Đó là Ngọc thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia, Cố Cửu thiếu gia.
Cố Thập Tam thiếu gia bên hông giắt thanh linh kiếm long văn, con thông bối linh vượn đứng trên vai gã.
Cố Thập Tam thiếu gia nhìn hướng nhóm Phong Phi Vân rời đi, nói:
- Cửu ca, ta đi bắt bọn chúng, nhìn xem có lai lịch gì.
Cố Cửu thiếu gia trách mắng:
- Ngươi làm gì? Cố gia chúng ta là thế gia trung cổ, chúng ta không thèm để mắt đến cổ tộc các phương chứ nói gì ba bán yêu bình thường? Chỉ là mấy chục vạn khối linh thạch chứ có gì hay ho mà đỏ mắt? Nếu làm không sạch sẽ, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng Cố gia!
Cố Thập Tam thiếu gia xin lỗi:
- Cửu ca, ta sai rồi. Trung cổ thế gia nên có niềm kiêu hãnh của đệ tử trung cổ thế gia.
Ngọc thiếu gia cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Cố lão cửu không uổng là một trong những anh kiệt xuất sắc nhất thế hệ này của Cố gia, không thèm để mắt mấy chục vạn linh thạch, khiến người khâm phục.
Cố Cửu thiếu gia cười nói:
- Chẳng phải Ngọc thiếu gia cũng giống vậy sao?
Ngọc thiếu gia nói:
- Nếu là một ngàn vạn khối linh thạch thì ta sẽ đỏ mắt, không chừng đã ra tay cướp bán yêu, cái này dễ như nhặt linh thạch dưới đất. Nhưng chỉ có mấy chục vạn linh thạch, rất gân gà. Lỡ để lộ tiếng gió, làm hỏng danh tiếng gia tộc thì không đáng.
- Tuy chúng ta không ra tay nhưng có người cảm thấy hứng thú, khá nhiều người đã theo sau.
- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta cũng đi theo nhìn xem, lúc cần thì sẽ giúp mấy bán yêu một phen, rồi tuyên dương lên, về gia tộc được tiếng tốt trị mạnh giúp yếu. Chắc chắn có thể thu mua lòng đám bán yêu nô trong gia tộc, mấy lão già trưởng bối sẽ nhìn chúng ta với con mắt.
- Muốn làm người thừa kế của gia tộc thì phải tạo ra hình tượng người tốt.
Trọng lực trong Hồng Diệp Tinh rất mạnh, với tu vi bây giờ của Phong Phi Vân cũng không bay cao được.
Ba người đi ra chợ Băng Hà mấy chục dặm, Phong Phi Vân đứng lại, ánh mắt lạnh băng.
Phong Phi Vân nói:
- Có người bám theo chúng ta.
Diệp Tiểu Mục, Lý Lang vội lấy linh binh ra bảo vệ hai bên Phong Phi Vân, mắt đầy chiến ý nhìn bốn phía.
- Ha ha ha ha ha ha! Tính cảnh giác không tệ.
Bốn tu sĩ mặc đồ xám hiện ra trong hư không, toàn là người lớn tuổi, tu vi rất mạnh, cảnh giới niết bàn.
Bọn họ dán phù lục ẩn thân, giờ tháo phù lục xuống.
- Bốn gốc Thông Thiên bồ của bán yêu này thuộc về chúng ta, Nhất Sinh cổ giáo các ngươi đừng mơ mộng!
Lại ba người hiện hình, toàn là người lớn tuổi. Linh thú hắc hổ theo sau lưng, người bọn họ phát ra hơi thở lạnh băng.
Nhóm người thứ hai.
Tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo sắc mặt âm trầm, một lão nhân sáu mươi tuổi đứng ra, người cao hơn bảy thước, mắt to như chuông.
Lão nhân Âm Dương Song Tu Môn hừ lạnh một tiếng:
- Ninh gia Thạch vực các ngươi dám tranh chấp với Nhất Sinh cổ giáo chúng ta?
Ninh Tiến cười khẩy nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ninh gia chúng ta là cổ tộc truyền thừa hơn sáu vạn năm, làm gì sợ Nhất Sinh cổ giáo các ngươi?
Ninh Tiến không thèm để lão nhân Nhất Sinh cổ giáo vào mắt.
Hai phe thế lực cho rằng ba bán yêu là vật trong túi, phớt lờ Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang, quay sang đấu mỏ.
Phong Phi Vân mất kiên nhẫn, sợ bọn họ cãi lộn hấp dẫn nhiều người đến hơn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Các ngươi nói xong chưa vậy? Chặn đường cướp của còn tự giới thiệu, các ngươi cho rằng ăn chắc chúng ta sao?
