Edit: La Thùy Dương
Tư Ngang hiển nhiên liền nhận ra được cô rất không vui, không khỏi hỏi: “Sao vậy, em không thích?”
không có người bình thường nào mà thích được cả!
Trì An nhìn hắn, biểu tình trên mặt lộ rõ mình đối với vòng cổ dành cho sủng vật này rất là không vui. cô cố gắng nhìn kỹ thêm lần nữa, quả thật càng nhìn lại càng thấy đây giống như vòng trang sức dành cho chó à nha. Công nghệ của thế giới này thật khiến người khác phải hoảng sợ, cô không hiểu vì sao những người phụ nữ ở đây lại mang được nó mà không một chút kháng nghị nào.
“Nếu em không thích mẫu viền đá quý thì có thể lựa khoản khác. Em thích đính kim cương chứ, hoặc loại có đính ngọc trai, có rất nhiều mẫu cho em lựa chọn …” Tư Ngang đem toàn bộ những kiểu dáng có sẵn kể ra một lần, cuối cùng mới hỏi đến ý kiến cô, “Em thích loại nào cũng được, tôi có thể lập tức sai người đem loại đó đến đây đổi cho em.”
“Đều không thích.” Trì An nín thở nói.
Tư Ngang nghe vậy, đầu cúi xuống, tùy tiện vứt chiếc hộp quà trong tay sang một bên, sau đó dùng cặp mắt nóng rực đầy chuyên chú nhìn cô bé đối diện.
Trì An bị hắn nhìn chằm chằm đến mặt đỏ tim đập, ho khụ một tiếng: “Ngoài loại vòng trang sức giống chó … khụ, giống dây xích này ra, chẳng lẽ không còn kiểu nào để áp chế gen tin tức trong người được hay sao?”
“Ý em là?” Tư Ngang nhíu mày.
“Em biết loại trang bị này là vật bất ly thân được tạo ra. một khi đã như vậy thì cũng có thể thiết kế ra những kiểu dáng khác mà, đại loại như vòng cổ bình thường, vòng cổ tay, vòng cổ chân, hoặc nhẫn chẳng hạn … có rất nhiều lựa chọn mà.” Trì An vừa nói vừa liếc nhìn vật kia với vẻ ghét bỏ.
rõ ràng trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này đã tân tiến đến mức vượt xa ngưỡng bình thường rồi, lý nào mà về mặt sản xuất lại lạc hậu kém cỏi đến vậy được chứ?
Nhắc tới nhẫn, tầm mắt Tư Ngang liền từ trên mặt Trì An dời xuống bàn tay nhỏ nhắn. trên ngón tay phải của cô, quả thật hiện có đeo một chiếc nhẫn hết sức tầm thường, tuy nhiên trông lại vô cùng quen thuộc.
Ngón tay của người đàn ông nào đó khẽ mơn trớn tay chính mình, ánh mắt sâu kín chuyên chú nhìn cô.
Hôm đó Tư Ngang đến khu bốn là vì phải cùng bàn bạc chính sự cùng Kỷ Tu. hắn vốn không nghĩ rằng mình sẽ đến con đường kia, chỉ là hệt như có cỗ lực lượng mạnh mẽ vô hình nào đó trong lòng đangthôi thúc hắn phải đi đến nơi đó. Đến tận khi Tư Ngang thuận theo bản năng và cướp đi cô gái ngã dưới vũng máu từ tay Đoan Mộc Linh, hắn vẫn chưa ý thức được hành vi lúc đó của bản thân đã trái hẳn tác phong thường ngày của chính mình như thế nào.
Về sau khi đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho Trì An, hắn mới để ý đến chiếc nhẫn trên tay cô, rồi sau đó mới đến những mặt khác.
Hai người họ đều đang cùng sở hữu một kiểu nhẫn, vì vậy cô gái này nhất định là của Tư Ngang hắn!
Chỉ thuộc về một mình hắn!
Bất luận kẻ nào cũng không được phép chạm vào bảo bối của hắn!
“Tư Ngang, có thể đổi sang kiểu dáng khác được không?” Trì An hỏi hắn.
