Phật quang lấp lánh trên người Phong Phi Vân, làn da bị thiên cương thần lôi đốt khét nhanh chóng lành lặn. Người Phong Phi Vân phát ra phật khí thánh khiết bảo tướng, vòng phật hiện ra sau đầu hắn.
Phong Phi Vân lạnh lùng hỏi:
- Ninh gia Thạch vực, các ngươi còn muốn cướp Thông Thiên bồ của ta không?
Tộc lão Ninh gia sợ hãi sự sát phạt quyết đoán của Phong Phi Vân, mới mười phút bốn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo cảnh giới niết bàn đã chết.
sức chiến đấu làm người ta sợ hãi.
Tộc lão Ninh gia chỉ có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, không nắm chắc có thể trấn áp đối phương. Vì bốn gốc Thông Thiên bồ mà liều mạng thì không đáng.
- Chúng ta đi!
Ba tu sĩ Ninh gia nhảy lên lưng linh thú hắc hổ chạy nhanh.
Lý Lang vô cùng tôn sùng Phong Phi Vân:
- Oa! Phong huynh đệ lợi hại quá, tộc lão Ninh gia bị ngươi hù sợ bỏ chạy!
Lý Lang cảm thấy Phong Phi Vân là thần tượng của gã, khi nào gã mới mạnh mẽ được như Phong huynh đệ, hù sợ tộc lão cổ tộc?
Diệp Tiểu Mục thì quan tâm vết thương của Phong Phi Vân, thiên cương thần lôi khá lợi hại, có thể đánh bị thương tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
- Vết thương trên người ta không đáng lo.
Phong Phi Vân nhìn không khí:
- Còn tu sĩ khác núp trong bóng tối tùy thời ra tay, chúng ta hãy mau trở về đại doanh Bán Yêu Minh.
Cách chỗ Phong Phi Vân và lão nhân Nhất Sinh cổ giáo đại chiến không xa, ba thanh niên tài tuấn đứng nhìn.
- Cửu ca, ta muốn đi đấu với bán yêu kia!
Cố Thập Tam thiếu gia siết chặt hai nắm tay, chiến ý dâng trào, muốn xông lên đánh nhau với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân với tu vi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên giết bốn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo cảnh giới niết bàn, khiến kẻ cuồng chiến đấu Cố Thập Tam thiếu gia muốn đánh nhau.
Cố Cửu thiếu gia cười cười:
- Một bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên có gì hay khiến ngươi hiếu chiến?
Cố Cửu thiếu gia tiếp tục bảo:
- Bọn họ đi hướng đại doanh Bán Yêu Minh, nghe nói mấy hôm nay thiên kiêu bán yêu toàn Diệp Hồng cảnh sẽ đến Hồng Diệp Tinh. Có vẻ nam nhân này cũng nằm trong số đó, là thiên tài được bán yêu chú trọng bồi dưỡng.
Ngọc thiếu gia cười, trong mắt đầy châm biếm:
- Ta có nghe, hình như năm nay bán yêu có tư cách vào chiến trường vạn tộc, nhưng danh ngạch có hạn. Những bán yêu này muốn lập quân công trên chiến trường vạn tộc, để mọi người tôn trọng bọn họ. Cười chết người, bọn họ hoàn toàn không biết chiến trường vạn tộc khủng bố như thế nào. Năm trăm bán yêu vào chiến trường vạn tộc, có năm người trở về đã là cảm tạ trời đất, mơ lập quân công? Ha ha ha ha ha ha!
Cố Cửu thiếu gia cười nói:
- Nhưng trong bán yêu có một số nhân vật tư chất tuyệt đỉnh, như bán yêu vừa rồi không tệ. Lão bát thích mỹ nhân bán yêu đúng không? Thập tam, ngươi trở lại nói cho lão bát là thiên chi kiêu nữ toàn bán yêu Diệp Hồng cảnh đều đến đại doanh Bán Yêu Minh, chắc hẳn hắn sẽ rất có hứng thú.
Cố Thập Tam thiếu gia cười gian:
- Được, ta quay về sẽ nói với bát ca. Ta thấy nữ nhân bán yêu tóc đỏ vừa rồi nếu bát ca mà thấy sẽ động lòng, ha ha ha ha ha ha!
Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia nhìn nhau, cười âm trầm.
Cố Bát thiếu gia và Cố Cửu thiếu gia cạnh tranh vị trí người thừa kế Cố gia, là nhân kiệt ưu tú nhất thế hệ này của Cố gia, thường tính kế gài bẫy nhau.
Hồng Diệp Tinh, đại lục huyền bí.
