Uông Trác Thành mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến. Thằng bạn này từ khi nào mà làm việc không có lợi cho chính mình vậy ?
"Cậu..."
"Chi nhánh nhà cậu có một công ty điện tử nhỉ ?"
"Ừ."
"Gởi cho tôi một Iphone Pro Max."
Nói xong, Tiêu Chiến rời khỏi nhà vệ sinh. Uông Trác Thành vẫn đứng đó muốn nói gì rồi lại thôi.
.
.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác trở về thì đồng hồ đã điểm giờ.
"Cái kia...ngày mai anh có đến công ty không ?"
Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên khi nhận được câu hỏi ấy. Lại nhìn đến cặp mắt chờ mong kia mà xem, thiếu điều biết nói kêu lên : mai anh ở nhà đi !
"Sáng mai không đi."
Vương Nhất Bác "ồ" một tiếng rồi ôm đống đồ mua hôm nay về phòng mình. Hẳn là sáng không đi nhưng chiều sẽ đi ?
Tiêu Chiến cũng không quan tâm lắm vì sao Vương Nhất Bác lại hỏi y như thế. Y nhanh không chậm mà về phòng cách vách với Vương Nhất Bác.
Vào phòng, y chậm rãi đến tủ đồ, chọn bừa một bộ rồi vào nhà tắm. Lúc y trở ra thì tóc nhiễu từng giọt nước xuống cổ rồi chạy đến xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện dưới cổ áo.
Tiêu Chiến tiến đến cái tủ nhỏ cạnh giường, kéo ngăn dưới cùng lấy ra một tờ giấy có ghi một dãy số. Dường như có chút chần chừ nhưng rồi y vẫn là chọn nhập vào điện thoại, điện đi.
"Alo ?" Bên kia truyền đến một âm thanh của người phụ nữ đã có tuổi.
"Dì Lộ." Tiêu Chiến trầm mặc một lúc khẽ cất tiếng.
"Chiến Chiến ?"
"Vâng. Dì khỏe chứ ?"
"Khỏe, ta vẫn khỏe."
"Ừm...cái kia...dì đến nhà cháu giúp việc một thời gian được chứ ?"
"A ? Được, được."
"Làm phiền dì..."
"Aiyo, cháu nói gì vậy ? Ta làm việc cho nhà cháu nhiều năm rồi, làm thêm vài năm vẫn không thành vấn đề."
"Vậy mai cháu cho Lâm Dạ đến Quý Châu rước dì."
"Được."
Tiêu Chiến cúp máy, lại điện cho Trịnh Phồn Tinh bảo cậu sắp xếp một gia sư đến nhà mình cho Vương Nhất Bác. Chính y cũng chẳng biết vì điều gì mà lại tốn nhiều tâm tư lên Vương Nhất Bác như vậy. Nhưng vẫn là tìm mãi vẫn không ra nguyên do.
Trong khi Tiêu Chiến vẫn thức đêm để an bài cuộc sống cho Vương Nhất Bác được diễn ra tốt đẹp cùng yên ổn thì bên phòng Vương Nhất Bác - hắn đã cuộn mình trong chăn say giấc nồng. = ))))
.
.
Hôm sau theo ý chỉ của Tiêu Chiến, Lâm Dạ cho người đến Quý Châu đón dì Lộ. Còn y lại ngồi ở nhà chờ đợi món hàng nhờ Uông Trác Thành gởi đến. Đợi đến lúc y đi ra ngoài cổng nhận đồ thì Vương Nhất Bác đã thức giấc.
Tiêu Chiến cầm món hàng bước vào đã thấy Vương Nhất Bác một thân quần lửng áo hoodie ngồi ngơ ngác nhìn quanh.
"Dậy rồi thì vào ăn sáng đi."
"Anh ăn chưa ?"
