câu chuyện xưa được lưu truyền, Diệp Từ cũng nghe được từ nội bộ tập đoàn Vinh Quang.
Chỉ có chuyện xưa như vậy, nói rất đặc sắc, nhưng là, không có ai trải nghiệm qua, vĩnh viễn không biết một cơn sóng to bắt đầu khi nào, lan tràn như thế nào, cuối cùng chấm dứt ra sao. Nghe người khác kể lại chuyện xưa, vĩnh viễn chỉ là chuyện xưa. Chỉ là đối với người đã trải nghiệm qua, đó là chuyện khi người ta nhớ tới đều lo lắng run rẩy.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, thậm chí cô không muốn nhớ lại cơn sóng to đó.
Lúc kinh tế sụp đổ, rất hỗn loạn, gần như người chơi được quan tâm nhất.
Có đôi khi Diệp Từ nghĩ, có lẽ, trong cơn sóng đó, rốt cuộc mọi người không thể phân biệt, đâu là trò chơi, ở đâu là đời thật. Mà cô ở kiếp trước, cũng không phải là một người bối rối trong lúc đó sao?
“Tỉ lệ rơi ra cái này là bao nhiêu?” Diệp Từ không suy nghĩ nữa, nhìn Bạch Mạch hỏi.
“Đừng nói nữa, tỉ lệ rơi ra thứ này quả thực là hố cha. Mới bắt đầu khi rơi ra khối thứ nhất, anh phát hiện là vật phẩm màu tím, nhưng trên mặt không có ghi cụ thể phương pháp sử dụng, đành phải bỏ vào kho của cộng hội. Anh cũng quên luôn chuyện này, đợi đến lúc Minh Nguyệt Tinh kích động cầm phối phương tới tìm anh muốn lấy khối bí ngân kia, anh mới biết được vật này hữu dụng như vậy nên anh liền chú ý đến vật này, chỉ tiếc, tỉ lệ rơi ra thật sự quá thấp, em cũng thấy anh đánh phó bản cũng nửa năm rồi, rơi ra nhiều nhất cũng chỉ có năm khối, anh đưa cho Minh Nguyệt Tinh ba khối, còn lại hai khối để trưng bày trong kho.” Nhắc tới chuyện này, Bạch Mạch đau đầu, than thở không thôi.
Diệp Từ cười cười, cô không có nói cho Bạch Mạch biết nếu nhờ phó bản cấp thấp lấy được bí ngân, quả thực là khiến người ta mơ ước. Cô càng không có nói cho Bạch Mạch, kỳ thật mình biết vị trí cụ thể của khoáng mạch bí ngân, không chỉ biết rõ vị trí Đông Đại Lục, mà cô còn biết vị trí ở bốn Đại Lục khác.
Việc này, vẫn làm bộ như vô tình biết được mới tốt. Chỉ là, thời gian này rất nhanh, bởi vì khoảng cách thời gian công hội Thịnh Thế tiến vào Vận Mệnh càng ngày càng gần, nếu đợi đến lúc bọn họ tiến vào Vận Mệnh, đi làm việc này, cô sợ không kịp nữa.
“Không nên lo lắng, dù sao về sau việc này nhất định đều đã nước chảy thành sông, kế hoạch thiết kế trò chơi này, liền không vô cớ xuất ra, chớ lo lắng. Lại nói, mặc dù bậy giờ giáp phiến rất trân quý, nhưng trung bình chúng ta chỉ có vũ khí cấp -, không phải rất lãng phí sao? Mọi người nhanh chút luyện cấp lên tới cấp , sao đó đúc ra vũ khí cấp không phải rất tốt sao?” Diệp Từ khéo léo khuyên Bạch Mạch, dù sao chuyện này không muốn lo lắng cũng không được.
Bạch Mạch hít một hơi sâu, gật gật đầu.