Đây là tòa thần thành cổ xưa, tồn tại mấy ngàn vạn năm. Từng có vô số nhân vật thần toại để lại dấu vết tại đây, một số tổ trạch thế gia từ trung cổ truyền thừa đến bây giờ cũng nằm ở đây.
Người nào có phủ đệ trong thần thành này toàn là nhân vật tuyệt đỉnh.
Trung cổ thế gia, Vố gia.
- Bát ca, sao ta có thể là gian tế cửu cap hái đến? Ta nói mỗi câu đều là thật, hôm nay chúng ta thấy một mỹ nữ bán yêu ở chợ Băng Hà, thân thể mềm mại linh lung, da búng ra sữa, lưng có đôi cánh đỏ. Loại nữ nhân này hầu như không thấy trong nhân loại.
Cố Thập Tam thiếu gia thuyết phục:
- Nghe nói nữ nhân bán yêu kinh tài tuyệt diễm nhất toàn Diệp Hồng cảnh đều đến Hồng Diệp Tinh, bỏ lỡ cơ hội lần này không biết chờ lần sau đến ngày tháng năm nào.
Cố Bát thiếu gia cao tám thước, rắn chắc điển trai, ánh mắt trí tuệ.
Cố Bát thiếu gia cười nói:
- Lão cửu đang định thăm dò bản lĩnh của ta hay sự gan dạ của ta?
Cố Thập Tam thiếu gia cười nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến cửu ca.
Cố Bát thiếu gia vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nói:
- Mặc kệ có liên quan đến hắn hay không, ngày mai ta sẽ đi đại doanh Bán Yêu Minh. Nếu lão cửu cho rằng mấy bán yêu bình thường có thể làm ta chịu thiệt thì đã quá xem thường ta.
Cố Bát thiếu gia oai phong xoay người đi.
- Sao bát ca và cửu ca thông minh quá vậy, như thể trên đời không có gì là không biết.
Cố Thập Tam thiếu gia gãi đầu, cảm thấy mình ngốc nhất.
Một áng mây tím từ trên trời giáng xuống ngưng tụ thành một bóng người, áo tím bọc thân, tuấn tú hơn người, tâm cầm cây quạt tựa tiên.
Cố Thập Tam thiếu gia trông thấy công tử áo tím thì xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ:
- Sao lại là nàng? Hôm nay xui quả. Nàng không thấy ta, không thấy ta . . .
Công tử áo tím đi trên đường đá, phe phẩy quạt, phong độ phiên phiên, mặt mày tinh xảo như thiên địa thần tượng đieu khắc ra.
- Lão hập tam của Cố gia, thấy bản công tử liền chạy mau như vậy? Hay cho rằng bản công tử ăn thịt ngươi?
Cố Thập Tam thiếu gia mặt như đưa đám đứng lại, xoay người hành lễ với công tử áo tím:
- Thì ra là tiểu cô nãi nãi phủ cảnh chủ . . .
Công tử áo tím ấn đầu quạt lên trán Cố Thập Tam thiếu gia:
- Nói tiếng người!
Cây quạt nhấp anhý thần quang như thanh kiếm bén chỉ vào đầu Cố Thập Tam thiếu gia.
- Không, không đúng, là Tử công tử! Tử công tử, lão nhân gia người sao có rảnh đến đại lục huyền bí?
Cố Thập Tam thiếu gia suýt quỳ xuống đất, gã rất e sợ công tử áo tím. Đừng nói Cố Thập Tam thiếu gia, bát ca, cửu ca của gã mà gặp thì cũng rụt vòi.
- Nửa tháng nữa là lúc đi chiến trường vạn tộc. Nói cho Cố lão bát, Cố lão cửu, lần này đi chiến trường vạn tộc rèn luyện ai dám không theo đội của ta thì kết cuộc sẽ vô cùng thảm!
Cây quạt của công tử áo tím sắp ấn đầu Cố Thập Tam thiếu gia xuống đất.
Cố Thập Tam thiếu gia nức nở nói:
- Bát ca, cửu ca đã sớm quyết định chung đội với Tử công tử, còn lôi kéo mấy kiệt xuất tài tuấn trung cổ thế gia khác trong Hỗn Nguyên thành tham gia, tuyệt đối không dám hai lòng!
- Coi như hắn biết điều.
Công tử áo tím rút cây quạt về, mỉm cười nói:
- Mới rồi ngươi đang nói chuyện gì với Cố bát ca? Hình như ta nghe ba chữ chiến trường vạn tộc.
Cố Thập Tam thiếu gia nhỏ giọng nói:
- Không! Ta và bát ca không nói gì hết!
Công tử áo tím nói:
- Ta đã bảo ngươi nói tiếng người, đừng nói lời người chết mới nghe hiểu với ta.
Lời người chết nghe hiểu đương nhiên là người chết nói.