Tu sĩ Ninh gia Thạch vực, Nhất Sinh cổ giáo ngây người.
Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo mắt lạnh băng, cười to bảo:
- Một con kiến bình thường bổn tọa chỉ dùng một bàn tay đủ đập chết ngươi!
Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo cao bảy thước, cánh tay thô hơn thùng nước, thuộc Man tộc, tu vi đến Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, Khí thế dời núi.
Bàn tay lão nhân Nhất Sinh cổ giáo như làm bằng tinh đồng, một chưởng vỗ xuống vang tiếng xé gió điếc tia.
Cơ thể Phong Phi Vân so với lão nhân Nhất Sinh cổ giáo tựa như con nít, nhưng hắn không sợ chưởng ấn của lão chút nào. Phong Phi Vân chủ động lao lên, kích phát lực lượng mười hai khối xương phượng, vỗ một chưởng.
Bùm!
Phong Phi Vân một chưởng đánh lão nhân Nhất Sinh cổ giáo văng xa, cơ thể khổng lồ suýt té ngã. Cánh tay lão nhân tê dại, xương như bị đánh gãy.
- Không phải to xác thì mạnh hơn!
Bước chân Phong Phi Vân như bay triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến ra đao to chín thước, cánh tay huơ đao, cổ tay rút về, người bắn lên cao chém xuống nhát đao.
Ầm!
Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo lấy gậy sắt Mộng Tinh Long ra, thô cỡ miệng chén, trận pháp dày đặc trên thân gậy, khảm nhiều linh thạch. Nhưng Thiên Tủy Binh Đàm chém đứt gậy thành hai khúc.
Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo trợn to mắt, lòng tràn đầy rung động:
- Cái gì? Đây là Mộng Tinh Long!
Phập!
đao quang quét qua, Phong Phi Vân đánh bay đầu lão nhân Nhất Sinh cổ giáo, cột máu phun ra từ cần cổ. Cột máu đốt không khí, rất nhanh cơ thể lão nhân Nhất Sinh cổ giáo thành tro, không chừa mẩu xương.
Phong Phi Vân đáp xuống đất, giơ đao đứng thẳng, mắt lạnh băng nhìn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo, Ninh gia Thạch vực.
Bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên vượt cảnh giới giết tu sĩ Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra nhưng nó bày ra trước mặt bọn họ. Các tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo không thể chấp nhận.
sức chiến đấu của bán yêu thấp, là sinh vật hèn mọn nằm trên thớt, từ khi nào biến lợi hại như vậy?
- Một bán yêu mà dám giết tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo chúng ta? Không muốn sống nữa!
Còn lại ba lão nhân Nhất Sinh cổ giáo triệu hoán linh khí cùng công kích Phong Phi Vân.
Ba lão nhân tu vi cỡ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, đệ nhị trọng, đẳng cấp trưởng lão trong Nhất Sinh cổ giáo, sức chiến đấu mạnh mẽ, trải qua vô số sinh tử tẩy lễ. Ba lão nhân không cho rằng mình thua vào tay bán yêu trẻ tuổi.
- Đây là các ngươi tự tìm đường chết!
Phong Phi Vân nhún chân, người biến thành lốc xoáy bay lên, chiến đao vô cùng sắc bén như ánh sao trắng xuyên thủng người ba lão nhân Nhất Sinh cổ giáo.
Bùm bùm bùm!
Linh binh trong tay ba lão nhân không đỡ được Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén, đều bị chặt đứt.
- Thiên cương thần lôi!
Một lão nhân Nhất Sinh cổ giáo lấy ngọc phù to cỡ bàn tay ném vào Phong Phi Vân.
Đây là phù lục có tính công kích, có thể đánh bị thương tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Ầm!
Một tia chớp từ trên trời giáng xuống người Phong Phi Vân.
- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc giết ngươi, chỉ tiếc lãng phí một thần phù của ta.
Phập!
Một luồng đao quang trắng bay ra chém lão nhân vừa tung phù lục tia chớp thành hai khúc bay ra ngoài.
Người Phong Phi Vân đầy tia điện, các tia phật quang vàng di chuyển trên làn da. Mười hai khối xương phượng tỏa ánh sáng chói mắt, hấp thu lực lượng tia chớp vào người.
Tuy người Phong Phi Vân đã da tróc thịt bong nhưng chiến ý càng đậm hơn, sát khí càng tăng lên, không bị vết thương ảnh hưởng.
Cơ thể Phong Phi Vân mạnh hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Bùm bùm!
Chiến đao biến thành hai thanh phi kiếm xuyên thủng người hai lão nhân Nhất Sinh cổ giáo, máu rơi đầy đất, đỏ chói mắt.