Sau khi Bạch Mạch biết Đổng Âm và Thiên Sơn Tà Dương hợp tác hãm hại mình và Diệp Từ, thì vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh thật giống như không có xảy ra chuyện gì. Diệp Từ đồng ý không quản chuyện anh ấy muốn đối phó Đổng Âm cùng Thiên Sơn Tà Dương như thế nào, tự nhiên cũng không có hỏi lại. Cô đang suy nghĩ, làm sao mới có thể sử dụng tay người khác, dọn dẹp sạch sẽ những người khiến người khác chán ghét này. Giống như chuyện trộm kho hàng lần trước, mặc dù khiến cho người ta rất thoải mái, nhưng sẽ lưu lại cho mình rất nhiều phiền toái, hơn nữa không có cách nào để đối phương động thủ. Quan trọng là, thủ đoạn nhỏ nếu sử dụng nhiều lần, sẽ khiến đối phương chú ý, sau này muốn đối phó đối phương, chỉ sợ bọn họ sẽ có phòng bị.
Lúc này, Diệp Từ nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì chỉ là một lần – diệt cỏ tận gốc!
Mà trước đó, việc cô cần làm là giấu tài, nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng chờ đợi thời cơ đến.
Thịnh Thế sắp đến. Nhưng trước khi công hội Thịnh Thế đến, từng người chơi, từng công hội vẫn qua lại bình thường, không ai vì tin tức này mà ăn không ngon ngủ không yên. Cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục, Thiên Thiên Hướng Thượng cũng như vậy, Diệp Từ cũng thế.
Đáng nhắc tới lúc này, người chơi nhiếp ảnh chính thức xuất hiện. Bao gồm hai loại, một là video, hai là hình ảnh. Đại bộ phận người chơi đều có thể tích cực đóng góp. Giống như video thì là phân tích tình hình, thi đấu kỹ năng và tuyên truyền các giải thưởng. Mà hình ảnh là hình chụp khung cảnh, văn hóa đoàn đội còn có ba loại khác. Nhưng khi hoạt động này chính thức thử nghiệm, không cho người chơi có nhiều thời gian, cho nên ngay cả nhân viên cũng không có nghĩ đến người chơi sẽ tham gia đông như vậy, người chơi nhiệt tình cứ như vậy tăng vọt cũng kích thích nhân viên ở năm thứ hai vẫn muốn tiếp tục hoạt động này. Đương nhiên, điều này để nói sau.
Quan trọng là, trong năm nay hoạt động lần này, mấy tác phẩm lớn thật sự khiến người ta không nhìn kịp.
Theo thống kê, tham gia hoạt động tác phẩm video chỉ có mấy chục vạn bộ, mà hình chụp các loại tác phẩm lại lên tới trên trăm vạn tấm. Mà nhân viên được chọn làm giám khảo, mỗi ngày đều phải xem tác phẩm, phải mất hai tuần sau mới bắt đầu lựa chọn.
Lớp video đương nhiên là phân tích tình hình, cho dù là nam nữ già trẻ, tự nhiên đối với chuyện xưa lãng mạn, hài kịch hay bi kịch chuyện xưa đều đặc biệt chú ý. Chẳng qua, thi đấu kỹ năng cũng không ngoại lệ, ghi hình thi đấu kỹ năng hơn phân nữa là cao thủ, mặc dù chú ý đến tình hình trong video, nhưng cũng đặc biệt chớp nhoáng. Dù sao, ít thấy cao thủ, cao thủ so chiêu lại càng ít. Về phần hai cái loại tuyên truyền khác cũng không được chú ý lắm.
Mà hình chụp khiến cho người ta chú ý là nhân văn đoàn đội. Hơn phân nữa công hội lớn nhỏ vì tuyên truyền cho mình mà chụp một số ảnh vô cùng bắt mắt. Mà tiếp theo là phong cảnh. Trong Vận Mệnh có nhiều người chơi không có mục tiêu thăng cấp, làm thế nào mới thành một cường giả, bọn họ chỉ muốn đi khắp núi sông trong Vận Mệnh. Vận Mệnh trang trí quả thật hấp dẫn người, cho dù ở một nghĩa địa hoang vu, người chơi vẫn cảm thấy khung cảnh tuyệt đẹp.
Tục ngữ nói, "thế giới này không bao giờ thiếu vẻ đẹp, chỉ thiếu đôi mắt đẹp nhìn thấy nó."