“Có lẽ là không.” Người đàn ông nào đó lấy lại tinh thần, nói: “Động mạch chính ở phần cổ của phụ nữ chứa một tuyến thể, chính nó sẽ giải phóng lượng gen tin tức trong cơ thể ra ngoài. Chính vì vậy mà bộ máy sản xuất mới tạo ra một thứ mang kiểu dáng như thế này để làm vật tùy thân cho nữ giới. Người nào nếu không muốn đeo nó thì buộc phải uống một loại thuốc có chất áp chế gen tin tức, chỉ có điều loại dược vật thế này thông thường đều vô cùng có hại cho cơ thể, cho nên hiện tại nhân loại không hề phát minh ra thứ này.”
Chưa kể loại thuốc mang tính áp chế này cũng sẽ gây ảnh hưởng đến lợi ích của phái mạnh, chính vì thế mà thứ đó càng không nên tồn tại trên thế gian này.
Trì An chán nản tột độ, sụ mặt xuống.
Tư Ngang lại lấy về chiếc vòng bạc mà mình đã vứt một bên ban nãy, trên mặt có đính những đá quý lóng lánh ánh sắc tím tương đồng với màu mắt của hắn. Hiển nhiên Tư Ngang đã đặc biệt dặn người thiết kế riêng vật này cho cô.
hắn giúp nàng đeo vào, sau đó hôn nhẹ một phát lên môi cô, ôn nhu nói: “Ngày mai là lễ trưởng thành của em, cứ đội lên trước đã được không?”
Thân tâm Trì An vẫn đang vô cùng bài xích chuyện phải đeo nó vào, cảm thấy nếu đeo lên rồi, cô sẽ từ một nhân loại biến thành sủng vật mất thôi.
Có điều Trì An cũng hiểu được tầm quan trọng của thứ này và nhất là lễ trưởng thành cho ngày mai, côbuộc phải dùng đến nó. Tuy hiện tại cô không rõ gen tin tức có sức ảnh hưởng với đàn ông đến mức độ nào, nhưng chỉ cần vài lời đồn thổi ở bên ngoài thì đã đủ hình dung được thứ này đáng sợ đến cỡ nào. Thứ có thể làm cho người đàn ông dễ dàng bị dục vọng chi phối mà hóa thành cầm thú, vậy thì nhất định đây chính là tai họa rất lớn cho sau này.
“Được rồi, tạm thời cứ vậy đi.” Trì An bất đắc dĩ nhận lấy. Ai bảo loài người không thể bì được với tình cảnh làm gì, dù có xấu xí cỡ nào thì cũng phải chấp nhận thôi.
trên mặt Tư Ngang liền lộ ra ý cười ôn nhu, hắn khẽ nắm lấy tay Trì An, đặt môi lên chiếc nhẫn cô đangđeo trên ngón tay hôn một cái rồi mới chậm rãi đứng dậy, “Ngày mai sẽ phải bận rộn cả ngày đấy, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trì An đối diện với Tư Ngang, thuận theo đáp một tiếng, sau đó dõi theo bóng dáng hắn rời khỏi.
Cho đến khi thân ảnh Tư Ngang đã mất hút, Trì An mới vuốt ve vị trí bị hắn hôn trên ngón tay, bất chợt liền hiểu được ý tứ của ai đó, nhịn không được phì cười.
Bất kể là đang ở thế giới nào, bản tính của vị này vẫn không hề thay đổi.
Hôm sau trời còn chưa sáng tỏ, bầu không khí nơi thành thị khu năm đã ngập tràn tiếng ồn ào náo nhiệt.
Trì An bị trận huyên náo sáng sớm làm tỉnh giấc, cô ngóc đầu dụi mắt nhìn ra cửa sổ, lập tức tầm mắt liền thu hút bởi những trái bong bóng đủ màu và những đóa hoa tươi đang bay lơ lửng trên bầu trời. cônhảy nhanh xuống giường mở toang cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, sau khi được chủ nhân cho phép, Lục Hành mới cùng những “cô nàng” đem theo quần áo trang sức bước vào phòng.
Lúc họ tiến vào thì liền bắt gặp cô gái nhỏ đang nhoài người nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, sẵn tiện giải thích: “Hôm nay nghi thức trưởng thành của cô sẽ được diễn ra tại trung tâm quảng trường, đây chính là một sự kiện vô cùng trọng đại với toàn thể khu năm. Mỗi khi có ngày hội hoặc buổi hoạt động long trọng nào đó, trên bầu trời của thành phố khu năm sẽ phủ đầy những bong bóng đủ màu và hoa tươi rực sắc.”
Trì An ồ một tiếng, thu lại dáng vẻ ngốc nghếch quê mùa của mình, quay đầu nhìn Lục Hành và những…”cô nàng” ở phía đằng kia.
