Hoàng hôn buông xuống, phủ lên thành phố Bắc Kinh. Chiếc Mercedes-Maybach dừng lại tại một nhà hàng phương Tây.
Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến tiến vào. Một điều mà Tiêu Chiến không ngờ là lại gặp mấy lão già dưới trướng mình.
"Anh quen mấy người đó hả ?" Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến cứ nhìn chằm chằm đám lão già kia, liền hỏi.
"Không." Tiêu Chiến dời mắt đi, cầm lấy menu chọn vài món.
Vương Nhất Bác không truy vấn nữa. Tầm nhìn hắn đảo sang phía Tiêu Chiến đã nhìn liền phát hiện cũng có một lão già đang nhìn mình liền cụp mắt.
"Cậu có dự định gì ?"
"Ý anh là gì ?"
"Về tương lai của cậu."
Tiêu Chiến nói với phục vụ vài món, lại nhớ đến một việc vẫn chưa hỏi Vương Nhất Bác liền hỏi. Nhưng ngược lại Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt ngơ ngác nhìn y.
Vương Nhất Bác nhất thời im lặng, không đáp. Tiêu Chiến chẳng thúc giục, y cũng bảo trì im lặng.
Mãi đến lúc thức ăn được mang lên, Vương Nhất Bác mới mở miệng : "Chiến ca."
"Ừ ?"
"Em muốn...ừm...là..." Vương Nhất Bác liếm liếm môi, ngập ngừng.
Tiêu Chiến chờ hắn nói tiếp.
"Em muốn trở thành một nghệ sĩ lẫn tay đua xe chuyên nghiệp."
"Có định hướng thì tốt. Nhưng..."
"..." Vì sao nói tốt rồi còn nhưng ?
"Hoàn thành chương trình học đã. Sau khi hoàn thành tôi sẽ cho cậu đi đào tạo thành nghệ sĩ."
Vương Nhất Bác có chút không tiếp thu kịp. Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng Tiêu Chiến nuôi hắn chỉ về phương diện ăn ở thôi nhưng không ngờ là về cả phương diện học vấn, nghề nghiệp.
"Ừm...nhưng em nghỉ học lâu như vậy..."
"Không sao, tôi đã chọn cậu vài gia sư tốt rồi."
Vương Nhất Bác không nói thành lời. Vừa cao thủ vừa tranh thủ hay là nhanh như chớp ?
Ở chung với nhau không lâu nhưng hắn để ý liền thấy y dường như ăn là sẽ không nói chuyện. Vì thế bữa ăn diễn ra trong im lặng, tẻ nhạt.
Lúc đi ra quầy thu ngân, Vương Nhất Bác nói muốn vào nhà vệ sinh. Tiêu Chiến gật đầu, chính mình thì đi thanh toán.
"Thật trùng hợp, Chiến Chiến cũng ở đây sao ?" Lý Khải - một lãnh đạo cấp cao của Tiêu Thị đứng cạnh Tiêu Chiến thân thiết chào hỏi một câu.
"Ừm, phó tổng Lý." Tiêu Chiến chẳng buồn mà nhìn đến lão, lạnh nhạt đáp.
Lý Khải có chút xấu hổ. Lão gọi một tiếng "Chiến Chiến", nhận được "phó tổng Lý" đây chẳng phải là cố ý kéo giãn khoảng cách sao ?
"Đến đây một mình sao ?" Lý Khải tiếp tục mặt dày mà hỏi.
"Phó tổng Lý quản chuyện tôi nhiều thật ?" Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn sang Lý Khải chất vấn.
Lý Khải vì câu này có chút tức giận. Lão dù gì cũng đáng tuổi cha chú của Tiêu Chiến, lại bị một thằng nhóc mới tốt nghiệp nói như thế.
"Hừ tôi dầu gì cũng đáng tuổi cha chú cậu, ăn nói thận trọng." Nếu không phải là ở nơi công cộng hẳn là Lý Khải đã lớn tiếng. Lão ép sự tức giận xuống, nghiến răng nói.
"Tôi biết, còn biết cả việc chú cùng ba tôi cùng gầy dựng lên Tiêu Thị. Tôi không quên !" Tiêu Chiến hờ hững nói.
"Biết là tốt, đừng..."
"Nhưng chú cũng nên biết tôi là cấp trên của chú. Vì sao phải nói năng thận trọng với chú ?"
Lý Khải tức đỏ bừng mặt, không đôi co với Tiêu Chiến nữa mà rời đi. Tiêu Chiến nhìn theo Lý Khải ra khỏi nhà hàng, phẫn nộ với đám lão già kia có chút đắc ý. Môi mỏng khẽ câu lên, tạo thành hình bán nguyệt.