Mà người chơi, là người sở hữu đôi mắt đẹp ấy. Dấu chân bọn họ trải rộng Vận Mệnh, cho dù một phần bản đồ đó có nguy hiểm hay không, cũng bất luận khối bản đồ kia có phải là mảnh đất cằn sỏi đá hay không? Ánh mắt của họ nhìn vẻ đẹp đó, chụp lại vô số cảnh đẹp. Điều này khiến cho người chơi, cho dù là người thiết kế trò chơi vẫn nhịn không được sợ hãi, oa, nguyên lai trong bản đồ còn có cảnh đẹp như vậy.
Chính vì vậy, hơn phân nửa đều là người chơi chụp hình phong cảnh. Xem ra, có rất nhiều người chơi nhịn không được muốn đi đến nơi có ký ức đẹp nhất của mình.
Theo đạo lý, hình chụp không có sôi động như video. Mà bên trong hình chụp của các mục khác lại càng không sống động như vậy. Có điều, năm nay lại thật sự có chút khác thường. Các hạng mục khác rất được nhiều người chú ý thậm chí ảnh hưởng đến danh mục video.
Nguyên nhân này nói ra cũng có chút quan hệ với Diệp Từ. Ngày đó cô gặp Lưu Niên trong phân đội, có một người rất giỏi nhiều chuyện MM-- đúng vậy, nếu cô không nhớ lầm, cô ta chính là Mạn Mạn Nguyệt Sắc.
Cô ta chụp lại tất cả những việc của Diệp Từ và Lưu Niên, hơn nữa còn rất nhiều.
Mà khiến cho người chơi cực kỳ nóng nảy là một đống ảnh chụp đúng lúc Lưu Niên và Diệp Từ sắp chấm dứt quyết đấu. Mặt trên rõ ràng ghi lại Lưu Niên là công kích Công Tử U như thế nào, lại bị đá ngã, mà sao anh ta và Công Tử U cùng nhau ngã trên mặt đất. Nếu nói đây ảnh chụp ghi lại đoạn quyết đấu của hai người, như vậy mặt sau ảnh chụp cũng đủ khiến cho người chơi đoán bừa.
Mặt sau ảnh chụp là hơn mười ảnh được chụp liên tục, nhưng cảnh tượng nhân vật góc độ đều giống nhau như đúc. Không giống chỉ có thời gian hệ thống ghi lại, còn có ghi chú của Mạn Mạn Nguyệt Sắc ở phía sau ảnh.
Cảnh tượng là như vậy: Lưu Niên nắm lấy mắt cá chân Công Tử U nằm trên mặt đất, mà Công Tử U cũng nằm trên mặt đất. Xung quanh hai người cát vàng cuồn cuộn, cảnh sắc thê lương.
Mà Mạn Mạn Nguyệt Sắc ghi chú rõ ở phía sau ảnh là như thế này. Thứ nhất : “Công Tử U và Lưu Niên đã nằm trên mặt đất năm giây, nhưng bọn họ không có động đậy, theo tình huống bên trong tiểu đội cho biết, Công Tử U không có treo máy......”
Hơn mười ảnh chụp tiếp theo, chữ viết ở phía sau đều giống nhau, chỉ khác là thay đổi thời gian. Đặc biệt tấm ảnh cuối cùng ghi chú, Mạn Mạn Nguyệt Sắc đã không kiềm chế được tính bái quát của mình. Cô viết: “Rốt cuộc bọn họ nằm ở đó làm cái gì a! Bọn họ đang nói cái gì a! Ta thật muốn biết ah! Các ngươi có muốn biết hay không?”
“Trời ạ, này rõ ràng không tính là đẩy ngã nha, vì sao bọn họ vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy? Làm khó hai vị đại thần đang nhìn sao xem ánh trăng, theo phong hoa tuyết nguyệt nói tới thi từ ca phú, lại theo lông gà vỏ tỏi nói đến lý tưởng nhân sinh? Phát điên rồi, ta thật muốn biết!”
“Các ngươi rốt cuộc muốn nằm bao lâu nữa, nếu nhất định phải nằm, có thể trình diễn một ít hình ảnh sôi động trước ống kính hay không a, không cần nằm ngay đơ a, các ngươi chẳng lẽ không có nghe được tiếng lòng của người xem? Chúng tôi yêu cầu làm trò một chút, yêu cầu đùa giỡn thêm một chút a.”
......