Những …”cô nàng” này trông vô cùng xinh đẹp, chẳng những vậy mà lại còn rất có hương vị thuần chất của phụ nữ, ngực khủng eo thon mông cong chân dài, thân hình cao gầy thon thả đúng chuẩn, thậm chí trong số đó còn có một “người đẹp”sở hữu chiều cao ngang ngửa Lục Hành. So với bọn họ, vóc người của Trì An thật khác biệt một trời một vực, tự nhìn lại cơ thể gầy đét của mình mà thật chỉ muốn thở dài thườn thượt.
Những “cô nàng” này đều là người biến tính, nhưng thoạt nhìn bọn họ đều tỏa ra hương vị phụ nữ, đúng là không biết hiện tại ai mới là phụ nữ thực sự đây nữa.
Lúc Trì An quay đầu lại, những người có mặt trong phòng liền thấy chiếc vòng cổ đã yên vị trên cổ côgái, ánh mắt bỗng khựng lại, nhưng ngay lập tức trên mặt những “cô nàng” này đều toát vẻ mừng rỡ xen lẫn kích động.
Lục Hành mang thần sắc khó lường, không lộ vẻ cao hứng nhưng cũng không tỏ thái độ nào khác.
Tiếp sau đó, Trì An liền bị mấy “cô nàng” ép rửa mặt, kế tiếp liền đè cô ra trang điểm.
“Đây đều là phục trang cô phải mặc cho nghi thức hôm nay, cả yến hội tối nay cô cũng cần phải tham dự …”
Lúc Trì An bị các “cô nàng” ép buộc trang điểm thì Lục Hành cũng đang giải thích quy trình vận hành nghi thức hôm nay, còn tường tận giảng giải từng giai đoạn một. Ban đầu Trì An còn chẳng thèm đếm xỉa tới, nhưng khi nghe Lục Hành nói sau khi kết thúc nghi thức cô sẽ phải chào đón tiết mục được các chàng trai có mặt tại đó theo đuổi thì tầng lớp da gà da vịt đều nổi đầy lên hết.
“Tôi có thể từ chối được chứ?” Trì An rất thành thật hỏi lại.
“Hiển nhiên.” Lục Hành nở nụ cười đầy mê hoặc, “sẽ không có chàng trai nào cả gan kịch liệt theo đuổi con gái trước mặt nhiều người, nhưng còn âm thầm thì … hẳn là cô cũng hiểu.”
một khi đàn ông đã nhắm trúng người nào thì ngoài phương pháp theo đuổi một cách quang minh chính đại ra, bất kể thủ đoạn hèn hạ nào cũng sẽ được bọn họ tận dụng triệt để. trên thế giới này chỉ có chuyện phụ nữ không tưởng tượng được, không có chuyện đàn ông không làm được.
Có điều loại chuyện như này, bọn họ đều hiểu và giữ trong lòng, không một người đàn ông nào muốn thể hiện ra mặt.
“Còn nữa, theo đuổi phụ nữ là quyền lợi của đàn ông. Cho dù cô có không chấp thuận thì cũng khôngthể ngăn được sự theo đuổi của bọn họ, dù có là quan chỉ huy thì cũng không được phép cản trở quyền theo đuổi của người khác. cô hiểu được không?” Lục Hành chăm chú nhìn cô.
Trì An liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tất nhiên là cô hiểu chứ! Nếu không thì những người này đã sớm bị người đàn ông nào đó đồ sát trăm ngàn lần rồi chứ chẳng chơi!
Bởi lẽ văn hóa truyền thống của thế giới này đã vậy, nên cho dù biết rõ đám đàn ông kia có ý đồ với Trì An, cho dù trong lòng hắn đã lửa giận ngập trời thì cũng không thể không dằn xuống. Bằng không thìvới tính cách của vị này mà nói, những tên đàn ông dám có ý đồ với cô đã sớm bị hắn giày vò đến chết đi sống lại từ lâu rồi.
Nếu không phải đang ở trong thế giới có kết cấu quái dị như vậy, có lẽ Trì An sẽ rất hài lòng khi thấy Tư Ngang biết nhẫn nhịn như thế, nhưng chỉ cần nghĩ tới thế giới này không được bình thường thì … côthật không có cách nào để vui vẻ cho được.