.
.
Vương Nhất Bác lúc trở ra đã thấy Tiêu Chiến đợi mình. Hai người sóng vai rời khỏi nhà hàng. Y không về nhà vội mà ghé lại một câu lạc bộ.
"Chúng ta đến đây làm gì ?"
"Gặp người quen."
Tiêu Chiến đưa khóa xe cho bảo vệ lái vào bãi đậu. Y đưa Vương Nhất Bác lên tầng cao nhất. Có thể thấy câu lạc bộ này chỉ có giới thượng lưu ra vào. Những cuộc giao dịch diễn ra ở đây không ít.
Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào đã nghe những tiếng ồn ào lọt vào màng nhĩ.
"Nhân vật chính đến rồi nha." Một chàng trai trạc tuổi Tiêu Chiến lên tiếng tập trung sự chú ý của mọi người.
"Tiêu tổng/Boss." Lâm Dạ cùng Trịnh Phồn Tinh đang hò hét cũng dừng lại chào hỏi.
Sau khi mọi người trong phòng nhường chỗ cho Tiêu Chiến ngồi xuống liền chú ý đến Vương Nhất Bác.
"Lại đây." Tiêu Chiến phẩy tay, bảo Vương Nhất Bác đến ngồi cạnh mình.
Lâm Dạ cùng Trịnh Phồn Tinh nhất thời ngạc nhiên. Làm sao thằng nhóc này lại theo boss nhà mình đến đây a ?
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến mở miệng nhìn những người có mặt trong phòng như một lời giới thiệu.
Ai cũng đều thức thời nhận ra được, chính miệng Tiêu Chiến giới thiệu thì hẳn không thể đụng vào.
Vương Nhất Bác nhìn quanh ngoài Lâm Dạ đã sớm biết thì còn lại đều xa lạ.
"Chào, tôi là Uông Trác Thành." Chàng trai trạc tuổi Tiêu Chiến lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
"Trợ lý Tiêu tổng - Trịnh Phồn Tinh." Trịnh Phồn Tinh cũng mở miệng giới thiệu một chút.
"Tôi là Trương Phàm, người của anh Lâm." Trương Phàm nghiêm túc nói qua.
Vương Nhất Bác gật đầu, ghi nhớ từng người.
"Biết uống rượu không ?" Uông Trác Thành cầm ly vodka đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác, hỏi.
Vương Nhất Bác lắc đầu.
Tiêu Chiến đanh mắt, nhìn Uông Trác Thành cảnh cáo : "Cậu ta vẫn chưa đâu."
Uông Trác Thành "ồ" một tiếng liền đổi thành nước trái cây cho Vương Nhất Bác.
"Hạ Bằng đã được đưa đi cải tạo." Lâm Dạ báo cáo.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu. Vương Nhất Bác nhất thời ngạc nhiên đôi chút.
"Những thông tin ngài cần." Trịnh Phồn Tinh đưa đến một sấp tài liệu.
Tiêu Chiến nhận lấy, lấy ra xem một chút liền cười lạnh. Quả nhiên, đám cáo già kia ăn chặn không ít tiền của Tiêu Thị.
"Cậu tra rõ hơn cho tôi, được chứ ?" Tiêu Chiến đưa sang cho Uông Trác Thành, nói.
Uông Trác Thành cầm lấy cũng xem thì sửng sốt. Không phải vừa về tiếp quản công ty liền muốn đổi mới chứ ? Trong đây toàn lãnh đạo cấp cao của Tiêu Thị a~
"Xong việc thì có phần cho tôi không ?"
"Vị trí phó tổng ?" Tiêu Chiến nhướng mày, đáp.
Uông Trác Thành cười cười, không đáp. Anh cất sấp tài liệu vào balo mình, nói : "Sẽ mất ít thời gian."
Vương Nhất Bác ngồi nghe thì chẳng hiểu gì. Hắn lặng lẽ uống nước ngọt, ăn bánh.
.
.
Tiêu Chiến ngồi một lúc liền rời đi vào nhà vệ sinh. Uông Trác Thành rất nhanh đuổi theo.
"Hôm nghe Mạnh Tử Nghĩa nói tôi chẳng tin giờ thì tin rồi."
"Ừ."
"Thật lòng muốn nuôi thật sao ? Vừa hay việc đổi mới cậu đang tính kia có thể dùng thằng nhóc này điều khiển."
"Cậu ta không liên quan."
"Vì sao ?"
"Tôi là muốn bảo vệ cậu ta thật tốt, sẽ không lôi vào vũng lầy này."