Sau khi cảm thán mấy hình này xong, tiếp theo là hình hai người đứng lên. Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, hai người quay lưng về phía nhau. Trên tấm ảnh có ghi chú: “Ngươi nghĩ đến đây là xong rồi sao? Ngươi muốn thuận theo hả? Như vậy ngươi tuyệt đối không có tính cách của game thủ hóng hớt, hãy nhớ rõ, ánh sáng vĩnh viễn ở cuối cùng.”
Chính bởi vì ghi chú này, kéo lại rất nhiều người chơi muốn rời đi, vẫn nhẫn nại tìm được ảnh chụp cuối cùng.
Cuối cùng đã tìm được, kỳ thật lúc Lưu Niên khom thắt lưng nói chuyện với Diệp Từ, nhưng do chỗ đứng của Mạn Mạn Nguyệt Sắc, chụp góc độ không giống nhau, rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. Mà phía dưới ảnh chỉ có le que mấy chữ: “Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.”
Ảnh chụp đến khi kết thúc, có điều Mạn Mạn Nguyệt Sắc nói rõ, những hình này do cô đúng dịp chụp được, nếu mọi người muốn xem luôn tất cả động tác, cô có thể tạo thành video phát lên màn hình sân đấu.
Vốn là một người con gái nhịn không được muốn chia sẻ tin tức nho nhỏ cho mọi người. Nhưng trên màn hình đều là chuyện xưa hư cấu, người thật việc thật như vậy, giống như ném một quả bom vào người chơi, khiến họ bị chấn động mạnh, có thể hình dung tình cảnh lúc đó kinh hãi bao nhiêu.
Một đêm này, trang bình luận quay lại gần mấy chục trang, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên.
Mà trong mấy người quay lại không thiếu hụt điểm.
“Nhấc Tay hỏi, ảnh chụp cuối cùng của bọn họ là kiss sao?”.
“Cậu đùa à. ”
“Điểm sáng.”
......
“Ảnh chụp còn có ghi chú nữa a.”
“Quả nhiên có gian tình.”
“Ngay cả Đông Đại Lục và Tây Đại Lục, mọi người có thể phá tan lực cản để đến với nhau, Lưu Niên và Công Tử U cũng như vậy, trong nháy mắt, tôi lại tin tưởng tình yêu.”
......
“Tôi tuyệt đối không tin Đại thần Tây Đại Lục Lưu Niên của chúng ta lại có thể coi trọng Công Tử U, Công Tử U trước sau đều bằng phẳng, Lưu Niên cũng không phải nền, dù tìm ai cũng không có khả năng tìm Công Tử U.”
“Phải, chúng tôi tuyệt đối không tin những tấm ảnh này! Các ngươi xem hình cuối cùng chỉ chụp sau lưng Công Tử U, chúng ta nhìn thì tưởng họ có cái gì, nhưng mà sự thật thì tuyệt đối không có cái gì, các ngươi không cần lăng mạ đại thần Lưu Niên của chúng tôi."
......
“Công Tử U không tốt ở đâu! Người ta rất khí phách có điểm nào không xứng với tên Lưu Niên tóc trắng đó hả! Ngươi tưởng người Tây Đại Lục là trâu bò à? Nói cho các ngươi biết nhân vật như Lưu Niên dù có tặng không cho Công Tử U thì cô ấy cũng không thèm.”
“Ủng hộ Công Tử U của chúng ta ghét Lưu Niên, các ngươi nghĩ, hai người bọn họ nếu tổ đội, sẽ xung đột trang bị! Công Tử U đại nhân, ủng hộ Công Tử U, khinh bỉ tên tóc trắng Tây Đại Lục muốn thừa dịp này đánh chủ ý lên người Đông Đại Lục.”
......
Bất luận là bình luận, chỉ cần quá nóng, cuối cùng đều biến thành một sự kiện rất lớn. Thiệp mời này cũng không ngoại lệ, từ khi bắt đầu để lộ những tin đồn, sự phát triển của hai người chơi đến cuối cùng liền trở thành sự kiện của game thủ hai Đại Lục, mà Nam Đại Lục và Bắc Đại Lục không những không khuyên can mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Đến khi Diệp Từ biết việc này, là chuyện của mấy ngày sau. Lúc hai game thủ hai Đại Lục đối với sự kiện đã qua ba ngày, cô nhìn bình luận, chỉ cảm thấy thế giới là một mảnh hắc ám. Nói càng nhiều càng sai, cô cũng không rảnh giải thích những tin đồn này, mà hình như Lưu Niên cũng không có.