Cuối cùng khi những …”người đẹp” kia đã trang hoàng cho Trì An thật lộng lẫy rồi, họ còn chưa có cơ hội khen cô hôm nay quá đỗi xinh đẹp thì đã thấy đoản kiếm vốn đang bên cạnh cô gái nhỏ nào đó chợt lóe lên, trong tích tắc đã bị chủ nhân của nó áp lên đùi, sau đó lại dùng băng dính cố định lại. Xem ra nếu hôm nay thứ Trì An mặc là trang phục không tay, e rằng đoản kiếm này sẽ được cố định trên cánh tay nhỏ bé kia cũng không chừng.
Tuy là như vậy, nhưng Trì An vẫn không mấy hài lòng, quay đầu nói với Lục Hành: “Thanh kiếm! anhgiúp tôi đem theo nó đi!”
Liếc mắt thấy các “cô nàng” ở đây đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, Lục Hành nhịn không được cười phá lên, nói: “Yên tâm, hôm nay tôi là người chủ trì nghi thức, sẽ luôn đứng gần cô, nếu cần thiết
“Cám ơn anh.” Trì An nở nụ cười với hắn.
Lục Hành phát hiện cô gái nhỏ nào đó rất hiếm khi thật lòng cười cảm ơn hắn, hơn nữa lại vì loại chuyện thế này mà cảm ơn thì liền không thể tả được cảm giác hiện tại của mình được nữa, chỉ đành thở dài một tiếng. Xem ra hắn không thể dây vào cô gái này được rồi.
Trì An thản nhiên vuốt lại chân váy cho thẳng nếp, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, tươi cười nhìn sang những …”cô nàng” đang còn chưa hoàn hồn kia.
Các “cô nàng” kia đồng loạt rùng mình, lập tức khiến hai quả đồi trước người cũng rung rinh theo.
Bọn họ cười khan một tiếng, bỗng dưng những lời muốn nói đều biến mất sạch. Họ vốn đang tìm cớ để có thể chuồn khỏi nơi nguy hiểm trước mặt thì bất thình lình bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa.
một người đàn ông một thân quân phục trang nghiêm từ bên ngoài cửa mặc nhiên bước vào.
Người mới bước vào đầu đội mũ quân lính, lọn tóc mai vừa vặn nép sát hai bên thái dương, nổi bật hơn cả bộ quân phục bên trong chính là áo choàng đỏ trên vai có cúc áo đính bằng ruby. hắn bước đến cùng thanh quyền trượng bạc mang hình đầu chim ưng đang nắm trên tay, vóc dáng cao ráo oai vệ cộng thêm khí thế cường đại thì một khi đã lướt ngang qua, thật khó có người nào có đủ định lực mà xem nhẹ hắn.
Tầm mắt của các “cô nàng” đều dồn hết lên người hắn, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ, da mặt khôngnhịn được đã ửng đỏ lên.
Tuy rằng người của các khu khác không hề muốn tiếp xúc với khu năm, đối với sự tồn tại của thủ lĩnh nào đó lại càng thêm lời ra tiếng vào, thế nhưng cư dân khu năm thì lại rất yêu quý vị quan chỉ huy Tư Ngang này, đặc biệt là những người biến tính thì lại càng không kháng cự được mà nảy sinh lòng mơ tưởng tới hắn.
Đôi chân thon dài bắt mắt ẩn trong trang phục lính dần sải một bước lớn đến trước mặt Trì An, cúi người diu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô, dùng thanh âm trầm thấp đầy từ tính: “Hôm nay em thậtxinh đẹp, An An! Chúc mừng em đã trưởng thành!”
Trì An bị hormone nam tính mà Tư Ngang vô tình toát ra khiến cho mặt đỏ tim đập, lúng lúng nói: “Cám ơn, hôm nay anh cũng rất tuấn tú.”
Người đàn ông nào đó cong môi mỉm cười, lại hôn cô một cái nữa rồi mới xoay người tiến đến bên cạnh, hỏi Lục Hành hiện tại đã chuẩn bị đến đâu.
Trì An và cả mấy “cô nàng” đang đứng bên cạnh đều không tự chủ được lộ rõ vẻ háo sắc với người đàn ông của cô.
Đến khi Trì An sực phát hiện phản ứng của mình có chút không đúng thì sắc mặt nháy mắt liền biến đen, ngay cả sự mê đắm trong mắt cũng rút về, tay vuốt ve chiếc vòng trên cổ, chậm rãi hít thở.