Tiêu Chiến không đáp, gật nhẹ đầu xem như là ăn rồi. Vương Nhất Bác nghe lời, đi vào nhà bếp liền nhìn thấy có một phần ăn trên bàn. Hắn nhanh nhóng ngồi ăn. Ăn nhanh để còn quấn lấy Tiêu Chiến a~
Vương Nhất Bác ăn xong liền nhào ra chỗ Tiêu Chiến. Hắn thấy y đang mân mê một cái gì đó liền hỏi : "Chiến ca, anh làm gì vậy ?"
Tiêu Chiến không bất ngờ với cái tốc độ ăn thần thánh kia, nhàn nhạt đáp : "Qua đây chỉ cậu xài."
Vương Nhất Bác nhìn vật bé nhỏ kì lạ kia lại nhìn Tiêu Chiến, vẫn là nghe lời ngồi cạnh y.
Tiêu Chiến đưa điện thoại cho cậu, hướng dẫn từng cái một thật chi tiết. Vương Nhất Bác chăm chú lắng nghe, đôi khi quên mất sẽ hỏi lại.
"Đã hiểu chưa ?"
"Ừm...này là cho em xài ?"
"Ừ, cần thiết thì dùng."
Vương Nhất Bác mở mục danh bạ ra xem, đã thấy có những cái tên quen thuộc. Ừm Lâm Dạ, Trương Phàm, Mạnh Tử Nghĩa, Uông Trác Thành, Trịnh Phồn Tinh. Nhưng làm sao không có số Tiêu Chiến mà lại có một số là dì Lộ ?
"Chiến ca."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, làm sao nữa ? Chẳng phải đã hiểu hết rồi mà ?
"Không có số của anh." Vương Nhất Bác nói xong liền tỏ vẻ ủy khuất.
Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng. Cái thái độ gì kia ? Thằng nhóc này thế mà cũng biết làm nũng ?
"Ừm là sơ sót của tôi." Tiêu Chiến lấy lại chiếc Iphone kia rồi nhanh chóng lưu số mình vào.
"Số có tên dì Lộ là ai ạ ?"
"Là người giúp việc, vài ngày nữa sẽ tới đây."
"Nhưng em ở nhà không thôi thì cần gì cái điện thoại này ?"
"Sau này gặp rắc rối thì điện một người bất kì, sẽ có người đến giúp cậu."
Vương Nhất Bác gật đầu. Hắn không hỏi, Tiêu Chiến cũng chẳng mở miệng. Hai người ngồi cạnh nhau xem thông tin thời sự buổi sáng.
"Chiến ca." Vẫn là Vương Nhất Bác mở lời trước.
"Ừ."
"Cảm ơn anh."
"Vì điều gì ?"
"Vì đã là người thay đổi cuộc đời em."
Tiêu Chiến để lộ sự ngạc nhiên lên khuôn mặt mình. Quay sang nhìn Vương Nhất Bác thì lại hắn đang cười sáng lạn với y. Đại não liền bị nụ cười này lôi cuốn, thật con mẹ nó đẹp quá đi ? Thằng nhóc này mấy hôm nay cơ mặt toàn một biểu cảm khiến người ta không biết được tâm tình. Hôm nay cư nhiên cười một cái. Thật quá kinh diễm !
"Ca, trưa nay mình ăn lẩu đi ?"
"Đang vào mùa hè, ăn lẩu cái gì ?"
"Em muốn ăn~"
"..." Hôm nay uống nhầm gì mà liên tục làm nũng vậy ?
"Ca ?"
"..."
"Chiến ca ?"
"..."
"Chiến ca ca ?"
"..."
"Ca...?"
"Được rồi, đừng kêu nữa. Hôm nay ra ngoài lẩu."
Tiêu Chiến nghe những tiếng "ca" kia không khỏi rùng mình nên đành thỏa hiệp. Nghe một lần thì lọt tai nhưng nhiều lần sẽ khác ! Mùa hè mặc hoodie đã đành, lại đòi ăn lẩu. Ừ thì là phong cách hip hop ?
Vương Nhất Bác tâm tình cực vui vẻ. Cả buổi sáng, nơi nào có Tiêu Chiến đi qua liền sẽ có một Vương - đuôi sam - Nhất Bác đi sát phía sau y.