Đối mặt với sự nhiệt tình hóng hớt của người chơi, bị xoáy vào trung tâm nhưng hai người lại cực kỳ bình tĩnh, giống như đã chết. Có điều càng trầm mặc, càng khiến cho trong lòng người chơi giống như bị mèo cào, rất khó chịu.
Diệp Từ nghĩ, chỉ cần trầm mặc như vậy, người chơi sẽ buồn chán với việc này, cho nên, mặc kệ bọn họ. Dù sao ở trong lòng Diệp Từ, thanh giả tự thanh, cô chính là cô, không cần phải sống trên dầu lưỡi người chơi khác. Huống chi, bây giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Chỉ là, Diệp Từ chưa từng nghĩ đến, ngay lúc trò khôi hài này kế kết thúc, Lưu Niên lại không chịu được cô đơn mà bước ra.
Anh gửi lại bình luận cho họ, bên trong có ba câu trả lời.
Điều thứ nhất là: Ừm, lâu chủ chiếm giữ trò chơi MM chất lượng không tốt lắm a, ảnh chụp không rõ ràng lắm, cũng không chuyên nghiệp a. ~
Điều thứ hai là: Các ngươi muốn biết tôi và Công Tử U nói cái gì phải không? Kỳ thật, chỉ là một ước định.
Điều thứ ba là: Ngoài ra, lâu chủ MM lúc ngươi phát video và hình, ngươi có hỏi ý kiến của đương sự sao? Nếu Công Tử U đồng ý, tôi cũng đồng ý. Nếu Công Tử U phản đối, MM cẩn thận, đừng cho tôi thấy ngươi ah, nếu không......
Chính vì hai câu trả lời này, khiến cho sự việc vốn đã kéo màn xuống lại nhấc lên cao trào, hơn nữa, lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức Diệp Từ không thể không đơn phương yêu cầu nhân viên game xóa bài viết này.
Nguyên nhân hình và video được phát căn bản không có được sự đồng ý của mình, cho nên yêu cầu xóa bỏ. Kỳ thật hoàn toàn có thể xóa bỏ bình luận, nhưng mà hiển nhiên nhân viên game cảm thấy hứng thú tin đồn này.
Lúc Diệp Từ yêu cầu xóa hình, CSKH MM nghe điện thoại lại còn thấp giọng hỏi: “Công Tử U, cô thật sự hôn Lưu Niên sao? Ở trong trò chơi ah.”
Diệp Từ lúc ấy gần như hét ầm lên: “Không có! Anh là CSKH số mấy! Tôi muốn khiếu nại."
Tiểu MM sợ tới mức vội vàng gọi quản lí CSKH đến xử lý chuyện này, hiển nhiên, quản lí CSKH khi xử lý việc này thành thạo hơn tiểu MM. Anh ta nói với Diệp Từ, bởi vì ảnh chụp có hai người, cho nên, muốn hỏi ý kiến của Lưu Niên nếu Lưu Niên đồng ý, lập tức xóa bỏ bình luận, nếu Lưu Niên không đồng ý, cũng chỉ có thể đợi cho hai bên thương lượng rồi báo bọn họ xử lý tiếp.
Đáp án này khiến Diệp Từ gần như chửi bậy. Cô đi đâu tìm Lưu Niên đây, này không phải rõ ràng hố cha sao?
Cho nên, đến cuối cùng, Diệp Từ cũng không có như ý nguyện, bình luận này trở thành sự kiện quan trọng ở diễn đàn Vận Mệnh được lưu vào sử sách. Kết thúc việc này, tất cả lần cược cũng kết thúc, Mạn Mạn Nguyệt Sắc trở thành người thắng lớn nhất.
Cô đoạt được hạng nhất hình ảnh, cón có tiền thưởng rất nhiều. Mà đoạn video vốn cũng là đoạt hạng đứng đầu, chẳng qua vì ảnh chụp lặp lại, cũng không có rút ra những người chiến thắng trong bảng xếp hạng. Nhưng bài này của Mạn Mạn Nguyệt Sắc đã giành được một giải thưởng đặc biệt --“Niên độ bát quái giải thưởng lớn”.