Thế giới này thực sự quá nguy hiểm. Chỉ cần lơ là một chút là ý chí con người sẽ bị lung lay lập tức, đặc biệt là vào thời khắc trưởng thành của cô ngày hôm nay. Và trưởng thành đại biểu cho điều gì chắc không cần nói cũng hiểu, hệt như có thứ gì đó bị vây hãm trong cơ thể này rốt cuộc đã đến lúc phá kén chui ra. Đây cũng chính là lý do vì sao mà hành vi vừa rồi của Trì An lại khác thường đến vậy.
Đến khi thời khắc đã bắt đầu đếm ngược, Tư Ngang mới chìa tay ra trước mặt Trì An, đôi mắt tím ma mị nhìn cô đầy chuyên chú: “An An, em đã sẵn sàng chưa?”
Trì An phát giác được da mặt mình lại không khống chế được mà nóng dần lên, tầm mắt cũng bắt đầu dâng lên một tầng sương mù.
Trì An cô đã bị người đàn ông này mê hoặc đến không cách nào ngừng lại được rồi, nhận ra được chưa từng có thế giới nào mà Tư Ngang lại làm cô mê muội hệt như thế giới này, chỉ hận không thể trực tiếp xơi hắn ngay tại chỗ, hoặc là hung hăn nhào tới cắn hắn một phát, hận không thể biến thành một con rắn quấn quanh người hắn mới thôi.
cô âm thầm bấm sâu vào lòng bàn tay để ép chính mình phải tỉnh táo, sau đó mới đưa tay đặt trên tay hắn, để cho hắn dìu cô bước đi.
Tư Ngang một tay cầm quyền trượng hình đầu chim ưng, một tay gập lại, cẩn thận dìu cô gái của hắn ra bên ngoài.
Chào đón bọn họ chính là thanh âm huyên náo tưng bừng ở ngoài trời.
Lúc này, trước cửa đã đậu sẵn một loạt xe quân đội đã được cải tiến, hai bên là các quân nhân trang bị vũ khí trên tay, tác phong quân đội vô cùng trật tự kỷ luật, tư thế vừa nghiêm túc lại long trọng khiến người xem còn ngỡ rằng họ đang tham gia nghi thức duyệt binh.
Tư Ngang dìu Trì An ngồi lên xe, đoàn xe quân đội bắt đầu từ cổng thành chính chậm rãi tiến về phía trung tâm quảng trường.
trên đường đoàn xe hộ tống đi, các quân sĩ ở đằng trước đều tách ra thành hai bên. trên đỉnh đầu vang lên tiếng pháo nổ ăn mừng dành cho một sự kiện vô cùng long trọng.
Khi Trì An được hắn đỡ xuống xe thì đã thấy nơi phía xa chân trời đã bay đầy hoa tươi và bóng màu rực sắc. So với việc nhìn mọi thứ qua một tấm kính ngăn cách, có thể chứng kiến cảnh tượng trực tiếp như thế này thì vẫn đặc sắc và náo nhiệt hơn rất nhiều. hiện tại bốn phía quảng trường đã chật cứng người đến dự lễ, trong số này vừa có khách quý đến từ bên ngoài, hiển nhiên cũng có cả cư dân của khu năm. Riêng thành phần thân thích bằng hữu của ban tổ chức thì tất sẽ được thu xếp tại một khán đài cao cách đó không xa.
“An An …”
Nghe được thanh âm run rẩy xen lẫn kích động gọi mình từ sau lưng, Trì An lập tức quay đầu lại. Tức khắc liền phát hiện nhân vật hiện đang đứng cạnh một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc quân phục xanh lá cây ở phía xa chính là người chị ruột của nguyên chủ - Trì Mộng.
Hôm nay Trì Mộng mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn màu đỏ, trên cổ có đeo một dây vòng đỏ viền bạc rất bắt mắt, mái tóc dài được búi theo phong cách công chúa kết hợp cùng chiếc nón màu ruby càng khiến Trì Mộng thêm xinh đẹp động lòng người. So với dáng vẻ thiên sứ thuần khiết cô thấy ngày đó quả thậtkhác biệt một trời một vực.
Trì An có chút phức tạp gọi một tiếng, “Chị!”
Mọi người ở đây ai cũng biết hai người họ là chị em ruột, vừa nghe Trì An gọi như thế thì liền khựng lại.
Vị quân nhân cao lớn bên cạnh Trì Mộng --- Kỷ Tu kéo cô ta bước qua, giáp mặt với Tư Ngang: “Tư Ngang, chúc mừng!”