Nếu Mạn Mạn Nguyệt Sắc là người thắng, ngoài dự kiến mọi người là, Lưu Niên trong sự việc này đã được được đóng danh hiệu “Giải nhất người châm ngòi thổi gió giỏi nhất.”......
Mà Diệp Từ cũng đạt được một cái giải thưởng lớn -- “Giải nhất nhân vật chính trầm mặc nhất.”
Mặc dù giải nhất sẽ được nhân viên game cho một số tiền thưởng, nhưng trong lòng Diệp Từ lại rối rắm, có lẽ cái chính là cô cảm thấy cầm tiền phỏng tay đi. Đặc biệt lúc cô thấy số tiền này trong hòm thư, thật sự có một loại cảm giác bi thương.
Rõ ràng cô không có làm gì, vì sao đến bây giờ lại giống như làm chuyện tội ác tày trời khiến người ta trốn tránh không kịp đây?
Đối với chuyện này, Thạch Hoa Quả có một giải thích rất sâu sắc: “Cô quản nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần tiền tới tay, những chuyện khác đều là cái rắm, không cần để ý.”
Được rồi, những chuyện khác đều là cái rắm.
Cho nên, mặc dù chuyện này khiến cho Diệp Từ vô cùng bực mình, nhưng cuối cùng cô chỉ xem như cái rắm. Xem như nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống trò chơi của cô đi. Cho tới bây giờ, Diệp Từ không phải là người sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, cho nên, cho dù chuyện này huyên náo ngất trời, cũng không có ảnh hưởng Diệp Từ đi tìm vong linh huân chương, cùng với đả thông quặng mỏ bí mật.
Ngay tại lúc tin đồn huyên náo sôi động, Diệp Từ đã lấy ra bộ sáo trang cho Bạch Mạch. Lúc Bạch Mạch nhìn thấy bộ sáo trang này, ánh mắt đều muốn phát sáng, có điều, bây giờ cấp bậc của Bạch Mạch là cấp , chờ tới khi anh ấy mặc vào bộ sáo trang này, còn có một đoạn khoảng cách rất xa.
Đến nỗi tìm kiếm quặng mỏ bí mật, bước chân Diệp Từ cũng không có chậm lại. Chỉ là, kiếp trước cô biết vị trí cụ thể của quặng mỏ bí mật, nhưng là, cô cũng không biết đi vào quặng mỏ bí mật như thế nào, mà tại kiếp trước, công hội Thịnh Thế chưa từng công bố cách khai quật quặng mỏ bí mật, nên bây giờ Diệp Từ có đứng ngoài quặng mỏ bí mật, cô cũng không có biện pháp đi vào.
Ngồi cạnh cọc gỗ bên ngoài quặng mỏ bí mật, Diệp Từ lấy rượu ngon đem theo từ trước rót vào miệng mình. Cô nhìn quặng mỏ.......
Đương nhiên, hiện tại nó là một ngọn núi vô cùng lớn không lâu sau đó, nó sẽ biến thành một cái hố thật lớn, mà từ nơi này sản xuất ra quặng mỏ trân quý nhất trong trò chơi —— bí ngân. Tại đây xung quanh quặng mỏ luôn luôn tồn tại các loại giết chóc, tồn tại các loại pk, mục đích của bọn họ đều là quặng mỏ.
Diệp Từ nhắm mắt lại như có thể thấy kiếp trước của mình, trên con đường này đều là máu. Còn kiếp này thì sao? Kiếp này sẽ lặp lại chuyện đó sao? Năm đó công hội Thịnh Thế tìm trọng binh canh giữ ở đây cũng không ngăn được game thủ tranh mua cùng tranh đấu, kiếp này thì sao? Người ở Thiên Thiên Hướng Thượng không thể so sánh được với công hội Thịnh Thế, cho dù cô phát hiện quặng mỏ bí mật, Thiên Thiên Hướng Thượng dùng biện pháp gì bảo vệ nó đây?
Thời gian thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi Diệp Từ cảm giác được áp lực trước nay chưa từng có.