Tư Ngang gật đầu, “Cùng đến chung vui.”
Thân vệ bên người Kỷ Tu nghe được câu “cùng đến chung vui” của Tư Ngang thì liền không nhịn được trợn mắt nhìn hắn. Người khác có thể không hiểu, nhưng lý nào bọn họ lại không biết hôm nay tổ chức nghi thức trưởng thành cho thiếu nữ là đang đại biểu cho điều gì hay sao? Đám người này ngang nhiên cướp người của khu bốn, thế mà lúc này vẫn còn mặt mũi nói được câu “cùng đến chung vui” với bọn họ sao? Đúng là da mặt dày đến mức viên đạn cũng xuyên không thủng mà!
Trì Mộng dành cho em gái một cái ôm đầy tình cảm, mỉm cười với đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt cao hứng nói: “An An, chúc mừng em đã trưởng thành.”
“Cám ơn.” Trì An đáp khẽ.
Tuy Trì Mộng rất vui khi em gái nhỏ bé của mình rốt cuộc cũng đã lột xác thành phụ nữ, sẽ không cần phải trải qua những ngày đáng sợ nguy hiểm như thế này nữa. Nhưng nói gì thì nói, cô ta cũng hiểu chính mình ngày đó đã không để tâm đến cảm xúc của Trì An mà lại tự tiện vạch trần thân phận của Trì An với quân đội, báo hại người em gái nhỏ của chính mình phải chịu khổ một trận. Vì thế lại áy náy nói: “An An, dù gì chăng nữa, chị luôn hy vọng em có thể sống tốt.”
“Em hiểu.” Trì An bình tĩnh nói.
“Chị không biết Đoan Mộc Linh sẽ nổ súng vào em …” Nhắc đến vấn đề này, cơ thể Trì Mộng rõ ràng hơi run lên, sau đó mới nói tiếp, “thật xin lỗi, hại em phải chịu khổ.”
“Chuyện đã qua rồi.” Trì An vẫn thản nhiên như cũ.
Rốt cuộc tận lúc này Trì Mộng mới phát giác được điểm không thích hợp, vốn còn muốn nói nữa nhưng Lục Hành ở bên cạnh đã tiến lên, báo rằng thời khắc cử hành nghi thức đã đến.
Tư Ngang nhã nhặn nói một câu xin lỗi với Kỷ Tu, sau đó lập tức đưa Trì An tiến về phía trước.
Trì Mộng vốn còn chưa nói hết đưa mắt nhìn người em gái bị kéo lên sân khấu, thần sắc trên mặt liền không nén được đau lòng, chỉ là khi được một bàn tay to lớn nào đó dịu dàng đỡ lấy, Trì Mộng quay đầu nhìn về phía người khu bốn thì toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt đều chậm rãi biến mất.
Từ nơi dưới chân bọn họ kéo dài đến vị trí sân khấu ngay trung tâm quảng trường chính là chiếc thảm đỏ được trải một đường dài mang theo sự trang nghiêm long trọng. Phía trên sân khấu lấy tường hoa làm background, khắp chung quanh đều được đính các loại đá quý không rõ tên nhằm tô điểm thêm cho sân khấu. Dưới ánh mặt trời từ trên cao chiếu rọi, mọi thứ nơi đây đều như sáng bừng sức sống.
Trì An ngỡ đâu mình đã bị hoa mắt luôn rồi.
Bên dưới sân khấu là những người mang thân phận khách quý đến tham dự, dùng những cặp mắt nóng bỏng của mình mà nhìn chòng chọc vào Trì An, làm cô ngỡ như mình đã thoát hết y phục trên người ra vậy. Ở một nơi xa khán đài hơn một chút, chính là chỗ ngồi của các vị quân nhân có phẩm cấp khôngthể nói là cao, tuy nhiên khi so với những người ở chung quanh thì cũng đã xem là có danh có tiếng, được không ít người ngưỡng mộ.
Trì An lúc này hệt như một con rối mặc cho người chủ trì dẫn dắt cô làm theo từng giai đoạn một của nghi thức, cho đến khi bắt đầu bước sang giai đoạn chính thức, lúc cô đang khom người chuẩn bị tiếp nhận tín vật tượng trưng cho dấu hiệu trưởng thành thì đột nhiên từ phía xa bỗng truyền tới một tiếng nổ vang trời, khiến mặt đất toàn bộ đều bị chấn động rung lên.
Tiếp sau đó, họ lại nghe được từ nơi xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát hú vang.